TIỄN ĐI KẺ THỨ BA



Chân cô rất nhỏ, ngón chân tròn tròn, móng chân được cắt ngắn chụm vào nhau giống như một đám nấm nhỏ chen chúc nhau, trắng trắng nộn nộn trông rất đáng yêu.

Cẳng chân mảnh khảnh tạo nên đường cong hoàn mỹ ở nơi giao nhau của đầu gối và đùi, một đường kéo dài đến tận làn váy xếp chồng nhau ở phía trên, chiếc quần lót màu trắng ẩn trong bóng tối, bao bọc những gì mềm mại, tươi mới nhất.

"Anh đang nhìn cái gì vậy?"
"Thầy Tôn, tôi mang nước lên này."
Chu Du còn chưa dứt lời thì giọng nói của Ngô Tú Trân từ ngoài cửa vang lên.

...Cô tại sao lại quên mất Ngô nữ sĩ nhỉ, cô giống như bị hạ cổ nên mới vội vàng cùng tên tiểu bạch kiểm này làm chuyện xấu a.


Nghĩ đến đây Chu Du mới ý thức được cô đã cùng tên tiểu bạch kiểm này náo loạn mấy tuần liền, nhưng chưa kịp suy nghĩ tiếp, Tôn Hoài Cẩn đem chân cô đẩy sang một bên, xoay người ra mở cửa phòng.

"Ngượng ngùng a, làm mất thời gian của cậu rồi."
"Không sao."
Tôn Hoài Cẩn nói chuyện khách khí đến mức cái người lúc nãy thao thao bất tuyệt dưới nhà là người nào khác vậy đó, Chu Du càng nghe càng tỏ ra lười biếng, ngay cả việc trở lại bàn học giả bộ đều không muốn, liền nằm ở trên giường nhìn trần nhà và nghe hai người kia nói chuyện.

Thực mau Ngô Tú Trân liền phát hiện nơi bàn học không một bóng người.

"Ô, thầy Tôn, Chu Du đâu rồi?"
Tôn Hoài Cẩn bình tĩnh điều chỉnh vị trí của mình, ngăn cách tầm mắt của Ngô Tú Trân cùng tiểu vô lại đang nằm trên giường kia, rồi sau đó mặt không đổi sắc nói:"Đi WC."
"Thật là vừa lười biếng vừa lắm ***" ( chỗ này nguyên văn câu nói của Ngô Tú Trân khá là thô thiển nên mình ko viết vào ????)
Ngô Tú Trân lập tức tặc lưỡi:" Vậy còn phải phiền cậu khi nào con bé ra tới thì giáo huấn nó một chút, con bé này nếu không mắng một chút thì coi như xong đời."
Sau khi tiễn Ngô Tú Trân đi, Tôn Hoài Cẩn một tay bưng cái khay, một tay khóa trái cửa phòng, quay đầu nhìn Chu Du ngồi ở mép giường, cười như không cười mà nhìn mình.

"Biểu tình gì đây?"
Tôn Hoài Cẩn đi đến bàn học đặt cái khay xuống xong liền nghe tiểu cô nương không nóng không lạnh nói:" Rất có kinh nghiệm a."
Lời này có chút chói tai.

Tôn Hoài Cẩn cau mày quay đầu lại nhìn cô, Chu Du đúng lúc ấy cũng đang giơ tay cởi hai viên cúc áo trên cùng, hai hàng xương quai xanh giống như đỉnh núi dần lộ ra sau cơn mưa, hơi lộ đầu ra.


Cô mỉm cười, vẻ chán ghét chưa kịp thành hình tức khắc tan thành mây khói, mi mắt cong cong mà tiếp tục cởi nốt mấy chiếc cúc còn lại.

"Thầy Tôn, em xem phim A thì những nam chính trong đó sẽ liếm chỗ khác trên người nữ chính, ví dụ như...ngực."
Trong phòng có máy sưởi nên rất ấm áp, tiểu cô nương bên trong chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng manh, đem nơi hơi hơi phồng lên bao bọc thật cẩn thận.

"Em cũng muốn thử một chút, được không????"
Tôn Hoài Cẩn muốn để cô giải thích một chút lời nói lúc nãy là có ý gì, nhưng tiểu cô nương đã đem áo sơ mi cởi ra, thân hình mảnh mai trắng nõn không tỳ vết, làn da bóng loáng no đủ tràn ngập sức sống tươi mới của một người thiếu nữ, phảng phất cái áo sơ mi bị cởi ra kia không phải là một kiện quần áo mà là vỏ trứng bao bọc quanh người cô.

Cùng lúc đó sợi dây chun lỏng lẻo sau gáy cô rốt cuộc không nhịn được mà trơn tuột rơi xuống, bím tóc đuôi ngựa dần dần tản ra khắp trên đầu vai, đen trắng đối lập, vô cùng mê người.

Tôn Hoài Cẩn đi đến mép giường, cúi đầu liền cách áo ngực nắm lấy bộ ngực của cô.

Làn da của người thiếu nữ mềm mãi đến mức giống như đậu hũ chỉ cần chạm nhẹ một chút là sẽ vỡ ra, làm anh vốn dĩ đã dùng sức lại theo bản năng mà thu lại chút sức lực.


Cô nhướn mắt mỉm cười, vừa lúc đập vào cái bóng nhỏ đẹp đẽ bên trong đáy mắt anh.

"Em rốt cuộc có ý gì?"
Lúc thì ngoan ngoãn, lúc lại làm loạn, trong chốc lát cả người lại chỉa ra đầy gai nhọn.

Đem anh đùa giỡn trong lòng bàn tay.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi