TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



“Diệp Tiên sư ắt hẳn là cường giả thời thượng cổ chuyển thế, thần tiên hạ phàm.

Thảo nào chỉ trong ba năm đã có thể đạt đến cấp bậc mạnh mẽ như thế, không đếm xỉa đến Cổ Kiếm Môn và Vấn Kiếm lão tổ.

Đây là tiên duyên ngàn năm có một, mình nhất định không được bỏ lỡ”.

Nghĩ đến đây, Tiêu Nghĩa Tuyệt càng cung kính hơn, gần như nằm rạp trên mặt đất.

“Tiêu lão không cần như thế, ông vẫn là cột chống trời của Hoa Hạ, không nên dễ dàng cúi đầu, từ nay trở đi, tôi với ông lấy tình anh em mà đối đãi với nhau, ông thấy thế nào?”
“Đây là vinh hạnh của tôi!”
Tiêu Nghĩa Tuyệt trong lòng vui mừng cười, đây là một cường giả chân chính, có thể cùng cậu ấy làm anh em là phúc phận lớn đến nhường nào cơ chứ?
Tiểu Thanh ở bên cạnh giật mình không nói nên lời, Kiếm Thần vô cùng tôn quý, uy danh chấn động cả Yên Kinh, lúc này trở thành anh em với Diệp Thành mà vui mừng hớn hở, dường như còn vui hơn so với lúc ngưng đan thành công.

“Người anh em Diệp, mời cậu ngồi, anh có một số việc muốn thỉnh giáo cậu”.

Dáng vẻ Tiêu Nghĩa Tuyệt trông vô cùng kính trọng và thành khẩn.

“Cũng được, anh Tiêu dù sao thì cũng mới tiến nhập cảnh giới Kim Đan, để em giới thiệu kĩ càng cho anh một chút, giúp anh có thể giải phóng sức mạnh của Kim Đan ra ngoài, lúc đó anh chính là một cường giả cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong hàng thật giá thật rồi”.
Diệp Thành liếc mắt nhìn lão một cái, đầy ẩn ý gật đầu.

Trước đó khi các cảnh tượng trong trí nhớ của anh bị lộ ra ngoài, Diệp Thành cũng cảm nhận được, chẳng qua anh cũng không để ý.


Những hình ảnh đó đều là Diệp Thành tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh, thậm chí là hình ảnh chiến đấu khi ở cảnh giới Hợp Đạo, hình ảnh càng kinh khủng hơn anh cũng không phóng ra.

Tiêu Nghĩa Tuyệt không hề biết kiếp trước của Diệp Thành không chỉ là các tiên nhân một đòn diệt một đất nước, mà còn là một Tiên Đế vô địch thiên hạ, bay qua cả vũ trụ, dùng kiếm chém vỡ các thiên thạch!
Trong lúc Diệp Thành đang giảng giải cho Tiêu Nghĩa Tuyệt thì trời cũng dần sáng lên, một ngày mới đã bắt đầu rồi…
Giám đốc Thái hôm qua ở nhà ngủ rất ngon, hôm nay thức dậy tinh thần vô cùng tốt.

Gã là một trong các thành viên tham gia cuộc họp nội bộ của Thương Khung hôm qua.

Nhìn thấy người đẹp động lòng người trong lòng mình, gã không nhịn được mà đắc ý vô cùng, bây giờ mình có thể nói là sự nghiệp thành công, tình trường viên mãn, hoa khôi yêu kiều gọi một cái là chạy đến ngay, cuộc đời như thế còn gì mà nuối tiếc nữa cơ chứ.

Gã khoái trá lái xe đến tòa nhà tập đoàn Thương Khung, chỉ là dọc đường đi tới gã phát hiện các nhân viên đang thì thầm bàn tán sôi nổi như thể có chuyện lớn gì vừa xảy ra.

“Ồ, đây không phải anh Trâu sao? Anh cũng đợi thang máy ở đây à?”
Giám đốc Thái bước đến nhìn thấy cổ đông Trâu liền tiến tới phàn nàn:
“Anh nói xem, hôm qua tên nhóc nhà chủ tịch, ăn nói khoác lác, nói mình có thể giải quyết được nhà họ Tần, kết quả thì thế nào? Tôi nghe nói cậu ta đi dạo một vòng ở công trình của Thương Khung bên kia, chẳng hề có chút tiến triển nào.

Loại người này anh có thể yên tâm giao cho cậu ta sau này đến tiếp quản tập đoàn Thương Khung hay sao?”
“Theo tôi nghĩ, chúng ta vẫn nên khuyên chủ tịch đi xin lỗi nhà họ Tần là được.

Chúng ta chỉ là một công ty làm sao có thể đấu lại được nhà họ Tần ở Yên Kinh cơ chứ”.

Giám đốc Thái thao thao bất tuyệt liên hồi, nhưng phát hiện mình càng nói vẻ mặt của cổ đông Trâu có chút kỳ quái.

Cuối cùng cổ đông Trâu nhịn không được nói: “Anh Trâu, anh không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì à?”
“Chuyện gì?”
Giám đốc Thái tùy tiện hỏi một câu.

Gã tối hôm qua ngủ ở nhà một đêm, vì sợ vợ kiểm tra ra gì đó, đến cả điện thoại cũng tắt nguồn.

Lúc cổ đông Trâu chuẩn bị nói thì nhìn thấy trên mặt của giám đốc Thái nở nụ cười: “Tổng giám đốc Tiền, quản lý Tôn, cổ đông Chu, mọi người đến rồi à”.

Nhìn thấy giám đốc Thái bước qua, giám đốc Trâu nghỉ một chút, cuối cùng cũng không nói ra.

Giám đốc Thái nở nụ cười chào hỏi mọi người một câu, chỉ là phát hiện mọi người dường như đều không vui cho lắm, đều vẻ mặt như đang bận tâm suy nghĩ cái gì.

“Làm sao thế, đều lo nghĩ cho công trình của Thương Khung à? Không sao, chúng ta hôm nay thống nhất đi khuyên chủ tịch, để bà ấy đừng nghe lời nói bậy bạ của tên nhóc đó, ngoan ngoãn đi xin lỗi nhà họ Tần, vấn đề này không phải là được giải quyết rồi hay sao…”

Giám đốc Thái trách móc nói ra.

Mọi người đều dùng một ánh mắt như nhìn người điên nhìn gã.

Nhưng tiếc rằng giám đốc Thái đang say sưa trong mộng tưởng của chính mình mà không nhận ra.

Gã đang nói chuyện thì nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp, mặc một bộ váy công sở màu xám bước đi trên đôi giày cao gót ‘lộc cộc bước tới.

Hai người phụ nữ xinh đẹp này vừa xuất hiện nhất thời làm cho cả tòa nhà Thương Khung yên tĩnh lạ thường.

Tất cả nhân viên đều không dám nói một lời, các cô lễ tân xinh đẹp ở quầy tiếp tân lại càng nghiêm túc đứng thẳng người.

Người có thể có khí thế như vậy, trừ hai người Tần Hồng Sương và Tần Thư Dao còn có thể là ai?
“Chủ tịch đến rồi, vừa hay nói cho bà ấy…”.

Khi giám đốc Thái đang chuẩn bị nói thì nhìn thấy đám người tổng giám đốc Tiền, cổ đông Trâu cung kính bước tới với nụ cười kính trọng trước nay chưa từng có, như một con chó trung thành chạy tới chỗ Tần Hồng Sương, liên tục nịnh hót:
Giám đốc Thái đầy một bụng nghi vấn, nhưng nhìn thấy các đồng nghiệp với vẻ mặt nghiêm túc ở xung quanh cũng không tiện hỏi.

Trong lúc bọn họ đi lên, giám đốc Thái phát hiện những nhân viên đó khi nhìn thấy Tần Hồng Sương đều có thái độ cung kính tôn trọng hơn bình thường.

Bình thường họ đều gọi là “Tần tổng”, nhưng bây giờ khi nói ra lại cung kính gọi "Chủ tịch", mà các nhân viên còn cúi đầu quá thắt lưng, đợi Tần Hồng Sương đi được mấy chục mét mới dám ngẩng đầu lên.

Tần Hồng Sương giống như một nữ vương đang đi thị sát lãnh địa của mình, hành động dứt khoát mạnh mẽ.

Khi đến phòng họp, bà ấy nhanh chóng bắt đầu buổi họp của các lãnh đạo.


“E hèm”.

Giám đốc Thái hắng giọng, khi đang định đưa ra ý kiến của mình thúc giục Tần Hồng Sương mau chóng đi xin lỗi nhà họ Tần liền nhìn thấy quản lý Tôn cầm tài liệu trong tay đứng lên, cung kính nói:
“Chủ tịch, người ở bên trên vừa gọi điện cho tôi, những việc liên quan đến kiểm tra công trình xây dựng trung tâm thương mại đã làm xong hết rồi, toàn bộ đều phù hợp.

Bọn họ thúc giục chúng ta máu chóng khởi công, tranh thủ khai trương sớm, tạo ra kỷ lục mới cho ngành bất động sản”.

“Cái gì?”
Giám đốc Thái hai mắt trợn tròn, suýt nữa phun ra ngụm nước vừa uống vào mồm.

Ngay sau đó, tổng giám đốc Tiền cũng đứng lên nói: “Chủ tịch, lãnh đạo của các bộ phận nói chuyện riêng với tôi, chuyện xảy ra trước đó đều là do nhà họ Tần ở phía sau giỡ trò, bọn họ cũng đã biết lỗi rồi.

muốn trực tiếp đến xin lỗi chủ tịch”.

“Lãnh đạo muốn trực tiếp đến xin lỗi?”
Vẻ mặt của giám đốc Thái như đang nghe được truyện cổ tích.

Lãnh đạo của các ngành đều vô cùng quyền thế, lúc nào lại phải đi xin lỗi chủ tịch của một công ty tư nhân rồi? Thế giới này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu…
- ------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi