TIÊN ĐẠO ĐỆ NHẤT TIỂU BẠCH KIỂM



Rõ ràng đã bảo quét sạch ma vật rồi mà, tại sao sâu trong Tàng Thư Các lại xuất hiện hoạt tử nhân.

Nhưng thân hãm trong tình cảnh này, không cho phép hắn suy nghĩ nhiều.

Lâm Sơ nhanh chóng lăn qua kệ sách sau lưng cô nương, ngăn cách tầm mắt ả, sau đó lấy ra túi gấm giới tử*.

(túi mà đựng được nhiều đồ)
Hắn không biết sức chiến đấu của hoạt tử nhân là bao nhiêu, chỉ biết chính mình tay trói gà không chặt.

Trong giây lát suy nghĩ vừa chuyển, hắn lấy ra “Tử Tiêu Tồn Tục Đan” Lăng Phượng Tiêu cho trước đây, uống hai viên.

Đây chính là thánh dược hộ mệnh, một khi ăn xong, dược lực tinh thuần sẽ lập tức vận hành bảo vệ tâm mạch, không đến mức bị hoạt tử nhân một kích mất mạng.

Hắn vừa uống thuốc xong —— kệ sách bỗng nhiên phát ra tiếng vang lớn, vậy mà đã bị đập vỡ tan tành, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng sách rơi ào ào xuống đất, một bàn tay trắng bệch âm lãnh mang theo kình phong phóng ra từ sau kệ sách.

Trực giác trong xương tủy Lâm Sơ bị tình thế sinh tử này bức ra, một khắc bàn tay kia phóng đến, hắn vừa động, sai một ly, nguy hiểm tránh thoát một kích.

Hắn giơ tay lên, máy phóng tiễn trên tay khởi động, 3 mũi tên nhỏ bằng hàn thiết lạnh băng phóng ra từ tay hắn, 1 mũi tên “Đinh” một tiếng ghim vào tay ả.

Đa tạ Lăng Phượng Tiêu đã đưa hắn đi Tàng Bảo Các chọn vũ khí, may mà trên người có ám khí bảo mệnh, bằng không chắc bây giờ hắn chẳng còn đường sống nữa.

Lâm Sơ hít sâu vài hơi, vòng qua kệ sách, chạy như điên về hướng ngược lại.

Đuôi mắt hắn liếc thấy bóng xám quỷ mị kia đang lao ra từ kệ sách!
Hắn cắn chặt răng, trở tay bắn ngược lại mấy mũi tên, tiếp tục chạy về phía trước.

Tiếng bước chân đằng sau đập thịch thịch thịch như trống, bùa đòi mạng càng ngày càng gần, cảm nhận được cả hơi thở âm lãnh, ngay cả âm thanh lạch cạch trong cổ họng ả cũng càng ngày càng gần.

Trốn không thoát.

Lâm Sơ muốn hét một tiếng Lăng Phượng Tiêu, nhưng bởi vì quá mức căng thẳng, chẳng khác gì bị bóng đè, không thể phát ra một chút âm thanh nào.

Mà cho dù có thể hô lên, Tàng Thư Các sâu hút như vậy, dù có là Lăng Phượng Tiêu, nếu không chăm chú lắng nghe, cũng không thể phát hiện ra được.

Hiểu rõ tình cảnh tứ cố vô thân của mình, hắn rút Chiết Trúc kiếm ra từ túi gấm.

—— những gì ma vật nhìn thấy nghe thấy có thể trực tiếp truyền tới Đại Vu, không biết hoạt tử nhân có vậy hay không!
Cầm trong tay trường kiếm ba thước, hắn gập người sang phải, thuận thế xoay người về phía sau, đâm thẳng thanh kiếm về phía hoạt tử nhân đang lao tới.

Leng keng một tiếng, trường kiếm đâm thẳng vào ngực hoạt tử nhân, nơi mũi kiếm chạm phải cứng như sắt đá, vậy mà lại giống như tiếng kim thạch chạm nhau.

Hắn không có linh lực, cho nên kiếm có tốt đến mấy, trong tay hắn cũng chẳng khác gì một khối sắt thường, không phát huy được uy lực vốn có.

Cổ họng ả kia phát ra một tiếng âm u, năm ngón tay cong thành trảo, hung hăng chộp xuống đầu hắn.

Lâm Sơ đưa kiếm chặn lại, thừa dịp giây lát giằng co này, lại khởi động máy bắn tên, tên nhỏ vèo vèo bắn vào mặt ả.

Ả thu tay về chống đỡ, Lâm Sơ thừa cơ thu hồi kiếm, vọt người sang trái chạy trốn.

Nhưng mà tốc độ của hắn không thể so được với tốc độ hoạt tử nhân.

Một cơn đau nhói ở vai trái, hắn bị trảo về phía sau.

Lâm Sơ cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, chịu đựng đau đớn trên vai, cố gắng xoay người.


Khuôn mặt ả ta đã hoàn toàn vặn vẹo biến dạng.

Hoạt tử nhân kỳ thật đã chẳng thể coi là người, tập tính không khác gì động vật, không biết sử dụng vũ khí, tấn công hoàn toàn bằng cách cắn xé.

Chỉ thấy ả hé miệng, lộ ra lợi xám xịt, định cắn vào cổ Lâm Sơ.

—— chính là lúc này.

Lâm Sơ gian nan nâng tay trái lên, trong chớp nhoáng ấn một hạt châu đỏ bừng vào miệng hoạt tử nhân.

Ly Hỏa Chi Tinh.

Theo Đại tiểu thư nói, hoạt tử nhân, vô sinh vô tử, đao thương bất nhập, duy độc chỉ sợ chân hỏa thiêu đốt.

Chân hỏa trên đời này, hiếm có thứ gì sánh được với ngọn lửa tinh túy trong Ly Hỏa Chi Tinh.

Làm xong việc này, Lâm Sơ đột nhiên mất hết sức lực, chờ chết đợi hoạt tử nhân cắn xuống.

Nhưng nội tâm hắn lại thực bình tĩnh.

Ta mà bị cắn, thì ngươi cũng phải nuốt Ly Hỏa Chi Tinh.

Sau khi bị cắn, ta còn có Tử Tiêu Tồn Tụ Đan, chưa chắc sẽ chết.

Mà ngươi đành phải lành lạnh thôi.

Nếu là tay không đánh nhau, Lâm Sơ vô luận thế nào cũng đánh không lại, nhưng hiện giờ hắn đã có rất nhiều đạo cụ bảo mệnh.

Tóm lại nguyên nhân cứu mạng hắn, chính là vì có phú bà, trong khi cô nương này không có.

Lâm Sơ nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, nhận ra mình đã không còn khả năng phản kháng, liền từ bỏ chống cự, an tâm chờ cắn.

Cổ họng cô nương rột rột rung động, trên làn da cổ tái nhợt hiện lên vài đốm đỏ lờ mờ, nhưng ả không từ bỏ tấn công Lâm Sơ, mắt thấy đã sắp cắn xuống cổ hắn.

Đao khí.

Một đạo đao khí túc sát thẳng tắp bay đến.

Lâm Sơ suýt nữa cho rằng mình bị ảo giác.

Nhưng động tác của hoạt tử nhân rõ ràng cứng đờ lại.

Ngay sau đó, hồng ảnh từ xa lao đến, ánh đao bạo khởi, ả chắn hai tay lên đỡ đao.

Lâm Sơ được người nào đó vòng lấy eo ôm vào lòng, ngay sau đó đã bay lên không trung.

Nhưng không gian giữa các kệ sách rất nhỏ hẹp, đao khí tung hoành, dù hoạt tử nhân có cơ thể cứng như sắt thép, cũng không chống đỡ nổi đao thế khốc liệt tàn bạo nhường vậy, liên tục phải lui về phía sau.

Lâm Sơ an tĩnh nhìn Đại tiểu thư một tay ôm hắn, tay còn lại múa đao, đánh cho hoạt tử nhân không chống đỡ nổi.

Hắn cảm thấy nên cho Đại tiểu thư một tràng vỗ tay.

Đến lúc không thể lui nữa, hoạt tử nhân toàn thân đầy chấm đỏ đột nhiên gào rống một tiếng, giống như hoàn toàn không muốn sống nữa, đánh thẳng về phía bọn họ.


Lâm Sơ nghe thấy Đại tiểu thư cười lạnh một tiếng, trở tay ném “Đồng Bi” lên không trung, thả lỏng tay phải, hóa ra là muốn đối chưởng với hoạt tử nhân.

Một chưởng tích tụ không biết bao nhiêu linh lực, phang vào ngực hoạt tử nhân.

Một khắc bàn tay chạm vào ngực ấy, toàn bộ thế giới bỗng nhiên tĩnh lặng, ngay sau đó, linh khí cực lớn bùng nổ, hoạt tử nhân thế mà bị đánh bay hơn 20 bước.

Đúng lúc này, thanh đao vừa rơi xuống, được Lăng Phượng Tiêu đỡ lấy, thu đao vào vỏ.

Sau đó, cả người Lâm Sơ bị ôm lấy, lăn một vòng ngay tại chỗ.

Khoảng khắc tiếp theo, quanh người hắn đột nhiên nóng lên, cảm thấy một trận sóng nhiệt cuồng bạo quét qua toàn bộ khu vực.

Lại qua vài nhịp thở, Lăng Phượng Tiêu mới buông hắn ra, đứng dậy, sau đó kéo hắn lên khỏi mặt đất.

“Đã chết.

” Lăng Phượng Tiêu nói.

Lâm Sơ nhìn sang, chỉ thấy phía trước bừng lên ngọn lửa hừng hực, thì ra là linh hỏa.

Chắc hẳn một chưởng cuối cùng kia của Lăng Phượng Tiêu đã kích hoạt chân hỏa trong Ly Hỏa Chi Tinh, thiêu rụi hoạt tử nhân từ trong ra ngoài, sau đó —— bùng nổ.

Nếu không, mấy chục giá sách này, làm sao lại bị đốt trụi như vậy được.

Lâm Sơ quay đầu nhìn Lăng Phượng Tiêu.

Mới vừa rồi vì tránh né ngọn lửa, lăn một vòng trên đất, tóc có hơi rối loạn, Lăng Phượng Tiêu hất mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt ra, ngữ tốc cực nhanh hỏi hắn: “Bị thương không?”
Lâm Sơ lắc đầu.

Lăng Phượng Tiêu tiếp tục hỏi: “Ả chạm vào ngươi chưa?”
Lâm Sơ gật đầu.

Lăng Phượng Tiêu lập tức nhíu mày: “Chỗ nào?”
Lâm Sơ: “Bả vai.


Vẫn còn đau này.

Lăng Phượng Tiêu nói: “Cởi áo ra.


Lâm Sơ nhất thời có chút dại ra, nhưng ngữ khí Đại tiểu thư quá mức thành thật đáng tin, đánh phải cởi bỏ áo ngoài.

Đại tiểu thư vòng ra sau lưng hắn, ấn một tay lên vai.

Lâm Sơ giật mình một cái.

Thế nhưng, động tác tiếp theo của Đại tiểu thư, quả thực quá mức thận trọng —— cực kỳ nhẹ nhàng chậm rãi kéo cổ áo trong hắn xuống, chỉ lộ ra non nửa phía sau lưng, sau đó ấn ngón tay lên chỗ bị hoạt tử nhân trảo qua, sau một lát lại cẩn thận kéo cổ áo hắn lên.

“Ta không cố ý khinh bạc ngươi,” thanh âm Lăng Phượng Tiêu hơi thả lỏng, “Huyết độc rất dễ lây lan, may mà ngươi chưa bị nhiễm.



Hóa ra là kiểm tra xem hắn có bị nhiễm virus hay không.

Lâm Sơ kéo lại quần áo gọn gàng: “Vậy là tốt rồi.


Thật vất vả mới nhặt được cái mạng về, nếu còn nhiễm phải huyết độc biến thành hoạt tử nhân, chắc hắn xấu hổ chui xuống đất mất.

Tim hắn vẫn còn đập dữ dội, lại hít sâu vài cái, mới bình tĩnh lại, vừa định nói cảm tạ Đại tiểu thư, chợt thấy Đại tiểu thư đang nhìn hắn, hỏi: “Bị dọa rồi sao?”
Lâm Sơ lắc đầu.

“Ta chờ mãi chưa thấy ngươi ra, sợ ngươi không với tới ……” Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng thở hắt một hơi, nói tiếp, “Lại nghe thấy tiếng đánh nhau.


Cảm tạ trời đất cho chủ nhân yêu quý ta a.

Bởi vì sợ hắn không với tới, muốn tìm hắn hỗ trợ, kết quả lại đụng phải hiện trường hung án.

Lâm Sơ nói: “…… Đa tạ.


“Không tạ, nếu ngươi xảy ra chuyện, ta……” Lăng Phượng Tiêu dừng một chút, không nói tiếp nữa, “Ta đi mộng cảnh gọi đại quốc sư.


Lâm Sơ gật đầu: “Ừm.


Đại quốc sư tới rất nhanh, mang theo rất nhiều chân nhân Tiên Đạo Viện.

Việc đầu tiên chính là dập tắt lửa.

Ngọn lửa cực lớn, chắc phải đốt hơn vạn cuốn sách.

Lâm Sơ cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhìn ánh mắt đại quốc sư không khác gì chủ nợ, liền dịch người về phía Lăng Phượng Tiêu.

Lăng Phượng Tiêu: “Là ta đốt.


Đại quốc sư: “Sách tầm thường rất dễ bổ sung lại, nhưng những sách cổ quý hiếm ……”
Lăng Phượng Tiêu: “Tê Phượng Các có.


Đại quốc sư: “Được.


Lâm Sơ cảm thấy, hình như bọn họ đã đạt thành giao dịch gì đó.

Cuối cùng cũng dập tắt lửa, đại quốc sư nhanh chóng đi qua chỗ xác chết hoạt tử nhân.

Ly Hỏa Chi Tinh vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp, chỉ là so với trước đây đã tối đi rất nhiều.

Thi thể Hoạt tử nhân đã bị đốt thành tro bụi, đại quốc sư mò trong mấy khúc xương còn lại, lấy ra một khối ngọc phù.

“Sở Mi Sao cô nương Nho Đạo Viện.

” Y nói.

Bích Ngọc Thiên Tiên Đạo Viện vừa mới được dọn sạch ma chủng, Nho Đạo Viện lại xảy ra chuyện.

Thượng Lăng Giản dò hỏi Lâm Sơ và Lăng Phượng Tiêu chuyện vừa xảy ra, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tra.


Sau đó lại nhìn những kệ sách trống không xung quanh, hỏi: “Nơi này vốn để sách gì?”
Lâm Sơ đáp: “Tiên đạo tạp sử*.


” (lịch sử linh tinh của Tiên đạo)
Thượng Lăng Giản tựa hồ lâm vào trầm tư.

Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Bọn chúng muốn tìm cái gì?”
Thượng Lăng Giản lắc đầu: “Vẫn chưa biết.


Việt lão tiên sinh vẫn đang hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể tra hành tung của Sở Mi Sao cô nương mấy ngày nay, nhưng đồng học và bạn cùng phòng nàng đều nói rằng, cô nương này không có gì bất thường, hôm trước vẫn quy củ đi học, đọc sách học bài.

Đại quốc sư nghi ngờ có ma vu Bắc Hạ tu vi cực cao lẻn vào Học Cung, hoặc là, Học Cung có nội gián Bắc Hạ.

Vô luận thế nào, trên dưới toàn bộ Học Cung đều phải điều tra kỹ lưỡng, tất cả đệ tử cấm được ra ngoài, chỉ được ở trong trúc uyển, do các chân nhân nghiêm ngặt bảo hộ.

Lăng Phượng Tiêu đưa Lâm Sơ trở về Kinh Phong Tế Vũ Uyển.

Bưng trà, rót nước, xua hàn, sưởi ấm.

Lâm Sơ bị chế ngự nằm lên giường, bị bôi thuốc, bị Đại tiểu thư hỏi còn đau không, nhận ra sau khi đánh một trận với hoạt tử nhân, liền từ hamster biến thành siêu cấp bảo hộ động vật.

Hắn ôm lấy chăn dựa vào giường, vốn dĩ vết thương trên bả vai hắn vẫn còn chịu đựng được, nhưng một khi có người quan tâm bên cạnh ——Đại tiểu thư cao cao tại thượng, lúc nào cũng khiến người ta hít thở không thông, lúc này bỗng nhiên hiền lương thục đức lạ lùng, khiến cho Lâm Sơ cũng yếu ớt đi, đau còn trầm trọng thêm, héo úa.

Lăng Phượng Tiêu muốn hắn ngủ.

Nhưng hắn ngủ không được a.

Ngủ không được cũng không biết làm cái gì a.

Hai người bọn họ đều trầm mặc, không khí nhất thời thực xấu hổ.

Lăn lộn hồi lâu, Lâm Sơ nói: “Cho ta đọc sách một tí.


“Ta đi lấy,” Lăng Phượng Tiêu hỏi, “Muốn quyển nào?”
Lâm Sơ muốn sách giáo khoa “Thưởng Thức Kỳ Thạch”.

Nếu theo thời khóa biểu, ngày mai sẽ học môn này, nhưng bây giờ đang xảy ra chuyện, không biết khi nào mới có thể đi học bình thường.

Hắn còn đang định chờ lớp học khai giảng, đi hỏi vị chân nhân cái “ống tròn Lăng Phượng Tiêu” kia rốt cuộc là cái gì, mở nó ra như thế nào.

Vì thế, hắn cố ý đặt ống tròn ngay bên cạnh sách giáo khoa.

Đang nghĩ ngợi, chợt thấy Đại tiểu thư cầm lấy ống tròn, đang xem xét.

Hắn bỗng nhiên thấy được hy vọng, Đại tiểu thư hiểu biết sâu rộng, có lẽ sẽ biết đây là thứ gì, hắn cũng không cần phải đi hỏi vị chân nhân xa lạ kia nữa.

Còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Đại tiểu thư hỏi: “Tại sao lại đặt nó bên ngoài?”
Ngon.

Nghe ý tứ câu này, quả nhiên Đại tiểu thư biết nó.

“Ta không mở được, muốn mang đến chỗ Ngọc Thạch đạo nhân hỏi, liền đặt nó ở đấy,” Lâm Sơ hỏi, “Ngươi biết nó sao?”
Dưới ánh đèn, bóng hình Đại tiểu thư đột nhiên bất động.

Quả thực giống như cô nương hoạt tử nhân kia vậy, không nhúc nhích.

Thật lâu sau, Đại tiểu thư mới mở miệng, ngữ điệu rất chậm, thậm chí mơ hồ: “Ngươi không nhận ra?”
Lâm Sơ thành thật nói: “Ta không biết.


Lại một mảnh tĩnh mịch.

Trong không khí tĩnh mịch, Đại tiểu thư nhìn cái ống tròn, rốt cuộc mở miệng, nhưng ngữ khí vô cùng mất tự nhiên, chỉ nhẹ nhàng lặp đi lặp lại một câu: “Ngươi…… Không nhận ra?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi