TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



“Uy lực của Huyền Tiên?”

Nghe đến lời này, mọi người tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Nghĩa Tuyệt lại giấu thực lực đáng sợ như vậy.


Bất kể Tiêu Nghĩa Tuyệt có thể duy trì được việc thiêu đốt sinh mệnh trong bao lâu, nhưng không thể nghi ngờ rằng bây giờ lão ta có thực lực bằng một nửa Huyền Tiên.
Trong mỗi động tác giơ tay nhấc chân của lão ta đều có thể ngưng tụ nguyên khí đất trời to lớn, khiến toàn bộ Hoa Sơn rung chuyển kịch liệt.


Lúc này Tiêu Nghĩa Tuyệt bắt đầu chuyển từ phòng ngự sang tấn công, chủ động tấn công Diệp Thành.


Đám người Tần Hồng Sương cũng đồng loạt biến sắc, trên mặt hiện lên vẻ sốt ruột.


“Đời người được bao lâu?”

Trong khoảnh khắc, Tiêu Nghĩa Tuyệt vung kiếm ra, chia đôi màn mưa thành hai nửa.
Kiếm khí cuồn cuộn quét ngang trăm trượng, dài một tới hai trăm mét, hình thành một vùng chân không, uy lực vô biên.


Đối mặt với thức thứ ba trong Thiên Vấn kiếm pháp mang sức mạnh Huyền Tiên của Tiêu Nghĩa Tuyệt, Diệp Thành vẫn bình tĩnh, nói: “Đời người chỉ là một cái chớp mắt, thoáng qua trong chốc lát”.


Anh trả lời như vậy, chân nguyên cuồn cuộn như sóng dữ, áo choàng tung bay, đánh ra một quyền đối chọi với kiếm khí quét ngang đất trời kia.
Tiêu Nghĩa Tuyệt không nhúc nhích, còn Diệp Thành lại bị một kiếm đó đánh lùi ba trượng.


Mọi người lập tức sáng mắt lên.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thành thất thế từ khi hai người họ giao đấu đến nay!


Mặc dù cậu ta đã trả lời được câu hỏi của Tiêu Nghĩa Tuyệt, nhưng cậu ta vẫn rơi vào thế yếu khi sức mạnh thuần túy đối chọi nhau.
Điều này chứng tỏ việc lão ta đánh bại thằng nhóc ngông cuồng tự đại này không phải chỉ nói suông thôi.
truyện tiên hiệp hay

“Hay, hay, hay lắm!”

Tuy Diệp Thành rơi xuống thế yếu, nhưng anh không hề kinh ngạc, mà ngược lại vui vẻ cười lớn: “Hay cho Tiêu Nghĩa Tuyệt! Thiên Vấn kiếm pháp của ông cũng không thua kém là bao so với Tinh Tà kiếm phổ!”

Mọi người nghe anh nói vậy thì ngẩn ra.
Chuyện Diệp Thành lấy được vật báu truyền thừa bí mật của Tinh Tà lão nhân đã không còn là điều bí mật nữa, anh nói ra câu này lại càng có sức thuyết phục.


Ngay cả Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt trên mặt, rõ ràng một câu khen ngợi của Diệp Thành còn đáng giá hơn vạn người ca tụng.


“Tiếp tục!”

Tuy nói là nói vậy nhưng Diệp Thành cũng không hề sợ hãi, anh nhảy vọt người lên, tiếp tục xông tới.


Tiêu Nghĩa Tuyệt không biểu lộ cảm xúc, tay phải vung kiếm Hạo Thiên, tay trái phóng ra kiếm khí sắc bén.
Hai tay lão ta đồng thời cử động, vô số luồng kiếm khí cực kỳ mạnh mẽ lập tức bùng lên, bao vây Diệp Thành vào giữa.


“Sống có gì vui? Chết có gì buồn?”

“Có lẽ Tinh Tà lão nhân của nghìn năm trước cũng chỉ có phong độ như thế này thôi”.


Nhìn bóng dáng Tiêu Nghĩa Tuyệt áo trắng như tuyết, vung kiếm như gió, các cao thủ Thần Cảnh đều đồng thanh ca ngợi.



Các võ giả cũng xem đến say sưa, nội tâm kích động.
Nếu nói Diệp Thành là cực hạn của nhân loại thì Tiêu Nghĩa Tuyệt lại giống như thần tiên chân chính.
Sức mạnh con người có giới hạn, còn sức mạnh đất trời thì vô hạn.
Diệp Thành có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì có thể chặn được bao nhiêu đòn tấn công của Tiêu Nghĩa Tuyệt chứ?

Ngay cả Aokawa Sayuri gần như tin tưởng một cách mù quáng vào Diệp Thành cũng không khỏi lo lắng.


Tuy nhiên, Diệp Thành vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh đáp: “Sống, thỏa mãn nên vui; chết, ôm hận mà buồn”.


Anh nói xong thì vẫy tay, Nguyên Thủy Thần Kiếm hình thành, phá tan vòng vây của kiếm khí trong nháy mắt.
Nhưng bấy giờ, Tiêu Nghĩa Tuyệt đã khép ngón tay tạo kiếm quyết.


Giữa không trung, vô số hạt mưa như biến thành muôn vàn thanh kiếm bén nhọn.


Lần này, có những chín mươi nghìn thanh kiếm sắc bén đổ dồn về phía Diệp Thành, chẳng khác nào mưa bom bão đạn.
Uy lực của đòn đánh này mạnh hơn gấp mấy lần những đòn đánh trước kia của lão ta.
Vậy nhưng Diệp Thành vẫn đứng sừng sững giữa không trung, không hề tránh né mà dùng chân nguyên hộ thể mạnh mẽ của mình để chống đỡ vô số thanh kiếm bằng nước.


“Xèo xèo xèo!”

Những thanh kiếm nước va chạm với chân nguyên hộ thể làm bốc lên hơi nước ngút trời.



Diệp Thành không quan tâm tới điều đó mà cười nhạt nhìn Tiêu Nghĩa Tuyệt, nói: “Sức mạnh đất trời há lại để một kẻ phàm tục như ông khống chế? Ông lãng phí sức mạnh như vậy nhiều nhất có thể chống đỡ thêm được bao lâu? Một tiếng hay nửa tiếng? Ông vốn đã đạt đến đỉnh cao Thần Cảnh, còn mấy trăm năm tuổi thọ nữa, nhưng nếu ông cứ lãng phí như vậy thì e rằng không sống nổi qua ngày hôm nay”.


Đương nhiên Diệp Thành biết cái gọi là thiêu đốt sinh mệnh, nhưng đó là thứ mà anh khinh rẻ không muốn sử dụng.
Nếu muốn bộc phát sức mạnh trong thời gian ngắn thì có vô số phương pháp thần thông, thiêu đốt sinh mệnh là phương pháp có hiệu suất thấp nhất nhưng phải trả giá lớn nhất.


Có điều sức mạnh mà Tiêu Nghĩa Tuyệt bộc phát ra bây giờ lại rất chân thực.
Trong mắt Diệp Thành, sức mạnh của Tiêu Nghĩa Tuyệt vốn phải đạt đến cảnh giới Xuất Khiếu từ lâu, chỉ là mãi không nâng được cảnh giới.


Tiêu Nghĩa Tuyệt đã chạm tới được ngưỡng cửa, trạng thái cảm xúc đã ở cảnh giới Huyền Tiên.
Nhưng hoàn cảnh tu luyện của Địa Cầu thật sự quá khô kiệt, hoàn toàn không đủ để duy trì đến khi Tiêu Nghĩa Tuyệt tu luyện lên Huyền Tiên, càng đừng nói tới ngưng tụ kim đan.


Vậy nên, dù cho lão ta bế quan tu luyện gần trăm năm, nhưng chân nguyên, thần hồn và thân xác vẫn không có cách nào chuyển hóa thành thể kim đan.
Không có cơ thể kim đan, chân nguyên kim đan, thần thông kim đan thì sao có thể xem là cao thủ Kim Đan, càng đừng nhắc tới cảnh giới Xuất Khiếu đứng trên cảnh giới Kim Đan.
Tiêu Nghĩa Tuyệt miễn cưỡng sử dụng sức mạnh đất trời, lấy sức mạnh Thần Cảnh khống chế sức mạnh Huyền Tiên, cho dù trạng thái cảm xúc có thể chịu đựng được, nhưng cơ thể lại hoàn toàn không chịu nổi.


Lão ta vốn dĩ còn mấy trăm năm tuổi thọ, nhưng dưới hai tầng áp lực của việc thiêu đốt sinh mệnh và chịu đựng quá mức, không quá một tiếng đồng hồ nữa cơ thể của lão ta sẽ gục ngã, hóa thành cát bụi.


“Sáng hiểu được đạo lý, tối chết cũng không tiếc”, Tiêu Nghĩa Tuyệt bình tĩnh đáp, hai bên tóc mai của lão đã bắt đầu bạc dần, làn da vốn sáng bóng bắt đầu nhão ra, cả người bắt đầu hiện rõ dáng vẻ của người già.


Trái lại ánh mắt lão trở nên sắc bén hơn hẳn, sức mạnh mà lão ta điều khiển càng thêm to lớn, nguyên khí đất trời trong mấy dặm xung quanh cũng bắt đầu sôi trào.


“Hay! Hay cho một người chỉ vì kiếm mà ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng chỉ có người có trạng thái cảm xúc ở đẳng cấp như ông mới xứng được xưng tụng là Kiếm Thần”.


Diệp Thành nói vậy, thần quang trong mắt cũng sáng hơn, quát lớn: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ dốc hết sức ứng phó, đáp lại sự quyết tâm của ông!”

“Soạt!”


Nói xong, cơ thể Diệp Thành bỗng biến hóa nhanh chóng.
Trong cơ thể anh vang lên tiếng động như nước sông chảy xuôi, lục phủ ngũ tạng tỏa ra ánh sáng màu xanh, da dẻ sáng bóng tựa như ngọc bích, cả người giống như tỏa ra sắc màu ánh trăng lưu ly.


Chân nguyên dồi dào tràn ra khỏi cơ thể, đẩy những hạt mưa trong vòng mười trượng xung quanh đi.
Thần niệm mênh mông thoát ra khỏi người, bắt đầu tranh giành quyền khống chế nguyên khí đất trời với Tiêu Nghĩa Tuyệt.


Cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly hiện!

Chứng kiến cảnh này, những người đứng xem chiến cũng nghiêm túc hẳn lên.
Bọn họ biết bây giờ đã bắt đầu phân định thắng thua thật sự…

“Vù!”

Mặc dù trên mặt Diệp Thành hiện lên vẻ cuồng nhiệt, nhưng trong mắt lại ánh lên sự cảnh giác.
Tuy tuổi thọ của Tiêu Nghĩa Tuyệt còn chưa tới một tiếng đồng hồ, nhưng lão ta có thể phát huy sức tàn phá của cảnh giới Huyền Tiên một cách không kiêng dè.


Có thể vị Huyền Tiên này không có pháp bảo thần thông như những người tu chân cảnh giới Xuất Khiếu, không có cơ thể cứng cáp mạnh mẽ, cũng không có chân khí cuồn cuộn.


Nhưng chung quy vẫn là Huyền Tiên, có một chữ “Tiên” trong đó.


Dù những Võ Thần khác có mạnh đến đâu, danh hiệu cao quý đến mức nào, chung quy cũng chỉ ở phạm trù “con người”.
Còn Huyền Tiên… về bản chất đã không còn là con người nữa rồi.


Mà là… thần linh chân chính!


.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi