TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



“Ầm!”
Lúc này, Diệp Thành đã xông vào trận doanh của tộc Lệ Ma từ lâu, đại khai sát giới.

Đối với Diệp Thành mà nói, thời gian vô cùng quý giá.

Giờ đây anh đã hoàn toàn dứt bỏ thuật Man Thiên Quá Hải, dây Khổn Tiên không còn khả năng nối lại nữa, lôi kiếp sẽ kéo đến ngay lập tức, có thể nói là thù trong giặc ngoài.

“Vù!”
Lúc này, Diệp Thành hoàn toàn không dùng thần thông pháp bảo gì, anh giơ tay nhấc chân mang theo ánh sáng thần xanh tím, sức mạnh thời không là sát chiêu bén nhọn nhất.

Một quyền đánh ra, sức mạnh thời không dào dạt hóa thành cầu vồng màu xanh tím, đánh tan một lúc bảy, tám chiếc chiến hạm.

Trước sức mạnh thời không, thân thuyền được đúc bằng vạn luyện ma thiết gì đó, các chiến sĩ tộc Lệ Ma liều mạng chống cự và các trận pháp bảo vệ được khắc trên thuyền đều không chịu nổi một đòn trước quyền kình của Diệp Thành.

Diệp Thành như con hổ xông vào đàn dê, không tốn chút sức lực đã có thể xé nát vô số chiến sĩ tộc Lệ Ma.

“Chiến sĩ bình thường rút về, bày trận chiến đấu.

Ma tướng lên!”
Vương tộc Lệ Ma lạnh lùng ra lệnh.
“Vù vù vù!”

Các chiến hạm sắt đen lùi về sau như thủy triều rút.

Từng ma tướng cao ba đến bốn mét, vóc dáng cường tráng cao gầy, mặc chiến giáp đồng đen bay đến từ bốn phương tám hướng.

Khí tức của mỗi kẻ trong bọn chúng mạnh đến cực điểm, mỗi một người đều có thể sánh bằng Đại Chân Quân Xuất Khiếu hậu kỳ.

Trong tay bọn họ cầm vũ khí chiến đấu cấp ma khí thượng phẩm.

Chừng mấy chục kẻ phong tỏa mọi phương hướng.

Mấy chục Đại Chân Quân cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ kết hợp với nhau là khái niệm như thế nào?
Cho dù là những người như Nam Ly Vương đời đầu hay Khô Vinh lão tổ cùng lắm cũng chỉ có thể đánh ngang tay với ba hoặc năm Đại Chân Quân.

Người ở cấp bậc như Minh Sương cùng lắm cũng chỉ có thể dốc hết sức chiến đấu với mười người.

Đối mặt với mấy chục Đại Chân Quân thì ngay cả những thiên tài đỉnh cao nằm trong bảng Tinh Hà cũng phải tái mặt.

“Chết!”
Nhưng Diệp Thành không hề lùi bước, ánh mắt vô cùng bình thản.

Hai tay anh vẽ một đường vòng cung hoàn hảo trên bầu trời.

Năm ngón tay lần lượt nhấc lên hạ xuống liên tục giống như đang chơi đàn, mỗi một ngón tay gõ xuống đều có một pháp tướng vụt lóe lên ở trong đó.

Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước…
Khi các loại pháp tướng nối tiếp nhau biến mất, cuối cùng nơi lòng bàn tay Diệp Thành chỉ còn lại một bánh xe do bốn luồng ánh sáng thần kỳ tạo thành.

Trên bánh xe, bốn luồng sáng lưu chuyển, mãi không dập tắt, vĩnh hằng bất diệt.

“Thiên Cực Tứ Thánh Bảo Luân!”
Diệp Thành nâng bánh xe lên, đẩy nhẹ tới.

Đây là phép thần thông còn mạnh hơn cả Tiếu Thiên Tứ Thần Thú!
“Ầm!”
Một bánh xe khổng lồ bốn màu tỏa sáng chợt quét ngang không trung, bay vọt đi với tốc độ mọi người gần như không thể tưởng tượng nổi, tạo thành một dấu vết thật dài giữa không trung.

Đám ma tướng là những kẻ đứng đầu sóng ngọn gió.


Có bảy tám ma tướng đứng chắn ở trước nhất còn không kịp nói lời nào đã bị bánh xe nghiền thành khói xanh.

Bánh xe rít gào, tựa như mặt trời chói chang giữa trời, sau khi nghiền qua ma tướng lại đâm vào đội ngũ chiến hạm của tộc Lệ Ma.

Các chiến hạm vừa mới xếp xong trận hình, chuẩn bị chiến đấu thì bị bánh xe đánh tan, tạo nên một con đường to lớn dài mười cây số ở phía trên không của Luyện ngục Vô gian.

Trong con đường, mấy chục chiếc chiến hạm bị đâm nát vụn.

Uy lực của một đòn mạnh đến như vậy!
Diệp Thành vừa sử dụng pháp thuật này, khắp đất trời bỗng trở nên yên tĩnh.

Ngay cả các ma tướng cũng tỏ ra kinh hãi.

Vô số chiến sĩ tộc Lệ Ma thì càng lộ vẻ sợ hãi hơn nữa.

Bọn chúng đi săn trên không trung, đuổi giết rất nhiều sinh vật không gian, nhưng đã bao giờ nhìn thấy cao thủ ở đẳng cấp như Diệp Thành đâu.

Diệp Thành giở tay nhấc chân mang đến uy lực gần với Thiên Quân Nguyên Anh trong truyền thuyết.

Cho dù là Đại Chân Quân Xuất Khiếu hậu kỳ cũng chẳng khác nào bù nhìn rơm dưới tay anh, có thể bị anh dễ dàng bóp nát.

“Phù!”
Diệp Thành chậm rãi buông tay xuống, khí huyết khắp người sôi trào, mãnh liệt cuồn cuộn, giống như dung nham, sóng thần.

Thiên Cực Tứ Thánh Bảo Luân là đại thần thông tuyệt thế, là sự tồn tại đáng sợ cùng cấp bậc với Hải Hoàng Quân Lâm.


Diệp Thành dùng sức mạnh của Tứ Tượng huyền công thực hiện phép thần thông này, uy lực của nó quả thực là long trời lở đất.

Cho dù là Minh Sương cũng phải cảm thấy ngạc nhiên.

Lần này, trong bánh xe ánh sáng không chỉ có sức mạnh của tứ đại thần thú, mà còn có sức mạnh thời không của Hải Hoàng và Minh Vương.

Khoảnh khắc ấy, cả đất trời như ngưng đọng, trong mắt mọi người chỉ còn lại bánh xe ánh sáng.

Sáng chói như vậy!
Nếu nói Thiên Cực Tứ Thánh Bảo Luân là tiên thuật thần thông nổi tiếng của Linh Thú Phong, thì Tứ Thánh Luân Hồi Đại Diệt Chú đã vượt qua phạm trù của thần thông.

Đó là thần pháp mới mà Diệp Thành kết hợp sức mạnh của tứ đại thần thú và sức mạnh thời không tự sáng tạo ra.

Không sai, là thần pháp! Chính là thần pháp tối cao do Chân Tiên Hợp Đạo sử dụng.

Bây giờ mặc dù nó được thực hiện từ tay Diệp Thành, uy lực không bằng một phần nghìn Hợp Đạo chân chính, nhưng vẫn chấn động nhật nguyệt, khiến đất trời run rẩy.

“Ầm!”
- ------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi