Trong những tông ôn thượng cổ, có một người luôn là đối tượng được thế hệ trẻ hâm mộ.
Từ khi ra đời tới nay, Thánh Tử đã là vô địch, nghe nói chưa từng có ai ép được anh ta phải dùng tám phần công lực.
Ngay cả thiếu chủ Cổ Kiếm Môn – Mục Tinh Thần cũng chỉ đánh với anh ta khoảng ba lần, dù bất phân thắng bại nhưng cũng tự nhận mình yếu hơn một chút.
“Chị ơi, chị cũng là đại sư tỷ Huyền Cơ Môn mà, đâu kém gì thất đại huyền môn, chắc gì đã thua anh ta!”, Lâm Cửu Nhi không phục.
“Cửu Nhi, em chưa thấy Thánh Tử ra tay thì không thể tưởng tượng được thực lực đối phương khủng khiếp thế nào đâu!”, Lâm Thất Thất cười khổ: “Ba năm trước, Thánh Tử đã tiến vào cảnh giới tiểu Chân Quân, cách Chân Quân cũng chỉ một bước ngắn, ba năm sau, với thiên phú và năng lực của Thánh Thiên Cung, ai biết anh ta đã đạt tới cấp bậc nào?”
Nói xong, trong mắt Lâm Thất Thất toát lên tia kính sợ, và còn...!hâm mộ.
Những người chung quanh đều hoảng sợ.
Ngay cả Lâm Thất Thất cũng sợ hãi như thế, mà cô ta lại kiêu ngạo như phượng hoàng, giờ lại tự nhận mình không phải đối thủ người ta? Thánh Tử kia rốt cuộc là nhân vật tuyệt thế cỡ nào!
Chỉ có Diệp Thành vẫn ngồi cười nói với ba cô gái đảo Nam Ngọc, hoàn toàn chẳng để tâm chuyện này.
“Đúng là không thể bàn chuyện cao thâm với kẻ ngu!”
Lâm Thất Thất liếc qua Diệp Thành, so sánh anh với Thánh Tử rồi cô ta tự nhiên lắc đầu, hai người đúng là người trên trời, kẻ dưới đất.
Quan trọng hơn là Lâm Thất Thất chưa từng nhìn thấy ý chí tiến thủ và chiến đấu từ Diệp Thành.
“Không thể để Lâm Cửu Nhi và anh ta quá thân thiết!”
Lâm Thất Thất quyết định.
Vấn Thiền Đại Sư, Lữ Khinh Mộc, Thiên Hỏa Đồng Tử đến rồi thì những thiên kiêu chân chính cũng lục tục tới.
Đệ tử chân truyền của Thánh Thiên Cung – Đoạn Cảnh Long, Vô Văn Sơn Trang- Ninh Vô Văn...
Khiến cho ầm ĩ nhất là người của Bạch Vân Quan.
“Vèo!”
Một con chim Loan màu trắng to lớn bay tới từ phương Bắc, trên lưng chim Loan có tám người con gái mặc đồ trắng, dung mạo tuyệt trần, người dẫn đầu có gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng như băng, chẳng khác nào tiên nữ lạc phàm trần.
Xét về vẻ đẹp thì không hề thua kém Lâm Thất Thất và mấy người Lữ Khinh Mộc, khí chất còn cao hơn một chút.
“Hừ, Hạ Thư Nhã!”
Lữ Khinh Mộc nhìn thấy người tới thì ghen tỵ hừ lạnh.
Trước khi Hạ Thư Nhã tới, cô ta là tiêu điểm của mọi người, vô số thế gia lớn nhỏ, chân truyền tông môn đều vây quanh cô ta như ong bướm vờn quanh hoa.
Nhưng Hạ Thư Nhã vừa tới thì ánh mắt mọi người đều bị kéo về phía đó.
“Nghe nói con gái tu tập công pháp của Bạch Vân Quan thì khí chất sẽ như tiên nữ, đúng là đúng như lời đồn! Hạ Thư Nhã đã tuyệt vời tới thế, thần nữ của Bạch Vân Quan- người được cho là đệ nhất mỹ nhân tông môn thượng cổ Bạch Vân Thường sẽ tới mức nào nữa? Tiếc là Bạch Vân Thường vừa mới xuất quan đã chết nơi thế tục, nếu không bổn quân cũng muốn gặp một lần!”
Thiên Hỏa Đồng Tử đứng cạnh Lữ Khinh Mộc cảm thán.
“Hừ, tôi nghe nói một thông tin bí mật là thần bài của Bạch Vân Thường còn chưa nát!”, Lữ Khinh Mộc cười lạnh.
“Cái gì?”
Những người chung quanh nghe thế thì đều chấn động.
Ý nghĩa những câu này là gì, mọi người đều hiểu.
Mười đệ tử của tông môn lớn tới núi Thái Sơn trước đó, gồm năm vị Kim Đan đều mất mạng.
Ngược lại Bạch Vân Thường còn sống, thế thì sao không khiến người ta tưởng tượng lung tung đây?
Trốn tránh?
Phản bội theo địch?
Bị bắt?
Nhiều suy nghĩ vờn quanh trong đầu mọi người, có người đen tối thì bắt đầu cho rằng Bạch Vân Thường đã bị thế lực phàm tục bắt giữ, chà đạp, làm nhục.
“Danh dự nghìn năm của Bạch Vân Quan đã bị hủy hoại trong tích tắc!”
Thiên Hỏa Đồng Tử nói đầy tiếc nuối.
Không ai nhận ra khi họ đang bàn tán không chút kiêng dè thì một người đàn ông to cao bên cạnh đang đen mặt, tức giận tới mức cả người run rẩy, không ngừng liếc về thanh niên có vẻ ngoài tầm thường.
Mà thanh niên kia chỉ có thể nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ khiến anh chàng to con tức gần chết…
Ngay lúc này, bên cạnh truyền ra tiếng bật thốt đầy kinh ngạc như siêu sao tới.
Thánh Tử tới!
“Ầm…”
Trên tòa cung điện xa xăm đang từ từ bay tới.
chung quanh có mây và sương mù lượn lờ.
Có thể nhìn thấy tỳ nữ mặc lụa trắng ẩn hiện bên trong chơi đùa.
“Không hổ là Thánh Thiên Cung đứng đầu tông môn thượng cổ, ngay cả Phi Tinh Các cũng cho phép đệ tử dùng.
Đây chính là bảo vật giá trị mấy triệu linh thạch, có thể đỡ được đòn tấn công của Chân Quân!”
Có người thở dài thượt.
Vấn Thiền Đại Sư, Thiên Hỏa Đồng Tử.
Hạ Thư Nhã đều nghiêm túc nhìn chằm chằm cung điện trước mặt.
Một thanh niên trẻ mặc long bào đứng trước lan can của Phi Tinh Các, chắp tay sau lưng, tóc bay trong gió, chỉ dùng đồ vấn tóc bằng vàng vấn lên, trên long bào có thêu đồ án chín con Giao Long.
Uy nghiêm to lớn, hai mắt như trời xanh bao la, không giận tự uy như đế vương giáng trần.
Lâm Thất Thất nhìn thấy người tới, trong mắt hiện lên tia phức tạp.
Thánh Tử!
Người đứng đầu lớp trẻ của tông môn thượng cổ.
Khi anh ta tới, đó cũng là lúc đại hội sông Thương Lan chính thức mở màn.
Phi Tinh Các không rơi xuống mà đáp hẳn xuống sông Thương Lan cách đó nghìn mét, một giọng nói uy nghiêm truyền tới.
“Các vị đạo hữu, mời lên đỉnh núi Hoành Lan tỷ thí!”
“Tốt, bản quân cũng muốn xem thử Thánh Tử có phải thật sự vô địch trong lớp trẻ hiện này không!”, Thiên Hỏa Đồng Tử cười to, sau lưng mọc ra cặp cánh lửa, bay thẳng lên trời, vượt qua dòng sông Thương Lan.
“A di đà phật!”
Vấn Thiền Đại Sư niệm một câu rồi bước ra, chân đạp không khí như đang giẫm lên đất bằng, rảo bước thản nhiên đi qua sống Thương Lan rộng nghìn mét kia.
“Là Đạp Thiên Hành, quả nhiên người này đã tu thành thần thông vô thượng này của Phật môn!”
Ánh mắt nhiều người trở nên căng thẳng.
Mà Hạ Thư Nhã, Lâm Thất Thất, Lữ Khinh Mộc đều thi triển đạo pháo, phóng lên trời cao.
Thực tế thì Ninh Vô Văn của Vô Văn Sơn Trang là nổi bật nhất, dưới chân phóng ra niệm lực, rồng ngâm bay lên trời, cuồn cuộn mênh mông.
Núi Hoành Lan cao nghìn mét, dốc thoai thoải.
Người có thể đi lên đều là tu sĩ Kim Đan, những kẻ khách đều không thể bay nên chỉ có thể đứng bên dưới nhìn lên, ngóng chờ kết quả.
“Nhóc con, có gan thì theo tao đi lên xem ông mày xử thế nào!”
Hà Cửu Hằng nở nụ cười tàn ác, một trận lốc cuốn hắn ta lên trên không.
“Diệp tiên sư, chúng ta vẫn nên đi thôi, họ lên núi Hoành Lan thì sẽ không xuống liền đâu!”, Lâm Cửu Nhi kéo tay Diệp Thành, thấp giọng nói.
“Phải đi nhưng không phải rời khỏi đây!”
Diệp Thành lắc đầu.
Lâm Cửu Nhi sửng sốt, quả nhiên tùy tùng của Hà Cửu Hằng đứng cạnh cười lạnh: “Thằng ranh, đừng mong trốn, dám trêu chọc Hà sư huynh, dù là chân trời góc bể, mày cũng chẳng thoát đâu!”
“Tôi không muốn chạy, ngược lại, tôi muốn xem hắn ta có năng lực gì để uy hiếp tôi!”, Diệp Thành nhếch miệng cười.
Anh nắm tay ba cô gái Lâm Cửu Nhi và Tiết Mộng Ngưng:
“Nhóc con, không phải muốn xem đại hội sông Thương Lan à? Tôi mang cô lên!”
Nói xong, Diệp Thành ôm Lâm Cửu Nhi, từ từ bay lên như khinh khí cầu, từ từ bay qua sông.
Người đang chế giễu xung quanh nín thinh, không ai ngờ được Diệp Thành cũng là cao thủ Kim Đan.
Nên biết là trẻ tuổi như vậy mà đã tu thành Kim Đan thì cũng coi là tinh anh, dù trong tông môn thượng cổ đi nữa.
Ngay cả mấy người nhà họ Hà cũng nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra.
“Cho dù là Kim Đan thì đã sao? Thực lực của Hà sư huynh, Kim Đan cũng không đánh lại!”.