TIỄN ĐI KẺ THỨ BA



Chạng vạng, Ngô Tú Trân trở về sau khi mở họp tại công ty, dạo này bà rất bận, mỗi ngày đều phải tăng ca đến khuya, tính tình tự nhiên sẽ càng kém, mỗi lần nói với Chu Đạt Sinh được vài ba câu là bắt đầu lên giọng, Chu Du nghe được thiếu điều muốn bốc hỏa.

Nhưng khi cô cùng tiểu bạch kiểm từ phòng đi xuống, ngồi vào bàn ăn thì trên mặt Ngô Tú Trân không có một chút khó chịu, tươi đẹp giống ánh mặt trời.

"Tôn lão sư, hôm nay Chu Du học thế nào?"
"Hôm nay em ấy rất tập trung và hiệu quả." Tôn Hoài Cẩn thành thật nói, lại nhìn về phía bàn ăn thì liền thấy Chu Du đang dùng ánh mắt ra hiệu ý bảo anh ngồi xuống cạnh cô.

Anh xem nhẹ ánh mắt thiết tha của người thiếu nữ, lập tức kéo ghế đối diện Chu Du ngồi xuống:"Hôm nay lại phiền toái chú phải chiêu đãi cháu rồi."
Người này sao lại đa nghi như vậy a?
"Cậu khách khí rồi, cái gì mà phiền toái với không phiền toái, chỉ có thể ở nhà ăn bữa cơm xoàng tôi còn thấy có lỗi với Tôn lão sư đó." Ngô Tú Trân đi theo tới, một bàn tay vỗ vỗ bả vai Tôn Hoài Cẩn sau đó mới ngồi xuống cạnh Chu Du, "Chu Du gần đây biểu hiện không tồi nha, nếu con có thể giữ vững đến lúc thi đại học xong, con có muốn một trăm cái máy chơi game kia mẹ cũng mua cho con."
Tiểu cô nương trong lòng lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, trước ậm ừ ứng phó qua đi, hai cái đùi phía dưới bàn rung rung suy nghĩ đối sách.


Đảo mắt dì giúp việc liền bắt đầu phụ Chu Đạt Sinh bưng đồ ăn ra, Chu Du theo bản năng định giúp một tay, đột nhiên liền nảy ra chủ ý.

Cô đặc biệt xới cho Tôn Hoài Cẩn một chén cơm đầy, để trước mặt anh rồi mới quay về chỗ của mình.

"Tôn lão sư ăn nhiều một chút."
Tôn Hoài Cẩn nhìn chén cơm giống như một tòa núi tuyết trước mặt, thoáng trầm mặc, liền nghe Ngô Tú Trân cũng phụ họa nói:"Đúng vậy, Tôn lão sư, ăn nhiều một chút, đừng khách khí."
Anh nhìn Chu Du trở lại chỗ ngồi, tay chống cằm, hướng về phía anh chớp chớp mắt một bộ ngoan ngoãn.

Giây tiếp theo một thứ gì đó rơi vào chân anh.

Chu Đạt Sinh vừa ngồi xuống anh liền liếc mắt xuống nhìn thoáng qua, đập vào mắt là gót chân nhỏ lắc lư qua lại như muốn chào hỏi của ai đó.

Hôm nay cô mang một đôi tất dệt kim cao cổ, màu nâu giống như da lông một con vật nào đó, bao lỏng lẻo quanh mắt cá chân của cô.

Hiện tại gác trên chân anh, Tôn Hoài Cẩn mới thấy phía trên được thiết kế giống như một chiếc vuốt gấu.

Dự cảm xấu ngày càng mãnh liệt, Tôn Hoài Cẩn thu hồi ánh mắt nhìn người thiếu nữ ngồi đối diện.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, chẳng qua tay phải đã cầm lấy đôi đũa, vui vẻ mà thả vào bát anh hai cọng rau muống.


"Tôn lão sư, ba em xào rau ngon lắm đó."
"Được, cảm ơn."
Tôn Hoài Cẩn vô cảm đối diện với gương mặt hồn nhiên tươi cười của cô, ánh mắt của hai người trong không trung chạm vào nhau, giống như những chú chim trên bầu trời, gặp gỡ ngắn ngủi lại dường như không có việc gì mà tách ra.

Anh dùng ánh mắt cảnh cáo cô đừng làm xằng bậy.

Chu Du có chút muốn cười, anh hẳn là tức giận đi~Kim chủ ngồi ở đối diện, hiện tại anh tức giận thì hãy làm gì đó đi.

Tiểu cô nương còn dùng tay chống cằm, chậm rì rì mà gắp đồ ăn ăn cơm, đem lực chú ý toàn bộ dời xuống dưới bàn, dùng bàn chân cẩn thận sờ soạng.

Tôn Hoài Cẩn tay phải cầm đũa, tay trái trực tiếp lẻn xuống dưới bàn, nắm lấy mắt cá chân của thiếu nữ, kịp thời ngăn cản hành động càn rỡ của cô.

Chu Du sửng sốt một chút, đại khái là không nghĩ tới tên tiểu bạch kiểm này dưới mí mắt của Ngô Tú Trân mà cũng dám động đậy, động tác chân của cô cũng theo đó mà dừng lại trong bàn tay của người đàn ông.

"Chu Du, con ngẩn người gì thế?" Ngô Tú Trân nhìn Chu Du hai má phồng lên, nhưng không hề có động tác nhai nuốt, "Ăn nhanh lên lát nữa con còn phải về trường học đấy."

"Vâng con biết rồi."
Bàn tay của người đàn ông nắm lấy mắt cá chân của cô, không dùng sức nhưng Chu Du giãy giụa mấy cái liền phát hiện không cách nào động đậy.

Cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Tôn Hoài Cẩn, nhưng Tôn Hoài Cẩn cũng không thèm nhìn cô, chỉ chuyên chú ăn cơm, ngẫu nhiên không mặn không nhạt đáp lại Ngô Tú Trân, bộ dáng giống chính nhân quân tử đang tham dự tiệc rượu vậy.

"Tôn lão sư.
Thẳng đến khi cô mở miệng gọi anh thì ánh mắt Tôn Hoài Cẩn dừng trên người cô, "Ân?"
"Anh biết kim thiền thoát xác...là có ý gì không?"
Lời con chưa dứt, lòng bàn tay của Tôn Hoài Cẩn đã trống rỗng, anh liếc nhìn xuống thì trên tay chỉ còn chiếc tất mềm mại, giống như xác ve khô quắt ở trên tay.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi