TIỆN ÁI

Muốn đến hoàng cung Đại Nghĩa thì phải đi qua Thiên Diệp Sơn, mà càng đến gần đó thì những tin đồn về Tống Khiêm càng nhiều. Vốn nghĩ rằng Tống Khiêm ở trong lòng ta đã phai nhạt, nhưng lại không nghĩ tới, cho dù là từ trong miệng người khác nghe được tên của hắn vẫn khiến ta run lẩy bẩy, là hối hận, hay là không cam lòng, chính bản thân ta còn không phân rõ được.

Theo như mọi người nói, thì ba năm nay hắn sống cũng không tệ. Mọi người khi nhắc đến hắn đều là kính sợ chứ không phải chán ghét, có đôi khi việc làm của hắn có vẻ cực đoan, nhưng chỉ cần ngươi không chạm tới hắn thì hắn cũng sẽ không tìm ngươi phiền toái.

Gần đây, chuyện mà mọi người hay thảo luận nhiều nhất chính là chuyện thành thân của Tống khiêm, nhưng thật sự không tưởng tượng nổi người hắn muốn thành thân lại là Âu Dương Sơ Tuyết, hắn đối với nàng, chắc là tình cảm rất sâu đậm.

Một mối tình thắm thiết giữa thiên chi kiều nữ, cùng với võ lâm đệ nhất cao thủ, bọn họ chính là trời sinh một đôi.

Nghe được tin này, ta chỉ tùy tiện nở nụ cười, bọn hắn rốt cuộc cũng tu thành chính quả rồi.

Đại tẩu đối với hành động của ta lấy làm khó hiểu, liền quan tâm hỏi: “Nhị đệ, đệ làm sao vậy? Vừa đến Đại Nghĩa quốc đã trở nên khác thường.”

Ta cười trả lời: “Không có gì đâu, đại khái là do lâu rồi không trở lại, nên có chút không quen.”

“Đúng rồi, khi nào đệ đi thăm nghĩa mẫu của đệ?”

“Sau lễ mừng thọ ạ, giờ chúng ta cầm nhiều lễ vật như vậy, không nên gây thêm phiền toái.”

“Ừ, đệ nói cũng có lý, tẩu cũng không vội.”

Ngày chúng ta đến Thiên Diệp Sơn chính là ngày Tống Khiêm thành thân, cả Thiên Diệp Sơn như bao trùm trong màu đỏ chói mắt diễm lệ. đi tới chân núi, những tiếng động lớn vang lên liên hồi, mơ hổ còn thấy cả một đoàn người. Có lẽ trong bóng tối có một bàn tay dẫn dắt thế nhân, hắn thành thân, ta đi ngang qua, hết thảy cứ như vậy mà kết thúc, như chưa từng lưu lại dấu vết gì.

Gần rời khỏi địa giới Thiên Diệp Sơn, ta đã thấy đội ngũ đón dâu tấu hỉ nhạc đang từ xa tiến lại, đại khái là do trong lòng vướng bận, nên hỉ nhạc vui vẻ vào tai ta lại vô cùng chói tai.

“Ngày hôm nay quả là ngày lành.” Ta đối với Đại tẩu nói.

Đại tẩu cười gật đầu, có lẽ là đang nhớ tới lúc bọn họ thành thân mà tươi cười rất ngọt ngào.

Không biết tân lang diện mạo như thế nào? Trong lúc nhất thời vì lòng hiếu kỳ mà xốc mảnh vải che cửa sổ lên nhìn trộm.

Rất nhanh nhìn thoáng qua rồi buông xuống, ta như không có chuyện gì cầm lấy điểm tâm trong tay đưa lên miêng. Đại tẩu hỏi ta như thế nào, ta nói: “Dung nhan tuấn lãng, nhân trung long phượng.”

“Vậy sao?” Câu trả lời của ta khiến bọn họ cũng tò mò mà xốc mảnh vải lên xem thử: “Qủa thật là tuyệt trác bất phàm, chỉ là trên người sát khí quá nặng.”

Đúng vậy a, nhiều năm không thấy, hắn đã không cần phải ngụy trang chính mình, cười đến cuồng vọng mà tự tại, một Tống Khiêm như vậy ta chưa từng thấy qua.

Không biết Hồng Diệp như thế nào? Còn có Tiểu Ngọc nữa, không biết bọn họ có khỏe không? Tống Khiêm có làm khó bọn họ không nhỉ? Cuộc đời này, chắc ta cũng không có duyên nhìn thấy bọn họ nữa, chỉ mong tất cả được bình an.

Đường rất nhỏ, không thể để xe ngựa cùng kiệu hoa đi qua, coi như chúc phúc cho tân lang, chúng ta liền đứng ở ven đường chờ bọn họ đi qua.

Tự nói với mình, một lần cuối cùng, chỉ cần liếc xem hắn một cái thì tốt rồi, xem như kỷ niệm về mối tình sâu đậm, rồi sau đó sẽ chính thức buông tay.

Xốc mảnh rèm lên một góc nhỏ, ta có thể thấy hết tình hình bên ngoài. Hắn mặc một thân hỉ bào màu đỏ, cưỡi trên lưng một con tuấn mã đen tuyền, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn tân nương ở phía sau, thật chói lọi. Hắn vô tâm chuyển đầu nhìn về phía ta, ta khẩn trương đến tim muốn nhảy ra ngoài, rất sợ hắn sẽ nhận ra cái gì. Nhưng… hắn cũng chỉ chuyển sang nhìn hướng khác và tiếp tục đi về phía trước.

Không biết Âu Dương Sơ Tuyết ngồi trong kiệu hoa bây giờ đang mang tâm tình gì, rốt cuộc là vui sướng hay là đối với tương lai đầy nghi hoặc? Bất kể là như thể nào, nàng bây giờ giờ chắc cảm thấy rất hạnh phúc.

Đội ngũ đón dâu càng lúc càng xa, cuối cùng mất hút trong núi Lục Lâm, bên tai chỉ còn vang vọng âm thanh vui mừng của hỉ nhạc.

Buông mành vải xuống, ta thoải mái nở nụ cười, lúc này ta đã có thể buông xuống tất thảy rồi.

Đội ngũ của chúng ta tiếp tục đi về phía trước, trước khi trời tối đã đi đến trạm dịch. Ra khỏi núi đường cũng thật bằng phẳng, khiến mọi người cũng thoải mái hơn.

Đại ca cùng đại tẩu thảo luận về đội ngũ đón dâu vừa rồi, đại tẩu cảm thán nói: “Nam tử như vậy, không biết nữ tử là dạng như thế nào mới có thể trói chặt được hắn nhỉ.”

“Đúng vậy, tân nương nhất định là xinh đẹp như tiên nữ.”

Ta vì bọn họ mà giải đáp: “Võ lâm đệ nhất mỹ nữ, như thế nào không xứng.”

“Đệ làm thế nào biết được?”

“Đoán.” Ta nói: “Ngày hôm nay không phải ngày vui của đệ nhất giáo giáo chủ của Đại Nghĩa sao? Nhìn khí thế như vậy, long trọng như vậy, khằng định là bọn họ rồi.”

Hai người như tỉnh ngộ: “Cũng đúng, đệ không nói chúng ta cũng quên, nhất định là như vậy rồi. Qủa nhiên là danh bất hư truyền.”

Ta cười chuyển đầu ra phía ngoài, ngắm nhìn phong cảnh ven đường.

Đột nhiên, những tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau truyền tới, nhất thời bụi bay mù mịt.

Chờ bụi bay bớt đi, một thân ảnh đỏ như lửa, dẫn theo một đám người hướng bên này chạy tới, sao ban ngày mà ta cũng thấy ảo giác?

Đến khi bị bắt dừng lại, ta mới xác định đây không phải là ảo giác, hắn thực sự đuổi theo. Đã ba năm rồi, hắn vẫn muốn hạ sát ta sao, ta chỉ ngẫu nhiên nhìn một chút, hắn đã nhận ra ta sao.

Võ Khôi đi trước hàng ngũ hét lớn: “Người tới là ai? Vì sao cản trở đường đi của chúng ta? Ngươi có biết người bên trong xe ngựa thân phận như thế nào không?”

Hắn khinh miệt cười: “Tại hạ cũng không muốn mạo phạm, chỉ muốn bắt kẻ làm phản ba năm trước đây đã mất tích thôi.” Đúng vậy, ta là phản đồ, lẽ ra đã chết dưới mệnh lệnh của hắn, nhưng cuối cùng lại được người cứu đi.

Võ Khôi nghe nói như vậy, giận dữ gào lớn: “Ngươi chớ có vũ nhục chủ nhân của ta, nơi này không có người nào như ngươi nói cả.”

Đại ca từ trong xe ngựa đi ra, hòa khí nói: “Các hạ sợ là hiểu lầm gì đó rồi, chúng ta là người Chu Thần Quốc, cũng chưa bao giờ gặp các hạ, càng không có người các hạ muốn tìm. Theo trang phục trên người, hẳn hôm nay là ngày vui của các hạ, tại sao lại bỏ kiều thê như hoa mà tới đây tìm ta gây khó dễ?”

Tống Khiêm đã hết tính nhẫn nại, xoay người xuống ngựa đi đến gần xe ngựa. Võ Khôi thấy thế dẫn người tới chắn trước xe ngựa.

Tống Khiêm phất tay, nhân mã của hắn liền đi lên, đều là những ngươi ta chưa từng gặp qua, quả nhiên cái gì cũng không còn giống với lúc trước.

Song phương nhân mã giằng co, đại ca dặn dò ta cùng đại tẩu phải chiếu cố chính mình, sau đó ra ngoài cùng Tống Khiêm đối đầu.

Không có kinh nghiệm thực chiến, đại ca rất nhanh đã thua dưới kiếm của Tống Khiêm, đại tẩu lo lắng kéo tay của ta, lo sợ trượng phu sẽ xảy ra chuyện.

Ta không thể để đại ca cùng đại tẩu vì ta mà bị thương tổn. Ta đi ra xe ngựa, đối với bọn hắn nói: “Dừng tay.”

Bọn hắn quả nhiên dừng lại nhìn ta.

Ta nói với Tống Khiêm: “Người ngươi muốn tìm là ta, hãy buông tha bọn họ.”

Đại ca khẩn trương lên tiếng: “Nhị đệ.”

Đi đến bên cạnh đại ca, cho hắn một nụ cười yên tâm, ta ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “Đệ không sao, đi trạm dịch tìm viện binh, an toàn của đại tẩu quan trọng hơn.”

Nhìn thấy địch mạnh ta yếu, trước mắt cũng chỉ có biện pháp này mà thôi.

Đại ca oán hận nói: “Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, đệ hãy cẩn thận, đại ca lập tức sẽ mang người tới.”

“Mang nhiều một chút, bằng không đánh không lại đâu.” Thiên Diệp giáo là ma giáo đại bản doanh, thực lực mạnh lắm nha.

“Nhị đệ, đệ yên tâm, đại ca nhất định sẽ cứu đệ ra ngoài bình an.”

“Các ngươi đã thương lượng xong chưa, mau theo ta đi.”

“Được, ta đi với ngươi, không cần gây khó dễ những người khác.”

“Yên tâm, là khách đến từ Chu Thần quốc, chúng ta sẽ không làm khó.”

Võ Khôi muốn đứng ra nói cái gì đó, liền bị đại ca ngăn cản.

Tống Khiêm kéo ta tới bên cạnh hắn, nhìn thấy đại ca rời đi, cuối cùng, hắn nâng ta lên lưng ngựa của hắn.

Ta từ đầu đến cuối, vẫn không thể thoát khỏi giam cầm của Tống Khiêm sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi