TIÊN ĐẠO ĐỆ NHẤT TIỂU BẠCH KIỂM



Bên tai là tiếng hét kinh hoàng của Thương Mân và mèo đen, nhưng Lâm Sơ cũng không bị ảnh hưởng, bởi vì Thương Mân với mèo đen chỉ là thích hét mà thôi.
Trong nhóm bọn họ, Lăng Tiêu thực lực khỏi phải bàn cãi, hắn miễn cưỡng được coi như Kim Đan kỳ, Thương Mân đứng thứ 2 bảng xếp hạng Diễn Võ Trường, tiệm cận đỉnh cao của Nguyên Anh rồi.
Mà mèo đen hét thảm thiết nhất kia, chính là lục địa thần tiên đã độ xong thiên kiếp, trừ phi là tiên nhân trên Tiên giới hạ phàm, ai cũng sẽ không làm gì được nó.
Vậy nên hai huynh đệ trên kia muốn hại chết bọn họ, cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.
Nghe ngữ khí bọn chúng, đã từng hại chết ba người trước bọn họ rồi.
Tuy nhiên, lần này quả thật chính là lấy trứng chọi đá.
Sau khi Thương Mân hét lên, nhanh chóng cắm trọng kiếm vào vách đá, ổn định thân hình, tiếp đến, nhờ linh lực hỗn độn của mèo đen nâng cả 3 người họ lên.
Lăng Tiêu một tay ôm Lâm Sơ, một tay rút đao, thân hình xoay chuyển như gió, chém về phía xúc tu muốn tấn công bọn họ.
Đao cùng xúc tu đánh nhau, vậy mà lại phát ra âm thanh đá va chạm kim loại.
Thương Mân nói: “Thiết Si Đằng!”
Ngay khoảnh khắc ấy, trên vách đá sinh ra hàng vạn dây mây xúc tu, chặt chẽ bao vây bọn họ giống như kén tằm, điên cuồng rút đi linh lực bên trong, đồng thời còn tiết ra dịch nhầy có mùi kinh tởm, lúc va chạm với không khí phát ra tiếng “Xèo xèo” như thể bị bỏng.
Lâm Sơ cảm giác mình đang bị một cây nắp ấm khổng lồ ăn thịt.
Nhưng Lăng Tiêu lại nói: “Thiết Si Đằng, một thước của nó có thể bán được 3000 ngọc phách ở Tàng Bảo Các.”
Thương Mân: “Ngon.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai người nhảy lên gần như cùng lúc.


Ánh đao Lăng Tiêu chợt lóe trong bóng tối, đao khí tung hoành, mạnh mẽ chém vào dây leo trên vách.

Thương Mân lập tức lao tới, thanh kiếm thẳng đắp đâm vào dây leo, linh lực mạnh mẽ bùng nổ, nổ tung dây leo từ bên trong.

Hai người phối hợp, dây đằng dệt thành cái kén dầy lập tức lộ ra một lỗ hổng.
Dây leo mới muốn lấp kín lỗ hổng, nhưng mà hai người họ sao có thể để nó thành công.

Trong khoảng thời gian ngắn, đao quang kiếm ảnh hỗn loạn, kình khí tung hoành, Lâm Sơ bị treo trước người Lăng Tiêu gần như muốn bất tỉnh luôn.
Tiếng đá va chạm với kim loại không ngừng vang lên, không lâu sau, hai người đã hoàn toàn phá hủy tất cả các dây leo, một lần nữa bám vách đá nhảy lên, nhìn từ trên cao xuống hai huynh đệ đang đứng dưới mép vách đá.
Bọn chúng vẫn còn tưởng ba người họ nhất định phải chết, biểu cảm trên mặt vô cùng sung sướng, không ngờ lại là cái kết quả này, nhất thời sắc mặt trắng bệch, run như cầy sấy.
Lấy uy lực của Thiết Si Đằng, có thể hại được hai ba Kim Đan mà thôi, mà hai người bọn chúng, thoạt nhìn cũng không phải lần đầu phạm tội!
Nói cách khác, lời đồn rất nhiều đệ tử tiên đạo bỏ mình ở Vạn Quỷ Uyên, cũng không phải vì Vạn Quỷ Uyên hung hiểm vạn phần, mà bởi vì chết trong tay phàm nhân?
Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, ôm Lâm Sơ rơi xuống đất, linh lực quét về phía bọn chúng, hung hăng tát cả hai người xuống mặt đất.
Một chiêu này quả thật rất nặng tay, hai người nọ đều nôn ra máu, nhất thời không động đậy nổi.

Lâm Sơ bị buông ra, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác nghẹt thở, kịch liệt mà ho khan.
Lăng Tiêu cũng biết tư thế vừa rồi hơi có vấn đề, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng thuận khí cho hắn.
Thuận khí xong, lúc này mới nhìn sang hai người đang nằm như cá chết trên mặt đất.
Bọn chúng có vẻ rất hoảng loạn: “Tiểu nhân mắt chó không thấy Thái Sơn, tiên trưởng tha mạng a!”
Bởi vì tiên đạo quan hệ mật thiết với vương triều, từ trước đến nay đã có một ước định như một quy tắc, người tu tiên không được phép dựa vào vũ lực ức hiếp, thương tổn phàm nhân.
Tuy nhiên, trước mắt hiển nhiên không phải tình huống bình thường.
Lăng Tiêu hỏi: “Các ngươi đã làm hại bao nhiêu người?”
Hai người nọ nói: “Tiểu nhân chưa từng làm hại ai cả, hôm nay nhất thời tham tiền, mới nghĩ ra hạ sách này, tiên trưởng xin giơ cao đánh khẽ, tha cho hai huynh đệ chúng ta với ạ.”
Lâm Sơ: “……”
Cho dù mạch não của hắn so với Lăng Tiêu đơn giản hơn nhiều, cũng có thể nhìn ra kỹ thuật diễn xuất dở tệ của hai người này.
Lại nói, nếu như là nhất thời tham tiền, vậy làm thế nào có thể đạt được thỏa thuận với Thiết Si Đằng, cấu kết với nhau làm việc xấu?
Lăng Tiêu cũng không vội, lấy khăn mềm chậm rãi lau dịch nhầy dính trên đao, từ tốn hỏi: “Ngươi cảm thấy…… Ta tin sao?”
Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Sơ cảm thấy Lăng Tiêu lúc này, có chút mơ hồ giống với Đại tiểu thư lúc thẩm vấn người khác.
Y lau đao xong, lại giơ lưỡi dao vạch tới vạch lui lên mặt và cổ hai người nọ, nhưng không chém xuống thật, chỉ nhìn bộ dáng run rẩy của hai người nọ, nói: “Bịa, cũng phải bịa tốt một chút.”

Hai người nọ sắc mặt trắng bệch, xác thật là bị dọa cho vãi tè, nói năng lung ta lung tung, Lâm Sơ miễn cưỡng lý giải logic bọn họ, chuyện là lão đại mấy ngày trước bị Thiết Si Đằng này ăn thịt, dây leo này chỉ ăn máu thịt, xương cốt và mấy vật phẩm tùy thân đều không ăn được, đều rơi xuống một khe núi, có thể nhặt được.

Bọn chúng mới nghĩ, không lấy được linh dược trong Vạn Quỷ Uyên, thì lấy chút tiền tài cũng được, liền lừa hai đệ tử trẻ tuổi muốn rèn luyện đi xuống, nếm được lợi lộc, hôm nay nhìn thấy ba vị tiên trưởng tới đây, nhất thời nảy lòng tham giở lại trò cũ vân vân.
Lời này nói có sách mách có chứng, nhưng thực sự quá ác độc, rõ ràng bọn chúng có thể thẳng thắn hỏi xin thuốc từ đệ tử tiên đạo, chắc chắn sẽ không bị từ chối.
Lăng Tiêu lại mỉm cười: “Bịa cũng không tồi.”
Một người trong đó lên tiếng: “Tiên trưởng, việc này thật sự là thiên chân vạn xác* ——” (đúng sự thật)
Lăng Tiêu dịch lưỡi đao xuống, giọng nói bỗng nhiên lãnh lệ đến cực điểm: “Tìm chết.”
Dứt lời, đánh choáng váng hai người nọ, nói với Thương Mân: “Soát người.”
Thương Mân đáp ứng, bước qua cởi quần áo hai người nọ.
Lâm Sơ lại nghe Lăng Tiêu quay sang hắn: “Ngoan, đừng nhìn bên kia.”
Vừa nói, vừa xoay người hắn lại, để hắn quay mặt nhìn xuống vách đá.
Lâm Sơ ngoan ngoãn nghe theo biểu ca chi phối, nội tâm lại tràn ngập nghi vấn.
Hắn cảm thấy lời này rất có vấn đề.
Yêu cầu Thương Mân lục soát người, như thế nào lại không cho hắn nhìn?
Thật kỳ lạ.
Động tác Thương Mân rất nhanh, không quá nửa khắc đã nói: “Xong rồi.”
Lâm Sơ thử ngập ngừng nhìn lại, sau khi phát hiện biểu ca không còn ngăn cản mình nữa, mới quay đầu lại.
Hai người nọ quả thực là phàm nhân không có pháp lực, lúc này bị phong bế huyệt đạo, không cách nào nhúc nhích, cũng không nói nên lời, toàn thân chỉ còn sót lại cái quần vải bố, vật phẩm tuỳ thân đều bị ném sang một bên.

Đao đốn củi, đá đánh lửa, sợi ngải cứu, túi đựng nước, lương khô…… Đều là những vật dụng bình thường, không nhìn ra được gì.
Lăng Tiêu lật qua lật lại đống vật dụng, nhặt lên hai sợi dây da.
Hai dây da này vừa nhìn đã biết là vòng cổ, hai cái đều treo mặt dây tròn màu đen, cũng không phải loại đá hiếm lạ gì.
Thương Mân nói: “Dùng nó để trừ tà, quê ta cũng có phong tục như vậy.”
Lăng Tiêu cầm hai mặt dây chuyền trong tay, một lúc sau mới nói: “Có mùi thơm.”
“Thơm?” Thương Mân tiếp nhận hai mặt dây chuyền, đặt trước chóp mũi ngửi thử: “Hình như có thật …… nhưng không rõ lắm.”
“Là hương thờ cúng.” Lăng Tiêu nhàn nhạt nói.
Hai tên hán tử đốn củi, tự nhiên sẽ không đi huân hương như vậy, chắc chắn mặt dây chuyền này có gì đó kỳ lạ.
Sau đó, Lâm Sơ thấy Lăng Tiêu dùng dây thừng trói hai người nọ treo lên vách đá, dưới chân chúng chính là vực sâu vạn trượng.
Lăng Tiêu tịch thu hai mặt dây chuyền, mỉm cười với hai người kia: “Không biết mấy ngày nữa chúng ta mới trở về, nhị vị hãy ngẫm lại thật kỹ.”
Dứt lời, lại nói với mèo: “Làm phiền ngài hạ kết giới.”
“Meo.”
Lập tức có kết giới bao phủ hai người nọ, giấu luôn thân hình và giọng nói bọn chúng.
Tu vi cảnh giới gì, là có thể dựng lên kết giới cảnh giới đó, thân là lục địa thần tiên, kết giới của mèo đen cũng chỉ có lục địa thần tiên mới phá giải nổi, tất nhiên sẽ không có ai phát hiện ra hai huynh đệ này.
Thương Mân thu thập xác Thiết Si Đằng, hỏi Lăng Tiêu: “Lăng huynh, ngươi nghĩ thế nào?”
Lăng Tiêu để lại một viên lưu ảnh châu* trong góc khuất, đáp: “Kỳ lạ.” (lưu ảnh châu = camera)


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi