“Năm đó, Vấn Kiếm lão tổ xuất thế, Cổ Kiếm Môn nổi danh đương thời, gần như đẩy Thánh Thiên Cung của tôi khỏi vị trí đệ nhất giáo phái, nhưng có Thánh Tử ở đây, tương lai vị trí đó vẫn thuộc về Thánh Thiên Cung chúng tôi”.
Thiên Nộ Chân Quân thầm cười khẩy.
Còn mọi người ở sông Thương Lan đã sững cả người.
Con đường tu hành xưa nay vốn dẫn đầu một bước là dẫn đầu mãi mãi.
Thánh Tử hơn ba mươi tuổi đã làm Chân Quân, đủ để khiến người đời kinh hãi, cho thấy anh ta áp đảo thế hệ trẻ tuổi, là người đứng đầu.
“Sớm biết Thánh Tử đã là Chân Quân, thì chúng ta còn tranh giành chức người đứng đầu sông Thương Lan làm gì chứ? Người phàm sao có thể tranh với Chân Quân?”
Không ít người cười khổ lắc đầu.
Cảnh giới Kim Đan và Xuất Khiếu có sự khác biệt to lớn, trừ loại biến thái như Diệp Thành, trước giờ chưa từng nghe nói Chân Quân bị Kim Đan đánh bại.
Mọi người không khỏi nhìn Diệp Thành với ánh mắt vui mừng khi người khác gặp họa.
Đối mặt với một Chân Quân, ngoài việc quỳ xuống xin tha, muốn phản kháng thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
Ngay cả ánh mắt Lâm Thất Thất cũng tỏ vẻ thương xót: “Tên họ Diệp kia kiêu căng ngạo mạn, tự cho rằng mình thiên phú hơn người mà không biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, bản lĩnh của Thánh Tử là thứ mà anh ta có thể tưởng tượng được sao?”
Còn Bạch Tiểu Huyên thầm mừng rỡ, nói: “Thánh Tử đại nhân không hổ là Thánh Tử đại nhân, có anh ấy ở đây, tên khốn Diệp Thành này chết chắc rồi”.
Ánh mắt cô ta đảo qua, nhìn Thánh Tử đầy chân tình, dường như đã mơ tưởng đến việc mình quyến rũ được Thánh Tử, từ đó một bước lên mây, cuối cùng làm mẫu nghi thiên hạ.
Còn Lâm Cửu Nhi đã bị dọa cho sững sờ, đó là Chân Quân đấy!
“Tôi từ khi tu đạo đến nay đã được ba mươi lăm năm, chưa từng gặp đối thủ.
Trong số những người cùng thế hệ, cũng chỉ có Mục Tinh Thần là miễn cưỡng lọt vào mắt tôi.
Trong mắt tôi chỉ có những tiền bối tuyệt thế mà thôi”.
Giọng nói của Thánh Tử như vang lên từ trên trời.
“Năm đó Nguyên Thánh Thiên Quân một chưởng khai thiên, để lại Thánh Thiên Cung lưu truyền đời sau, Vấn Kiếm lão tổ nghe ngóng trời xanh, Bán Bộ Nguyên Anh.
Phong thái của các bậc tiền bối ở ngay trước mắt, hôm nay, tôi cũng sẽ thành người như vậy!”
Thánh Tử dứt lời, ánh mắt nhìn ra xa sông Lan Thương, coi Diệp Thành như không tồn tại.
Chân Quân và Kim Đan có thực lực cách biệt quá lớn.
Diệp Thành yên lặng chờ anh ta nói xong mới lên tiếng: “Anh nói xong chưa? Nói xong rồi thì lên đây chịu chết đi, tôi đang vội”.
Mọi người đều kinh ngạc!
Ngay cả Thánh Tử cũng hơi ngoảnh đầu lại, nhìn về phía Diệp Thành.
Ai nấy đều nhìn anh với ánh mắt như nhìn kẻ điên, đối mặt với một Chân Quân mà anh còn dám chủ động khiêu khích, đây đâu phải là ngông cuồng, đây là chán sống thì có!
“Ha ha, đúng là một người thú vị.
Đan sư Bích Hải đúng không? Tôi nhớ cái tên này rồi”.
Thánh Tử mỉm cười, khẽ gật đầu, dường như anh ta nhớ tên Diệp Thành là việc vô cùng vinh hạnh đối với anh vậy.
“Ồn ào”.
Diệp Thành cất bước, tung một cú đấm ra.
Chân nguyên cuồn cuộn như biển khuấy động trên người Diệp Thành, hóa thành một con giao long giận dữ màu vàng dài mười trượng, xé rách không khí, đánh về phía Thánh Tử.
Thánh Tử khẽ đẩy lòng bàn tay, mây mù đầy trời hóa thành sợi thừng, trói chặt lấy con giao long, quấn quanh tầng tầng lớp lớp, cuối cùng thít chặt lại.
Sau khi phá tan cú đấm chỉ bằng một chiêu, anh ta liền vung tay áo về phía Diệp Thành.
“Chưa là Chân Quân thì vĩnh viễn không biết cái uy của Chân Quân đáng sợ đến mức nào!”
“Ầm!”
Cả trời đất, cùng với cái phất tay này của Thánh Tử, vô số nguyên khí cuồn cuộn hóa thành sóng lớn, che phủ trời đất.
Tất cả mọi người ở sông Lan Thương nhìn thấy cảnh này đều biến sắc, run rẩy trước sức mạnh của Chân Quân.
Sắc mặt Diệp Thành vẫn bình thản, một cú đấm phá tan mây mù trước mắt: “Chân Quân? Số Chân Quân tôi đã từng giết không dưới mười người đâu”.
“Ngông cuồng!”
Thánh Tử khẽ nhíu mày, thực sự dùng sức, vô số mây mù như hóa thành từng thiên binh thiên tướng, tay cầm đao thương, khôi giáp sáng lòa, giáng từ trên trời xuống, lao về phía Diệp Thành.
“Là Tản Đậu Thành Binh của Thánh Thiên Cung, nghe đồn chỉ có Chân Quân mới có thể sử dụng pháp quyết này.
Tu sĩ bình thường chỉ cần vận hành là sẽ bị rút cạn tu vi”.
Có người kinh ngạc kêu lên.
Các thiên binh này đều có sức chiến đấu ngang bằng với Kim Đan sơ kỳ, có tới hơn chín trăm người.
Chín thiên tướng hóa thành chín con rồng dài, ào tới từ bốn phương tám hướng.
Chín thiên tướng này mang theo hơi thở đạt đến Kim Đan đỉnh cao.
Chỉ dựa vào những thiên binh thiên tướng này đã đủ để đánh lại vạn địch.
“Phá!”
Sắc mặt Diệp Thành bình thản, bước lên trời, từng thanh phi kiếm bắn từ trong Dưỡng Kiếm Hồ ra, có tới chín trăm chín mươi chín thanh, chính là phi kiếm thu từ Tinh Hà Kiếm Cung.
Từng đạo kiếm khí rơi xuống, khiến tất cả thiên binh thiên tướng xung quanh anh đều tan thành mây mù.
“Hóa ra cậu dựa vào bộ kiếm trận này? Uy lực quả thực rất mạnh, thảo nào cậu mạnh miệng đến như vậy”.
Thánh Tử gật đầu, khuôn mặt tỏ vẻ thương xót: “Đáng tiếc, cậu không nên đối địch với tôi”.
“Keng!”
Chỉ thấy đôi vòng tay trên tay Thánh Tử bỗng mở rộng ra, hóa thành thiên luân vắt ngang không trung.
Đôi thiên luân mây mù này bay múa giữa trời, phát ra tiếng vù vù, rạch qua không khí, mang đến từng luồng cầu vồng, uy thế vô cùng đáng sợ.
“Là Nhật Nguyệt Song Luân của Thánh Thiên Cung, linh bảo thượng phẩm, không ngờ Thánh Tử mang theo cả nó đến đây”.
Đồng tử của Lữ Khinh Mộc co lại.
Sắc mặt những người khác trắng bệch, linh bảo thượng phẩm vốn chính là pháp khí cực mạnh.
Nhật Nguyệt Song Luân này lại còn theo cặp, linh bảo thượng phẩm theo bộ so với bán linh bảo sợ là cũng không thua kém bao nhiêu.
Cho dù là Chân Quân thì cũng không chống lại được một đòn của Nhật Nguyệt Song Luân.
Phi kiếm trong tay Diệp Thành cũng chỉ là bán linh bảo mà thôi, nếu không cũng sẽ không xuất hiện hàng nghìn, sao có thể sánh bằng Nhật Nguyệt Song Luân chứ?
“Vèo vèo vèo!”
Nhật Nguyệt Song Luân trong chớp mắt to ra mười trượng, như một đoàn xe bọc thép, từ trên trời rít gào lao xuống phía Diệp Thành.
Cả không gian vang lên tiếng ầm ầm như sấm.
Lâm Thất Thất khẽ thở dài, cúi đầu xuống.
Tuy Diệp Thành tuyệt thế vô song, nhưng dù gì vẫn dưới cơ Thánh Tử, chỉ có giẫm lên máu của con trời thì mới có thể đi lên đỉnh cao.
Trong mắt chị em nhà họ Lữ cũng tỏ vẻ đáng tiếc, những người khác hoặc là lắc đầu hoặc là cười khẩy, mắt nhìn chằm chằm, chứng kiến một con trời chết đi, và một con trời khác sinh ra.
Chỉ có Lâm Cửu Nhi và Tiết Mộng Ngưng vô cùng căng thẳng, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Lòng bàn tay Diệp Thành khẽ siết chặt kiếm Tru Tinh trong tay, ánh mắt dịu dàng, như đang vỗ về người yêu: “Đạo của pháp khí nằm ở người sử dụng, chứ không phải ở bản thân pháp khí.
Cửu Nhi nhìn cho kĩ nhé, hôm nay sư phụ sẽ truyền bộ kiếm thuật thứ nhất!”
Diệp Thành dứt lời, hai tay thi triển pháp quyết, ngón tay cái búng nhẹ: “Cửu Huyền Vạn Kiếm Quyết, lên!”
Diệp Thành búng ngón tay, lập tức có chín trăm chín mươi chín thanh phi kiếm rít gào lao tới.
Trên bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy một mảng ánh sáng nhàn nhạt, như từng sợi kiếm khí, không nghe thấy tiếng, nhưng khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Nhật Nguyệt Song Luân cao mười trượng, dưới sợi tơ màu vàng này, bị phá vỡ trong chớp mắt, như dao cắt vào miếng đậu vậy.
Sau đó sợi tơ màu vàng này bỗng quay lại kiếm Tru Tinh, kiếm Tru Tinh xẹt qua Nhật Nguyệt Song Luân, chém thẳng về phía Thánh Tử.
Canh khí quấn quanh người Thánh Tử, từng tầng báu vật bí mật bảo vệ cơ thể, vô số lồng bảo vệ mở ra.
Nhưng dưới sợi tơ màu vàng, chúng lần lượt nứt toác.
Cuối cùng, Thánh Tử vẻ mặt kinh ngạc, bị một nhát kiếm của Diệp Thành chém thành hai mảnh.
Mượn trời chín mươi nghìn thanh kiếm, chém Thánh Tử trong chớp mắt!
- -------------------.