TIỄN ĐI KẺ THỨ BA



Năm đó sau khi tiểu béo bị cự tuyệt thì anh ta cũng không hết hi vọng, trước đêm lễ tình nhân còn đặc biệt chuẩn bị lễ vật cho tiểu cô nương, là một cốc nến thơm đặt trong một chiếc hộp phủ đầy cánh hoa hồng, bốn góc là bốn chiếc nơ con bướm.

Tổ trưởng tổ bên cạnh tổng kết một câu:"Đây không phải là món quà mà mấy đứa con gái sẽ vui đến khóc khi nhận được sao?"
"Học kì này kết thúc chúng ta liền tốt nghiệp rồi...cũng không biết cô ấy sẽ thi vào trường nào."
Tiểu béo không thèm để ý đến tổ trưởng đang than thở, nói xong liền nhìn dòng số đếm ngược trên bảng đen, có vẻ rất buồn phiền.

Trong buổi giảng ngày hôm đó, lớp 12 không cần ôn tập, Tôn Hoài Cẩn bước ra khỏi khu dạy học đang định đến siêu thị trong trường mua chai nước, lại đột nhiên nghe thấy sân thể dục bên kia một trận rối loạn.

Loa xung quanh sân thể dục không phát những bài nhạc quen thuộc, mà thay vào đó là âm thanh gào rống kích động của một thiếu niên:
"Lý Triệt Triệt, anh thực sự thích em, hy vọng em có thể làm bạn gái của anh!"
Kiểu tỏ tình này Tôn Hoài Cẩn nghe tới quả thực so với trả đũa không có gì khác nhau, cũng không biết là người nào trực phòng phát thanh đã lấy việc công làm việc tư.

Nhưng đại bộ phận học sinh đều thích xem náo nhiệt, tức khắc toàn bộ sân thể dục đều sôi trào lên, nơi nơi đều tràn ngập âm thanh "đồng ý đi", cho dù khuôn mặt của đương sự đã nghẹn đến đỏ bừng, biểu tình trừ bỏ xấu hổ thì cũng không nhìn thấy bất kì cảm xúc nào khác.


Anh lúc ấy nhìn thấy tiểu tiên nữ của tiểu béo ngồi bên cạnh người tên là Lý Triệt Triệt kia, khuôn mặt tiên khí mười phần cũng vì không ngừng lớn tiếng ngăn chặn những người ồn ào xung quanh mà đỏ bừng, không cẩn thận rơi xuống phàm trần.

Nhưng thanh âm của cô quá nhỏ, cho dù đã hét đến khàn cả giọng nhưng cũng chỉ giống như một chút bụi bặm bị quấn vào dòng nước lũ.

Nhưng cho dù như vậy cô cũng không từ bỏ, mà là một bên bưng kín lỗ tai của cô gái bên cạnh, một bên không ngừng muốn làm cho mọi người xung quanh dừng làm ồn ào.

Thẳng đến khi giáo viên đã khống chế được người làm loạn trong phòng phát thanh, mạnh mẽ đem tất cả khôi phục lại bình thường, Chu Du như cũ để ý đến người bên cạnh mà không quan tâm chính mình hét đến sắp thở không nổi, ngực phập phồng có bao nhiêu kịch liệt, chỉ là vẫn luôn rút ra tờ giấy ăn mới đưa cho cô gái kia để cô ấy lau khô nước mắt.

Tình bạn trong nghịch cảnh.

Tôn Hoài Cẩn lập tức nghĩ đến câu nói đó, sau lại mới biết được hai người cũng không quen nhau, thậm chí lớp khác nhau, phòng ngủ cũng khác nhau.

Tuy rằng sau này hai người nhân cơ hội đó phát triển thành bạn tốt, chờ đến khi anh tốt nghiệp thì hai người đã tốt như đường mật ngọt ngào, nhưng Tôn Hoài Cẩn vẫn như cũ không quên được hình ảnh Chu Du bảo hộ ở trước mặt một cô gái xa lạ, dưới tình cảnh hỗn loạn đó muốn giúp cô ấy bảo vệ hình ảnh.

Anh lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái đứng giữa đám người phát ra ánh sáng nổi bật.

"Anh giúp em cởi."
Anh bị thanh âm của Chu Du kéo về hiện thực, ngước mắt đối diện với đôi mắt của người thiếu nữ.

Bên trong đôi mắt cô giống như anh thấy ngày hôm đó, ánh lên sự quật cường bất khuất.

Tôn Hoài Cẩn hừ cười một tiếng, tay câu lấy chun quần trên eo cô, kéo nó xuống dọc theo đường cong eo mềm mại.


"Mông."
Trên mặt anh có chút ý cười, nhưng ngữ khí vẫn lãnh đạm, cái loại cười này giống như là đèn tủ lạnh vậy, chỉ là hình thức.

Chu Du đem mông nâng lên để anh kéo quần lót của mình xuống đến cẳng chân.

Tôn Hoài Cẩn cởi áo khoác lót dưới thân cô xong mới không nhanh không chậm mà thưởng thức cảnh xuân đào nguyên giữa hai chân thiếu nữ.

Cô không có nhiều lông mu, phân bố thưa thớt trên âm hộ trắng như tuyết, Tôn Hoài Cẩn tách ngón tay ra, thấy ở giữa đều là màu hồng nhạt tươi mới, một viên đậu đỏ và hai cánh hoa hồng phấn nộn, nho nhỏ mà cuộn tròn ở giữa hai chân, phảng phất giống như sự non nớt của em bé.

"Anh...nhìn chằm chằm cái gì a..."
Chu Du đời này phỏng chừng cũng chưa từng cảm thấy xấu hổ như lúc này, trái tim không ngừng đập vào lồng ngực giống như lập tức muốn vọt ra từ cổ họng vậy.

"Không phải nói, không phải nói muốn khẩu giao sao?"
Giọng nói cô đều run rẩy, loại cảm giác này quá kì quái, rõ ràng biểu tình của Tôn Hoài Cẩn còn chưa thay đổi nhưng ánh mắt rơi trên người cô lại mang theo nóng bỏng làm làn da cô bắt đầu nổi lên cảm giác nóng rát kì diệu, thật giống như một khối băng bắt đầu tan chảy.

"Ừ."
Bộ dáng Tôn Hoài Cẩn vẫn như cũ đáng giận đến cực điểm, không nhanh không chậm, nhưng động tác trên tay cũng vì Chu Du khẩn trương mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều.


Anh thật cẩn thận mà đẩy hai cánh hoa ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào viên thịt nho nhỏ e ấp ở phía trên.

"Anh đừng..."
Chu Du tức khắc hít một ngụm khí lạnh, giọng nói cũng bắt đầu trở thành khóc nức nở.

"Đừng sờ loạn được không!"
Cô vốn dĩ muốn cứng rắn cảnh cáo tên tiểu bạch kiểm này nhưng vì tiếng khóc mà giọng điệu theo đó mềm mại hơn, hiệu quả không khác gì con mèo nhỏ làm nũng.

Tôn Hoài Cẩn không thèm để ý tới yêu cầu vô lí của cô, tay phải ngăn lại động tác đá lại của cô, nắm lấy mắt cá chân cô đặt ở trên vai của mình, cùng lúc đó nhúng tay trái vào dịch mật trong suốt chảy ra từ hoa huy*t, thong thả mà bôi ra khắp môi âm hộ, viên thịt nhỏ phía trên cũng không thoát được bàn tay của anh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi