Hoa Hạ, quận Lâm Sơn.
“Cái gì? Diệp Thành giết chết Thánh Tử, còn trảm bảy vị Chân Quân? Những người đó đều là những người đứng đầu của thượng tông?”
Đám người Lâm Trí Xung nghe được tin lập tức ngây ra tại chỗ.
Điều này với bọn họ mà nói quả thật giống như nghe chuyện thần thoại vậy.
Tiên nhân đã là sự tồn tại ở trên cao, Diệp Thành giết tiên nhân như giết gà thì còn là nhân vật ở cấp bậc nào?
“Người đó lại là Diệp Thành trông có vẻ vô cùng bình thường kia sao?”
Lâm Trí Xung và các trưởng lão nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy sự hoang mang trong mắt đối phương.
Nhưng sau khi nghe Diệp Thành muốn nhận Lâm Cửu Nhi làm đồ đệ, Lâm Trí Xung không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng.
Ông ta vốn cho rằng con gái lớn có tiền đồ nhất, nhưng không ngờ đứa con gái thứ hai cũng có số may mắn như vậy.
Còn phái Thanh Thành sau khi nhận được tin tức, môn chủ lập tức ra lệnh yêu cầu đệ tử của mình không được bước chân vào quận Lâm Sơn nữa.
Phái Thanh Thành thực sự đã bị dọa chết khiếp.
Khi biết được Diệp Thành hung tàn như vậy, bọn họ luôn cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh, dường như mới đi một vòng qua Quỷ Môn Quan.
Vài trưởng lão từng tuyên bố muốn diệt quận Lâm Sơn và Diệp Thành thì nay lại ngoan như thỏ, một câu cũng không dám nói.
Có nhiều người lại dồn sự chú ý về phía Thánh Thiên Cung và thất đại huyền môn.
Diệp Thành liên tiếp giết người đứng đầu của các thượng tông, những chúa tể của giới tông môn Thượng cổ có thể ngồi yên được sao?
“Thằng nhóc này chết chắc rồi, thất đại huyền môn đâu dễ chọc”.
Những người sáng suốt đều lắc đầu.
Theo bọn họ thấy, trừ khi Diệp Thành có thể qua được cửa ải của thất đại huyền môn, nếu không cậu ta cũng chỉ như hoa quỳnh chớm nở, nhanh chóng lụi tàn.
Tây Vực, Vạn Phật Tông.
Trước tượng Phật cao mười trượng, lão hòa thượng mặc áo cà sa, người gầy gò như bộ xương khô nghe tin thì đứng phắt dậy, cả ngọn núi như rung chuyển theo lão.
Lão tăng phẫn nộ: “Dám giết đệ tử của tông ta, thù này không thể không báo!”
Đó là Vô Thiên Phật của Vạn Phật Tông!
Các trưởng lão đứng nơi Phật đường đều cúi mình, niệm Phật hiệu…
Cổ Kiếm Môn, trước Kiếm Lư.
Nghe người hầu bẩm báo, một người đàn ông mặc đạo bào màu xanh thêu hình kiếm, mi mày xanh biếc chậm rãi mở mắt ra.
Trong hai mắt ông ta như có thiên kiếm lấp lánh, có thể chém đứt mọi thứ:
“Diệp Thành à? Từ lúc nào mà Hoa Hạ lại xuất hiện cao thủ trẻ tuổi như vậy?”
“Xem ra… Tôi nên nhập thế một chuyến rồi”.
Cùng lúc đó, ở Tu Trúc Viện, Vô Văn sơn trang, Bạch Vân Quán.
Những nhân vật tối cao, những lão quái lánh đời nghe được tin tức cũng bừng tỉnh khỏi giai đoạn bế quan.
Người thì lửa giận ngút trời, người thì kinh ngạc, người lại cảm thấy hứng thú.
Ở Thánh Thiên Cung, môn phái đứng đầu trong các tông môn Thượng cổ..
Truyện chính ở * .
org *
“Trừng phạt thật nghiêm! Nhất định phải trừng phạt thật nghiêm! Triệu tập chúng tiên, tám người không đủ thì chúng ta triệu tập tám mươi người, giết kẻ ngông cuồng kia, lấy đó cảnh cáo Hoa Hạ.
Nếu không, bọn họ lại tưởng thượng tông ta dễ ức hiếp!”
Trong đại điện trung tâm, một vị trưởng lão râu trắng gào lên.
Trong trận chiến này, Thánh Thiên Cung tổn thất lớn nhất.
Thiên Nộ Chân Quân không tính là gì, nhưng Thánh Tử là trụ cột tương lai của Thánh Thiên Cung.
Thánh Thiên Cung cố tình để anh ta đến sông Thương Lan dương danh, khiến tinh anh thế hệ này khuất phục, từ đó dẫn dắt hướng đi của tông môn Thượng cổ trong ba trăm năm về sau.
Thế nhưng mọi suy tính đều bị Diệp Thành phá vỡ, sao Thánh Thiên Cung có thể không giận cho được?
Thánh Thiên Đế ngồi ở vị trí cao nhất, sắc mặt thâm trầm, trong mắt toát lên vẻ lạnh lẽo.
“Tên Diệp Thành này thực lực mạnh mẽ, e rằng các tông chủ không ra tay thì không ai có thể làm gì được hắn”, một vị Chân Quân trẻ tuổi khác lắc đầu nói.
“Vậy thì để thái thượng trưởng lão và tông chủ các tông mang theo bảo vật trấn tông tiêu diệt hắn!”
Trưởng lão râu trắng nói to.
Các Chân Quân chia làm hai phe bàn tán.
Cuối cùng Thánh Thiên Đế lên tiếng:
“Trước tiên cho người đi thăm dò tin tức của Diệp Thành, sau đó hãy ra quyết định.
Hắn bỗng dưng xuất hiện cứ như nhảy ra từ khe đá, chắc chắn có điều khác thường.
Điều tra rõ ràng rồi hãy ra tay giết!”
Nói đến đây, ánh mắt của Thánh Thiên Đế vô cùng lạnh lùng, sát khí dâng tràn.
Thánh Thiên Cung xưa nay bàn mưu rồi mới hành động.
Hoặc là không ra tay, một khi ra tay thì sẽ như sấm đánh.
Năm xưa, chín tông môn Thượng cổ ngang hàng nhau bị Thánh Thiên Cung tiêu diệt hết hai, vì vậy mới thiết lập nên địa vị đứng đầu tông môn Thượng cổ ngày nay.
Thất đại huyền môn và toàn bộ các tông môn Thượng cổ đều dốc sức hành động bởi một người mang tên Diệp Thành.
Lúc này, Diệp Thành đang đi xuống một thị trấn cách núi Hoành Lan không xa.
Chưởng môn của môn phái tông môn Thượng cổ phụ trách nơi này cũng chỉ là cảnh giới Kim Đan, khi nhìn thấy Diệp Thành tới thì cung kính nhường phủ đệ của mình lại.
Đứng trước Diệp Thành, ông ta khúm núm như một tên đầy tớ.
Bây giờ Diệp Thành đã vang danh khắp tông môn Thượng cổ, mang danh hiệu ma đầu, ông ta chỉ là một Kim Đan nhỏ bé nào dám đắc tội với anh.
Ba cô gái nhóm Tiết Mộng Ngưng tất nhiên là đi theo anh, hai chị em nhà họ Lâm và nhà họ Lữ cũng mặt dày bám dính, nhưng Diệp Thành không để tâm đến bọn họ.
Trừ việc thỉnh thoảng chỉ dẫn cho Lâm Cửu Nhi tu luyện thì đa số thời gian Diệp Thành đều nhốt mình trong phòng luyện đan, vất vả luyện đan dược.
“Ầm!”
Từng luồng lửa thần Chu Tước phun ra từ tay Diệp Thành, thiêu đốt lò luyện đan.
Mặc dù ở đây không có địa hỏa Thần Đan Môn, nhưng bây giờ tu vi của Diệp Thành đã hơn xa lúc trước, có thể dùng tay không để luyện đan.
Từng lò dược liệu được đưa vào lò luyện đan.
Lâm Cửu Nhi ở bên cạnh, chớp mắt hỏi: “Sư phụ, người luyện đan dược gì vậy?”
“Đại dược tuyệt thế, nói đúng hơn là một lò thiên đan”, Diệp Thành đáp.
Thiên đan là cấp bậc cao hơn tiên đan, hơn nữa có thể được xưng là đại dược thì hẳn phải là thiên đan thượng phẩm.
“Thiên đan?”
Lâm Cửu Nhi tò mò.
“Thiên đan là báu vật hiếm có, nuốt một viên vào bụng, từ đó mệnh sẽ do ta không do trời.
Nếu luyện được viên thiên đan này, cho con dùng thì có thể trở thành cao thủ tuyệt thế ngay lập tức, sánh ngang với những tồn tại tối cao, chỉ cần không bị dược lực đáng sợ của thiên đan nổ tung người là được”.
Diệp Thành nhún vai.
“Thế… Thế thì thôi vậy”.
Lâm Cửu Nhi lè lưỡi, nhưng càng thêm tò mò.
Rốt cuộc là đan dược thế nào mà có thể khiến người bình thường trở thành tồn tại tối cao?
Những dược liệu Diệp Thành thêm vào càng lúc càng quý giá, vẻ mặt anh cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
“Ầm!”
Diệp Thành lấy một kén ánh sáng màu đỏ máu ra khỏi nhẫn không gian.
Xuyên qua kén ánh sáng, Lâm Cửu Nhi còn nhìn thấy ở trong đó có một bóng người đang điên cuồng gào thét.
Đó là hồn phách của vương tử Lệ Ma.
Đợi đến khi Diệp Thành lấy giao long trắng ra, buộc nó nhả đan khí nuôi dưỡng thiên đan, Lâm Cửu Nhi không chỉ là nghi hoặc nữa, mà còn kinh ngạc.
Giao long trắng tu hành nghìn năm, cả người nó toàn là báu vật, đan khí của nó đủ để hỗ trợ con người tiến vào Chân Quân.
Tài nguyên quý giá như vậy mà lại dùng để nuôi dưỡng đan, vậy thì đan dược này phải quý giá đến mức nào?
Trên thực tế, nếu Lữ Khinh Vũ có mặt ở đây thì sẽ nhận ra ngay, những thứ mà Diệp Thành cho vào trước đó đều là tiên dược giành được từ Thần Đan Môn.
Mặc dù Lâm Cửu Nhi không hiểu về đan dược, nhưng trong lòng cũng đã ngộ ra.
“Chắc chắn là sư phụ đang luyện thần đan trước nay chưa từng có!”
Sự thật là vậy.
Diệp Thành dùng hồn phách của vương tử Lệ Ma làm dược liệu chính, dùng các loại linh dược, nguyên liệu tiên làm phụ trợ, lại còn dùng đan khí của giao long trắng nuôi dưỡng, đan dược anh luyện chính là thiên đan thượng phẩm chấn động đất trời.
Có tên Bách Huyễn Ma Long Đan!.