TIÊN ĐẠO ĐỆ NHẤT TIỂU BẠCH KIỂM



Lâm Sơ không nói gì, rút kiếm bật lên phía trước.

Tiêu Thiều cũng chẳng nói nữa, hoành đao chặn lại.

Hôm đó, Lâm Sơ đột nhiên nhanh trí, sử dụng “Không Cốc Vong Phản”, một chiêu này uy lực kinh thiên, thật sự vượt quá mong đợi của hắn.

Mà chiêu thức Tiêu Thiều sử dụng để ngăn chặn “Không Cốc Vong Phản” và “Bất Kiến Thiên Hà”, sau khi trở về Lâm Sơ suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chỗ huyền ảo tinh diệu cũng không hề kém cạnh.

Đáng tiếc hiện tại không dùng được, mộng cảnh dù sao cũng chỉ là sức người tạo thành, chịu tải linh lực hữu hạn, không thể đáp ứng những chiêu thức cường độ cao như vậy.

Nếu hai người muốn dùng những chiêu đó đối chiến, phải trở về hiện thực mới được.

Nhưng mà Lâm Sơ trong hiện thực chỉ là một ma ốm tay trói gà không chặt, không thể chiến đấu, điều này làm hắn có chút tiếc nuối.

Đao Tiêu Thiều càng lúc càng nhanh, ánh đao nối liền một mảnh, cuốn theo hiu quạnh vô tận, tựa như cát vàng đại mạc.

Lâm Sơ lấy kiếm đối đao, hai người ngươi tới ta lui, nhất thời trên lôi đài chỉ nghe được tiếng đao kiếm chạm nhau liên tục, kiếm quang ngang dọc, đao khí lạnh thấu xương.

Tuy nhiên, chiêu thức đã dùng, không thể dừng lại.

Ngay lúc đao của Tiêu Thiều bổ xuống đầu, Lâm Sơ hoàn toàn nhờ trực giác xoay người lại, phóng ra một luồng kiếm quang, vậy mà lại là “Không Cốc Vong Phản”.

Hắn cùng Tiêu Thiều liếc mắt nhìn nhau, tâm linh tương thông lấy tay trái đối chưởng, linh lực khuấy động, hắn phun ra một ngụm máu, lui lại mấy bước, may mà một thức “Không Cốc Vong Phản” nguy hiểm kia vẫn chưa hoàn toàn dùng ra.

“Tầm thường luận võ, ta không thắng được ngươi.

” Sau khi đứng yên, Tiêu Thiều nhàn nhạt nói.

Lâm Sơ: “Ta cũng vậy.


Đao đấu với kiếm, hắn với Tiêu Thiều không thể phân thắng bại.

“Giờ Tuất, Tư Quá Động, tới không?” Tiêu Thiều thu đao vào vỏ, nói.


Lâm Sơ biết ý định của y.

Người này muốn ước chiến với hắn ngoài hiện thực.

Nếu đổi thành thân thể kiếp trước, Lâm Sơ sẽ đáp ứng ngay lập tức, nhưng hiện tại, không được.

Hắn nói: “Không được.


Động tác thu đao của Tiêu Thiều khựng lại, sau đó thân đao đột nhiên cắm “Soeng” vào vỏ: “Cáo từ.


Cơ hồ ngay sau đó, thân ảnh người này lập tức biến mất trước mặt Lâm Sơ.

Y offline quá nhanh, làm Lâm Sơ có chút hụt hẫng, thậm chí cảm thấy một tiếng “Cáo từ” kia rất có ý tứ tức giận.

Ngay sau đó, trên vách đá bắn ra tin tức “Chiết Trúc và Tiêu Thiều đối chiến, Tiêu Thiều nhận thua, Chiết Trúc đứng thứ 30 Chân Võ Bảng.


Tiêu Thiều đầu hàng giống như top 30 trước đây vậy, nhận thua.

Lâm Sơ như ý nguyện lên được thứ 30, nhưng bởi vì bộ dáng vừa rồi của Tiêu Thiều, làm hắn cảm thấy có chút hụt hằng.

Trước đây, Tiêu Thiều đã sử dụng một từ rất hay.

Khi đó bọn họ vừa qua lại mấy trăm chiêu, Tiêu Thiều nói “Hôm nay gặp được võ phùng tri kỷ, dùng đao cũng không sao”.

Võ phùng tri kỷ, bốn chữ này phân lượng rất nặng, tựa như sức mạnh ngàn quân.

Thiên hạ biết bao nhiêu người luyện võ, nhưng mà, võ vô đệ nhị, nếu giao thủ, không thắng tức là thua, thắng bại dễ phân, sàn sàn nhau lại rất khó.

Võ phùng tri kỷ cũng như kỳ phùng địch thủ, đều là khả ngộ bất khả cầu*.


(chỉ nhìn được không cầu được)
Tiêu Thiều ở Chân Võ Bảng kiêu ngạo xưng bá, trăm chiến bất bại, tuy rằng trong mắt người khác là huy hoàng rạng rỡ, nhưng đối với chính y mà nói, chưa chắc đã là như vậy.

Nếu không có địch thủ, sẽ ít đi một cơ hội nâng cao trình độ.

Nhưng hắn lại không thể đánh nhau với Tiêu Thiều ngoài hiện thực, chẳng trách y sẽ không cao hứng.

Người này nhận thua rồi offline, mà hắn cũng đã đạt được top 30, ở lại Diễn Võ Trường cũng vô nghĩa, Lâm Sơ trở về mộng cảnh, định luyện kiếm trên đỉnh núi một lát.

Nhưng mà, luyện luyện, lại nghĩ tới bản thân làm Tiêu Thiều tức giận, cảm thấy thực nhàm chán, kiếm cũng không muốn luyện nữa.

Mộng tiên sinh thấy hắn thu kiếm, hỏi: “Đạo hữu, vì sao không luyện nữa?”
Lâm Sơ đáp: “Ta không muốn luyện.


Mộng tiên sinh: “Đạo hữu có tâm sự?”
Lâm Sơ trầm mặc.

Mộng tiên sinh cười ôn hòa: “Đạo hữu, nếu có chuyện phiền lòng, hoặc tu luyện gặp vấn đề, không ngại chia sẻ với ta chứ.


Thật ra cũng không có tâm sự gì, chẳng qua là một chút mâu thuẫn thôi, cũng không đáng nói, chắc chắn sẽ bị chê cười.

Mà nói đến tu luyện gặp vấn đề, hắn xác thật là có.

Cả đêm qua hắn nằm mơ, lăn qua lộn lại đều là “Không Cốc Vong Phản” và “Bất Kiến Thiên Hà”.

Nửa đêm bừng tỉnh, lăn qua lộn lại suy nghĩ “Bất Kiến Thiên Hà” rất nhiều, liền đốt đèn, dựa vào trí nhớ viết lại quyển kiếm phổ kiếp trước, bắt đầu xem thức thứ ba “Bích Lập Thiên Nhận”.

Một thức này, cao ngạo đến cực điểm.

Hiềm nỗi trên giấy không có hình vẽ mô tả, vô luận thế nào cũng không thực hành được.


Đời trước, hắn hỏi sư phụ tại sao lại như vậy, sư phụ nói, chiêu thức này, dựa thiên mệnh, phi nhân lực, không phải thứ có thể lĩnh ngộ bằng thiên tư bẩm sinh.

Hắn không tin.

Kiếm là thứ vô cùng chân thật, không nên có thứ huyền học như “Thiên mệnh”.

Hướng đi của kiếm chiêu, linh lực lưu động, xuất kiếm ra sao, chẳng có chỗ nào huyền học cả.

Hắn kể với Mộng tiên sinh: “Ta rõ ràng hiểu hết các chiêu thức trong kiếm phổ, nhưng không dùng ra được.


Mộng tiên sinh hỏi: “Là kiếm pháp cực cao thâm sao?”
“Quả thực cao thâm,” hắn nói, “Nhưng ta đã biết cách thức vận hành linh lực, cảm thấy bản thân nhất định dùng được nó.


“Trong trường hợp này……” Mộng tiên sinh trầm ngâm hồi lâu, “Có phải hiện tại ngươi biết rõ thế kiếm, cũng không mắc sai lầm, nhưng lại không sử dụng được, cũng không biết khúc mắc ở đâu?”
Lâm Sơ: “Đúng vậy.


Mộng tiên sinh khép tay áo, nhìn về chân trời xa xăm, thấp giọng nói: “Trên đời này vốn dĩ có một số chiêu thức, không dùng được.


Lâm Sơ không hiểu nổi.

Mộng tiên sinh thấy ánh mắt hắn mê man, cười nói: “Ngươi còn nhỏ tuổi, chưa kinh qua thế sự, tất nhiên không hiểu được đạo lý này.


Lâm Sơ: “Đạo lý gì ạ?”
Mộng tiên sinh nhàn nhạt thở dài: “Là tâm cảnh.


Dừng một chút, y nói tiếp: “Ngươi cũng biết ‘Phượng Hoàng Đao’ đúng không?”
Lâm Sơ: “Ta biết.


Vài ngày trước Lăng Phượng Tiêu còn diễn luyện Phượng Hoàng Đao Pháp trước mặt hắn.

Mộng tiên sinh chậm rãi đi đến vách núi, nhìn mặt trời mọc phương xa: “Phượng Hoàng Đao Pháp nổi danh thiên hạ, độc bộ giang hồ, trong đó có mấy bộ chiêu thức, ‘Lăng Vân Cửu Thức’ phong mang độc nhất, ‘Dao Trì Bất Nhị’ phiêu dật tuyệt luân, ‘Khuyết Nguyệt Thập Nhất Đao’ tiêu sát tịch liêu…… Mấy trăm năm nay, không ai có thể nắm bắt được tất cả hàm ý của nó.


Mà trong những bộ đao pháp này, thâm ảo nhất chính là bộ ‘Tịch Liêu’.


“Tổ tiên của Phượng Hoàng Sơn Trang, từng chỉ dùng một thức cuối cùng trong ‘Tịch Liêu’, chính là “Thiên Ý Như Đao”, lấy một địch vạn.


Sức một người có thể chặn được mấy vạn thiết kỵ, một thức “Thiên Ý Như Đao” này uy lực chắc chắn không thể tưởng tượng nổi.

Mộng tiên sinh nói tiếp: “Hiềm nỗi, đao phổ ‘Tịch Liêu’ tuy hoàn chỉnh lưu truyền tới nay, nhưng qua mấy thế hệ, vẫn không một ai có thể dùng được nửa thức, mãi đến khi Tiểu Phượng Hoàng ra đời, kỳ tài ngút trời như vậy, cùng lắm chỉ dùng được 2 chiêu mà thôi.


“Tiểu phượng hoàng” trong lời Mộng tiên sinh, chính là Lăng Phượng Tiêu.

Đại tiểu thư đao pháp tinh vi, Lâm Sơ biết rõ, trên đời này cũng có chiêu thức Đại tiểu thư không dùng được ư, thật là hiếm lạ.

“Thế nhân chỉ biết đao pháp này tuyệt diệu ra sao, lại không biết nó được tạo thành như thế nào.

” Mộng tiên sinh nhàn nhạt nói, “200 năm trước, cố đô bị nghịch đảng Bắc Hạ tàn phá, thiên hạ to lớn nhường vậy, thế nhưng không nơi nào sinh linh không đồ thán, vị chủ nhân Lăng gia kia ngặt nỗi chỉ là một nữ tử yếu đuối, trong loạn thế nhìn thấy quá nhiều tang thương kịch biến, ngộ ra đao pháp ‘Tịch Liêu’ như vậy.


Phượng Hoàng Sơn Trang là đại phái giang hồ uy thế như mặt trời ban trưa, thế nhưng Lâm Sơ chưa từng nghĩ đến xuất thân của nó.

Nếu lấy sức một người, sáng lập một môn phái, quả thật không phải việc thường nhân làm được.

Mộng tiên sinh tiếp tục giảng: “Sau này vương triều dời về phía Nam, cùng Bắc Hạ chia đôi thiên hạ, lúc này mới dần dần yên ổn, tiên đạo nho đạo, mới dần dần sống lại.

Cảnh máu chảy thành sông ngày xưa đã không còn nữa rồi, mà đao pháp ‘Tịch Liêu’, chiêu thức “Thiên Ý Như Đao”, cũng không còn ai thấy nữa.


“Đạo hữu, ngươi nghĩ xem, một người đến tột cùng phải trải qua bao nhiêu việc không như ý muốn, sinh ly tử biệt, nợ nước thù nhà, mới có thể hiểu thấu bốn chữ ‘Thiên Ý Như Đao’ này?”
Lâm Sơ không nói gì.

Hắn có vẻ hiểu được một chút.

Mộng tiên sinh thở dài một hơi: “Một chiêu “Thiên Ý Như Đao” này, nếu không có tâm cảnh tương xứng, trừ phi cơ duyên xảo hợp, bằng không không bao giờ sử dụng được, cho nên, dù cho nó có sức mạnh vô song, ta cũng mong các ngươi cả đời đều không sử dụng được.

Đạo hữu, ngươi hiểu chưa?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi