Sau khi nhìn thấy thư mời VIP, lễ tân vội vàng khom lưng cúi chào rồi đưa Diệp Thành vào trong biệt thự, nhưng khi lễ tân nói phải thông báo cho Thẩm Mộng Nguyệt trước thì Diệp Thành đã ngăn cô ta lại.
Anh không có thành kiến với nhà họ Thẩm, nhưng anh không thích khi làm việc lại bị một người phụ nữ không quen thân líu ra líu ríu bên cạnh.
Bên trong biệt thự được trang trí rất xa hoa nhưng không bị mất đi vẻ tao nhã, không hề thua kém câu lạc bộ Kim Diệp chút nào, hiển nhiên nhà họ Thầm đã bỏ rất nhiều công sức vào nơi đây và chủ yếu dùng nó để tiếp khách quý.
Bước vào trong biệt thự có rất nhiều người trung niên ăn mặc sang trọng, chắc chắn họ đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu đứng đầu Hải Thành, ngoài ra còn có rất nhiều người trẻ tuổi, chắc chắn họ đều bị bố mẹ đưa tới đây để học hỏi, mở rộng quan hệ, từ đó họ có thể sớm bước chân vào giới thượng lưu.
Tuy nhiên, Diệp Thành là người duy nhất ăn mặc giản dị và có những hành động thiếu lịch sự tại đây, vì vậy ngay lập tức đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, nhưng làm sao anh có thể quan tâm đến ánh mắt của những người bình thường chứ?
Anh vẫn tự làm theo ý mình, đi quanh bàn tìm kiếm món ăn mà mình thích.
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng anh: "Anh Diệp?"
Diệp Thành quay đầu nhìn, không ngờ cô gái phía sau anh chính là Hạ Vũ Đình, khuôn mặt xinh đẹp của cô không giấu nổi sự vui mừng, tuy rằng hai má hơi ửng đỏ nhưng cô lại ở rất gần, gần đến nỗi khiến Diệp Thành ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
"Khụ khụ!"
Một tiếng ho có chủ ý vang lên từ phía sau Hạ Vũ Đình, cả người cô gái lập tức run lên, ngoan ngoãn lùi lại mấy bước, lộ ra người phía sau.
Bạch Tiểu Huyên bước đến trước mặt Diệp Thành, ánh mắt cảnh cáo, cô ta thấp giọng: "Hôm nay tôi đưa Vũ Đình đến để giới thiệu cho cô ấy một người bạn trai vừa giàu có vừa đẹp trai, tốt nhất là anh đừng quấy rối, nếu không thì tự chịu hậu quả!"
Diệp Thành liếc nhìn cô ta một cái giống như quét qua bụi đất ven đường, cũng không thèm nói lời nào, cầm ly rượu lên uống.
Bạch Tiểu Huyên tức giận nắm chặt tay, nhưng không dám chọc vào Diệp Thành, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi quay về chỗ bạn bè của mình.
Nhìn thấy bộ dạng đó của cô ta, một cô gái mặc sườn xám trắng nói đùa: "Ồ, ai đã chọc giận hoa khôi trường của chúng ta thành ra thế này?"
Bạch Tiểu Huyên còn chưa kịp lên tiếng, Lý Cẩm Vi đã lạnh lùng nói: "Anh ta chính là Diệp Thành".
"Diệp Thành? Anh ta là chồng chưa cưới mà bố em sắp đặt sao?", cô gái mặc sườn xám trắng đột nhiên cau mày, nhìn qua chỗ Diệp Thành.
"Trông rất bình thường, còn cách cư xử và đạo đức thì không ra gì.
Chị cũng không hiểu chú Bạch thích anh ta ở điểm nào, lẽ nào vì anh ta giàu có?"
Khổng Uyển Linh ngay lập tức chế nhạo: "Giàu con khỉ gì, nhìn xem bộ quần áo quê mùa trên người anh ta đi, ngoài giỏi đánh nhau ra thì anh ta chẳng có ưu điểm gì cả".
Cô gái mặc sườn xám thở dài nói: "Chú Bạch thật là hồ đồ, loại người này làm sao có thể đi cùng một con đường với chúng ta và sống với chúng ta cả đời được? Khi nào có cơ hội chị phải khuyên chú ấy mới được".
Bạch Tiểu Huyên đột nhiên cảm thấy vui mừng, cô gái trước mặt cô ta chính là đại tiểu thư nhà họ Đặng ở Giang Thành, địa vị còn cao hơn Lý Việt Trạch gấp ba lần, lời nói của cô ta rất có trọng lượng.
"Cảm ơn chị Đặng Nhã".
Đặng Nhã khẽ mỉm cười, sau đó cô ta lại nhìn về phía Diệp Thành bằng ánh mắt lạnh như băng.
Đặng Nhã đều rất thích Hạ Vũ Đình và đàn em Bạch Tiểu Huyên của cô ta, vậy mà loại đàn ông khốn nạn như Diệp Thành lại muốn nói dối cả hai người này, cô ta chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
Sảnh lớn được chia làm hai tốp người ở vòng trong và vòng ngoài, những nam nữ thanh niên ở vòng ngoài hiển nhiên không đủ tư cách tiến vào vòng trong để giao lưu, nhưng cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như...
Lý Việt Trạch.
Lúc này, sắc mặt của hắn hơi phờ phạc, tay phải cũng đã được thay thế bằng một cánh tay giả, hắn đang đi theo bố của hắn là Lý Hạo, tươi cười chào hỏi những ông lớn trong bữa tiệc.
Những người này đều là những người đứng đầu các ngành nghề khác nhau ở Hải Thành, người thấp nhất cũng có giá trị tài sản hơn một trăm triệu nhân dân tệ, có thể kết giao với họ, tương lai sẽ có rất nhiều lợi ích.
Vì vậy Lý Việt Trạch rất bất mãn khi nhìn thấy Trần Phong vội vàng chạy tới.
"Làm sao vậy? Cậu không thấy tôi đang bận sao?"
Trần Phong trên mặt có chút kinh hãi nói: "Cậu chủ Lý, tôi đã nhìn thấy Diệp Thành!"
“Cái gì?”, Lý Việt Trạch sững sờ.
"Nghe nói Diệp Thành không biết tại sao lại có quan hệ với tiểu thư nhà họ Thẩm nên hôm đó anh ta mới có thể ra khỏi câu lạc bộ Kim Diệp".
“Chỉ vì anh ta có quan hệ với tiểu thư nhà họ Thẩm sao?”, Lý Việt Trạch suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Liệu có phải anh ta đã lừa gạt Thầm tiểu thư không? Lần này nhờ bố tôi mà móc nối quan hệ được với Thẩm Hàn Lâm!"
Trần Phong gật đầu đáp: "Cũng có lý! Đợi đến khi gặp được cậu ba nhà họ Thẩm, chúng ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của Diệp Thành! Đến lúc đó, chúng ta không cần phải ra tay, nhà họ Thẩm sẽ ra tay giết chết Diệp Thành!"
Ai cũng biết Thẩm Thiên Minh có ba người con trai, còn Thẩm Mộng Nguyệt là con gái của con trai cả của ông ấy, nhưng người được ông ấy cưng chiều nhất lại là con trai duy nhất của người con trai thứ ba của ông ấy, Thẩm Hàn Lâm!"
Nghe nói, Thẩm Hàn Lâm thường ngày được cưng chiều, trong nhà họ Thẩm muốn gì được nấy, ngay cả Thẩm Mộng Nguyệt cũng không làm gì được cô.
.
Truyện chính ở * T R Ù M T R U Y Ệ N.
CO M *
Trong lúc hai người đang thì thầm, ngoài cửa đột nhiên náo động, cậu bacủa nhà họ Thẩm cùng với một vài người đàn ông mặc vest, thân hình vạm vỡ bước vào.
“Cậu ba nhà họThẩm, hoan nghênh cậu tới dự tiệc!", Lý Việt Trạch lập tức chạy tới nghênh đón, nở một nụ cười hài lòng: “Tôi là Tiểu Lý, trước đây chúng ta đã từng nói chuyện qua Zalo".
Thẩm Hàn Lâm nhìn Lý Việt Trạch mấy lần mới chợt nhớ ra: "Ồ, là cậu à, chẳng phải cậu nói có một nữ sinh xuất sắc muốn giới thiệu cho tôi sao?"
Lý Việt Trạch bối rối nói: "Ôi, cậu ba nhà họ Thẩm, do tôi không được việc, nữ sinh đó đã bị một thằng cha cực kỳ ngang tàn bắt mất rồi, anh ta rất giỏi võ, cả mấy người chúng tôi gộp lại cũng không làm gì được anh ta, thật ngại quá, để cậu chê cười rồi".
Thẩm Hàn Lâm khinh thường nói: "Ai dám cướp người phụ nữ mà tôi đã để ý? Cậu nói cho tôi biết người đó ở đâu?"
Lý Việt Trạch lập tức chỉ về phía Diệp Thành: "Anh ta ở đó!"
Ánh mắt của Thẩm Hàn Lâm lướt qua Diệp Thành, nhìn thẳng vào Hạ Vũ Đình đang đứng bên cạnh Diệp Thành, hai mắt chợt sáng lên.
Thành thật mà nói, Hạ Vũ Đình mặc dù xinh đẹp nhưng chưa đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng là cô lại có một chút e thẹn và dịu dàng, cộng với giọng nói nhẹ nhàng và vẻ ngoài ngây thơ trong sáng, khiến cho những người vốn đã thấy quá nhiều phụ nữ diêm dúa lòe loẹt như Thẩm Hàn Lâm phải rung động.
Vì vậy, anh ta đã bỏ qua Diệp Thành, đi tới trước mặt Hạ Vũ Đình, nhếch mép nói: "Cô gái xinh đẹp này, không biết tôi có vinh hạnh được khiêu vũ cùng cô một điệu hay không?"
Các vệ sĩ phía sau Thẩm Hàn Lâm bắt đầu cười trộm, họ quá quen với những chiêu thức tán gái của cậu chủ nhà mình.
Đầu tiên mời khiêu vũ, sau đó hát một bài hát cho cô gái đó nghe ở nơi công cộng, cuối cùng tự giới thiệu thân phận là cậu ba của nhà họ Thẩm, sau khi xong xuôi ba bước này thì có thể đưa cô gái lên giường được rồi.
Theo họ thì cô gái non nớt này đã nằm trong lòng bàn tay của cậu chủ!
- ------------------
.