TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



“Diệp Thành, cậu dám giết chết Thần Tử và Thái Thượng trưởng lão của môn phái chúng tôi, giết người phóng hỏa, môn phái chúng tôi nhất định sẽ không tha cho cậu, giờ đây thiếu chủ điện hạ đã đích thân đến nơi đây, còn không mau tới đây quỳ xuống xin tha mạng đi!”  
“Còn phí lời cái gì, trực tiếp phái đại quân xuống dưới diệt sát cậu ta là xong!”  
“….

.

”  
Vô số người đều hướng ánh mắt về phía Diệp Thành, một số người giống các trưởng lão và Thần Tử của Trường Sinh Môn, Vô Cực Tông, hận không thể trực tiếp xông lên chém chết Diệp Thành.

Mọi người đều hiểu rõ, các Thần Tử bảo Diệp Thành cầu xin tha mạng nhưng không hề bảo đảm sẽ miễn tội chết, Diệp Thành nếu quỳ xuống chỉ có một con đường chết mà thôi, thậm chí đến môn phái và tất cả những người sống trên Trái Đất đều sẽ chôn theo anh.


Mối thù hận giữa Diệp Thành và các môn phái lớn quá sâu đậm, cho dù là nước từ trên chín tầng trời cũng không thể nào rửa sạch nổi.

Vì vậy rất nhiều người bị Diệp Thành đánh bại, cho dù là Thần Tử của các môn phái lớn hay là tu sĩ Nguyên Anh của ngoại vực lúc này đang vô cùng đắc thắng, liên tục cười lạnh chờ đợi cái chết của Diệp Thành.

“Răng rắc!”  
Diệp Thành liếc mắt nhìn qua đám người này, qua một lúc sau cũng không nhìn về phía thiếu chủ Vân Thần và đám chiến thuyền kia nữa mà quay đầu lại, dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người lại chặt đứt chân trái của Vân Cực.

“A!”  
Vân Cực cũng không thể nào chịu đựng nổi nữa, phát ra âm thanh vô cùng đau đớn.


Ông ta vừa rống lên vừa nhìn Diệp Thành với sự chua xót và phẫn uất không gì sánh được.

Vết thương do Cửu Thiên thần binh tạo ra không thể nào phục hồi lại được.

Vân Cực tuy rằng không biết được lai lịch thật sự của thanh kiếm gãy kia nhưng ông ta biết rất nhiều, biết rằng tứ chi của mình không thể nào hồi phục lại như xưa được nữa, cho dù có hồi phục lại được cũng phải bỏ ra một cái giá rất đắt.

“Diệp Thành, tao muốn mày chết! Tao muốn cả môn phái của mày bị diệt vong, cả Trái Đất đều phải chôn theo mày, tao muốn…”  
Vân Cực vô cùng phẫn nộ hét lớn.

“Bụp!”  
Diệp Thành vung kiếm chém ra, đánh thẳng lên mặt ông ta, làm cho ông ta bị bắn ra xa mấy trăm thước, cả nửa khuôn mặt đều bị đánh nát, trong miệng răng và máu hòa trộn lại tạo nên một cảnh tượng vô cùng thê thảm, liên tục va chạm với đất đá hàng chục lần mới dừng lại được, mặt mũi ông ta đã hoàn toàn biến dạng, không thể nào nhận ra được nữa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi