TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



Cảnh vừa rồi dù là Thánh Tử nhìn thấy cũng phải biến sắc, những người khác thì càng sững sờ.  
Nhưng đợi đến khi Diệp Thành đánh ra quyền này, bọn họ không những kinh ngạc mà còn sợ hãi.  
“Ầm!”  
Diệp Thành không sử dụng quyền pháp nào, chỉ đơn thuần dùng chân nguyên đánh ra.

Chân nguyên cả người hùng hậu sánh ngang với Chân Quân từ trên trời giáng xuống, giống như sông từ trên chín tầng trời dốc ngược, mênh mông dào dạt, không thể chống đỡ.  
Vấn Thiền đại sư chỉ kịp đan chéo tay trước ngực, tạo Kim Cang Thác Bát Ấn thì bị một quyền của Diệp Thành đánh tan.  
Kình lực đánh thẳng vào ngực Vấn Thiền đại sư, khiến hắn phun ra ngụm máu, trước ngực lõm xuống, cơ thể lùi về sau.

Hai chân tạo nên đường rãnh thật sâu trên mặt đất, lùi lại hơn trăm mét!  
“Xuýt!”  
Giờ phút này, ngay cả Hạ Thư Nhã vẫn luôn bình tĩnh ung dung cũng khẽ biến sắc.  
Cơ thể kim cang của Vấn Thiền đại sư còn hơn cả Chân Quân, đủ để ngăn chặn phi kiếm chém tới, thế mà lại không đỡ nổi một quyền của Diệp Thành, bị thương nặng vậy sao?  
Ngược lại, đáy mắt Diệp Thành hiện lên vẻ tiếc nuối.  
Chung quy anh cũng có vết thương trên người, chưa khôi phục đến đỉnh cao.

Nếu không, dựa vào năng lực một tay đánh nát Chân Quân của anh, dù thiền sư Đại Bi có ở đây cũng chưa chắc đã dám đỡ một quyền của Diệp Thành.  
“Tiếp tục nào!”  
Diệp Thành quát lớn.  
Anh chỉ vào không trung, phun ra ngọn lửa màu vàng, lửa thần Chu Tước thiêu đốt hư không, không gì không cháy.

Thiên Hỏa Đồng Tử vừa nhìn thấy lửa này thì đổi sắc mặt, sử dụng Phần Thiên Hỏa đến cực hạn, đánh ra từng bức tường lửa, nhưng đều bị lửa thần Chu Tước đốt xuyên toàn bộ.  
Cuối cùng, Thiên Hỏa Đồng Tử chỉ có thể chật vật thoát ra khỏi lửa thần Chu Tước, khắp cơ thể bị đốt bỏng, đầu tóc đen không còn thấy đâu.  

Ngay sau đó, Diệp Thành nhìn về phía Ninh Vô Văn.  
“Soạt!”  
Thần niệm đáng sợ xuyên ra từ mắt anh, đánh thẳng đến Ninh Vô Văn.

Ninh Vô Văn vốn còn đang cười nhạo, sơn trang Vô Văn nổi tiếng với niệm lực, niệm lực trên người anh ta hùng hậu không thua gì Chân Quân, ai dám so đấu niệm lực với sơn trang Vô Văn của anh ta chứ?  
Nhưng đợi đến khi thần niệm của hai người đối chọi nhau.  
Ninh Vô Văn chấn động cả người, thất khiếu chảy máu.

Anh ta cảm thấy thần niệm của mình như đâm phải núi Côn Luân sừng sững, thoáng chốc vỡ tan, nứt đầu chảy máu.  
Chỉ trong thoáng chốc.  
Một quyền, một chỉ, một ánh mắt của Diệp Thành đã liên tục đánh bại ba vị thiên tài!  
“Dùng quyền đánh bại quyền, dùng lửa đánh bại lửa, dùng niệm đánh bại niệm.

Tên họ Diệp này không chỉ có tu vi đáng sợ, mà cơ thể, thần thông, thần niệm đều đạt đến cảnh giới cực cao, không thua kém gì Chân Quân!”  
Hạ Thư Nhã nghiêm túc nói.  
Những tinh anh khác ở sông Thương Lan đều hết sức ngạc nhiên.  
Đặc biệt là Lâm Thất Thất, không chỉ là kinh ngạc nữa.

Ba vị thiên tài ở đây không ai yếu hơn cô ta, nhưng đều bị Diệp Thành đánh bại trong nháy mắt, vậy chẳng phải có nghĩa Diệp Thành đã vượt trên tất cả mọi người, trở thành người đứng đầu thế hệ này hay sao?  
“Tôi không phục!”  
Lúc này, cuối cùng Vấn Thiền đại sư cũng đã đứng vững được.

Mặc dù ngực hắn lõm xuống, còn phun ra máu, nhưng ánh sáng vàng trên cơ thể càng rực rỡ, hai mắt hóa thành vàng, khí tức không giảm mà lại tăng.  
Hắn nhấc chân lên, giống như nhấc Thái Sơn, gian nan cất bước.  

“Ầm!”  
Khi Vấn Thiền đại sư bước ra, cả đất trời vang tiếng ầm ầm, nguyên khí đất trời trong vòng trăm dặm xung quanh đều dao động.

Vô số nguyên khí lũ lượt ùa đến, hội tụ sau lưng Vấn Thiền đại sư, hình thành một vòng quay ánh sáng màu vàng.  
Vấn Thiền đại sư đứng ở trong vòng quay ánh sáng, thiêng liêng thần thánh, cả người giống như Phật Đà giáng thế.  
“Sức mạnh của Tiểu Chân Quân!”  
Thời khắc này, tám vị Chân Quân đang xem chiến cũng khẽ nâng mí mắt lên.  
Những đệ tử khác cũng vô cùng kích động.  
Vào lúc này, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy các thiên tài tuyệt thế dốc hết sức ra tay.

Sở dĩ đám người Vấn Thiền đại sư có thể đứng đầu thế hệ trẻ tuổi là nhờ đã tu thành Tiểu Chân Quân, từng hành động đều có thể sử dụng sức mạnh Chân Quân, cảnh giới Kim Đan bình thường không thể nào sánh bằng.  
“Tôi cũng không phục!”  
Thiên Hỏa Đồng Tử bay vọt lên trời, khí tức cả người sục sôi, liên tục tăng cao, trong chớp mắt đã nâng lên một cấp bậc kì diệu.

Nguyên khí hệ hỏa cuồn cuộn lấy hắn làm trung tâm hóa thành một vòi rồng, từ trên trời giáng xuống lan rộng hơn nghìn mét, chấn động đất trời.  
Thiên Hỏa Đồng Tử được bao phủ trong lửa thần màu tím, giống như ma thần Hỏa Diệm.  
Vị Tiểu Chân Quân thứ hai!  
Ninh Vô Văn thất khiếu chảy máu lại cười lớn, giống như phát điên.

Lực tinh thần khủng khiếp như núi như biển cuồn cuộn giữa đất trời, dẫn dắt nguyên khí hùng hậu.

Bốn con rồng niệm lực mạnh mẽ hơn nhiều so với trước kia xuất hiện đằng sau lưng anh ta.  

Ninh Vô Văn bước từng bước lên trời, cưỡi gió cưỡi rồng mà đi, tay áo tung bay, tựa như tiên nhân giáng trần.  
Vị Tiểu Chân Quân thứ ba!  
Trong phút chốc, ba vị thiên tài tuyệt đỉnh đều bước vào cảnh giới Tiểu Chân Quân.

Khí tức của mỗi người cuồn cuộn mãnh liệt, hợp nhất với trời, thậm chí còn tác động đến sông Thương Lan ở không xa, khiến nước sông dâng trào mãnh liệt.  
“Chuyện gì thế?”  
Đám đông ở dưới sông Thương Lan kích động đứng dậy.  
“Đây là khí tức của Tiểu Chân Quân, mà còn là ba luồng.

Lẽ nào có ba vị thiên tài tuyệt thế dốc hết sức ra tay, quyết thắng trên sông Thương Lan?”  
Có người từng trải lên tiếng.  
“Không thể nào, đại hội sông Thương Lan vừa mới bắt đầu được nửa ngày, các thiên tài chiến đấu với nhau phải dành tới gần cuối, sao bây giờ đã bắt đầu liều mạng rồi?”  
Một người khác cảm thấy khó hiểu.  
Khi mọi người còn đang nghi ngờ, trên núi Hoành Lan nghìn trượng, cuộc chiến đã bùng nổ.  
Đối diện với ba vị Tiểu Chân Quân, vẻ mặt của Diệp Thành vẫn không dao động.

Anh ngẩng đầu lên, trông về sông Thương Lan phía xa, một cảm giác kỳ diệu nói với anh rằng, ở hạ du cách đây trăm cây số có một con giao long kích thước bằng ngọn núi đang bơi ngược dòng tới đây.  
“Tên họ Diệp kia, cậu buộc bọn tôi phải dùng đến át chủ bài, nên cảm thấy vinh hạnh đi!”  
Thiên Hỏa Đồng Tử với lửa thần bao bọc quanh người, ngọn lửa màu tím cháy hừng hực.

Liệt Diệm Cốc có thể đứng ngang hàng với thất đại huyền môn quả thật có thần thông ngút trời.  
Ngay cả đám người Lâm Thất Thất cũng hơi biến sắc.  
Ba vị thiên tài tuyệt thế ra tay hết sức, uy lực kia quả thật quá đáng sợ.

Ngay cả Hạ Thư Nhã cũng thừa nhận, e là mình còn không đỡ nổi một chiêu đã bị thương nặng mà chết.  
“E rằng cũng chỉ có Thánh Tử mới có thể miễn cưỡng lay động trực diện ba thiên tài kia”.  
Ánh mắt của Lâm Thất Thất không tự chủ đảo qua Thánh Tử.


Ba năm không gặp, cô ta chỉ cảm thấy khí tức trên người Thánh Tử trở nên mờ ảo hơn, hoàn toàn không nhìn thấy giới hạn nữa.  
Bạch Tiểu Huyên cũng vô cùng phấn khởi, nhìn chằm chằm Diệp Thành, thầm hét lớn: “Tôi không tin anh còn không chết!”  
“Các người nhiều lời quá, muốn ra tay thì nhanh lên”.  
Mí mắt Diệp Thành khẽ nâng lên.  
“Muốn chết!”  
Ninh Vô Văn cười nhạt, bốn con rồng màu vàng dài hai mươi mấy trượng khống chế đất trời mà tới.

Giờ phút này không chỉ có rồng dài niệm lực, mà sau lưng nó còn có bốn vòi rồng thật dài, phải đến hơn một trăm mét, giống như gió bão sấm chớp kéo tới.  
Uy lực của Tiểu Chân Quân thì sao người thường có thể chống đỡ.  
Thất khiếu của Thiên Hỏa Đồng Tử cũng phun ra lửa thần, phủ xuống từ trên trời cao.

Số lửa thần này vừa tiếp xúc với nguyên khí thiên địa là lập tức tăng vọt, hóa thành mưa lửa đầy trời.

Ngoài ra còn có một bánh xe lửa màu tím giấu trong mưa lửa, lặng lẽ đánh tới.  
Đó chính là linh khí thượng phẩm - Phần Thiên Luân!  
Người cuối cùng ra tay là Vấn Thiền đại sư.  
Hắn bị thương nặng nhất, nhưng uy lực khi ra tay lại đáng kinh ngạc nhất.  
“Ầm!”  
Vấn Thiền đại sư bước ra một bước, vòng quay ánh sáng sau lưng nháy mắt hòa vào cơ thể hắn.

Thân hình cả người hắn biến to ra, cao hơn một trượng, giống như một người khổng lồ.

Da dẻ khắp người tựa như làm bằng vàng, chứa đầy ý vị không bao giờ mòn.  
Vấn Thiền đại sư duỗi một tay đánh tới phía xa xa, giống như Kim Cang hàng long.  
“La Hán Kim Thân!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi