TIỄN ĐI KẺ THỨ BA



Edit: Lacey
Tiểu cô nương lười biếng mà rũ xuống đôi mắt, vươn tay câu lấy cổ Tôn Hoài Cẩn, cô không có thành ý nói:"Em đang nghĩ về anh.

"
Người đang ở trước mặt mà cô còn dám nói em đang nghĩ về anh!
Cũng không biết nghĩ cái gì nhưng tám chín phần không phải chuyện gì tốt.

Tôn Hoài Cẩn lại bị cô chọc cho tức giận, còn chưa kịp suy nghĩ cái cô gọi là quá khứ, tiểu cô nương liền mềm mại mà dựa vào trong lòng anh, nhẹ giọng nói:"Hình như lâu rồi không làm ở bên bàn học đúng không đồng chí Tiểu Tôn?"
Cô còn biết thẹn thùng, đem từ làm này nói thật nhẹ, giống như đuôi con mèo nhỏ quẹt nhẹ vào giữa môi và răng, dạo qua một vòng liền rời đi.

Tôn Hoài Cẩn thậm chí không biết cô vô tình hay cố ý, không biết cô có nhận thức được điều này sẽ làm tâm anh ngứa ngáy xao động, mạch máu sôi trào hay không.


Hình như cô có rất nhiều bạn trai cũ.

Tuy rằng không biết được cô có mấy người, nhưng nghe cách dùng từ của cô thì là số nhiều.

Tình yêu của Tôn Hoài Cẩn chưa lên được mặt bàn nhưng dấm thì đã tích trữ không ít.

Anh cúi đầu, tay vói vào nơi cổ áo rộng thùng thình của thiếu nữ, nắm lấy bầu ngực của cô, hơi thở cũng dần dần nóng lên.

Cái gì gọi là anh cảm thấy anh sẽ khác bọn họ sao?
Tay người đàn ông vừa chạm vào liền dùng lực, gắt gao mà nắm lắm bầu ngực phấn nộn, ngón tay không ngừng vân vê đầu v*, lắng nghe tiểu cô nương dựa vào ngực anh hô hấp đứt quãng, đôi mắt to tròn thoải mái mà nheo nheo lại.

Đương nhiên sẽ.

"Tiểu Tôn, anh có thể nhẹ hơn không?"
Chu Du không biết người này phát điên cái gì, vừa bắt đầu đã dùng sức như vậy, cứ như coi thân thể của cô là cục đất sét mà bóp cho hả giận không bằng.

"Ai là Tiểu Tôn?" Tôn Hoài Cẩn nghiêng đầu hé miệng cắn một ngụm vào cái cổ non mịn, không đau nhưng mang hàm ý cảnh cáo rõ rệt:"Không quen biết.

"
Không đúng, người này có phải có cái tật xấu gì không, lúc âm lúc dương, mới vừa rồi còn nghĩ anh ta là người thông minh, hiện tại Chu Du lại cảm thấy người này quả nhiên vẫn là một tên đại ngốc bức.

Cô không muốn từ bỏ cái cổ của mình, cắn răng nghẹn ra một câu:"Thầy Tôn, thầy có thể làm nhẹ hơn không, ngực của em đều đã bị anh bóp sưng lên.


"
"! "
Tôn Hoài Cẩn một giây trước còn tức giận, giây tiếp theo lại bởi vì cô tức giận làm ra vẻ mà có chút muốn cười.

Trước mặt Chu Du, cảm xúc vốn luôn luôn ổn định của anh lại giống như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc, cả trái tim đều bị cô nắm trong lòng bàn tay, lúc lên lúc xuống.

Anh hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn cắn chết tiểu không lương tâm này, lực đạo trên tay cũng giảm bớt:"Như vậy thì sao?"
Tiểu cô nương không lập tức đáp lời mà giống như đang phẩm trà, chậm rì rì mà ừ một tiếng:"Tàm tạm.

"
Nhưng trong lòng cô đã muốn hỏng rồi.

Tôn Hoài Cẩn thở dài một cái rồi lại hôn lên vành tai của cô, một cái tay khác đem mấy cái cúc áo còn xót lại cởi ra nốt thì đã nghe thấy cô gái như mèo con hừ hừ kêu.

Cô đại khái cũng chưa nhận ra được mình lại kêu đến mềm mại mị hoặc như vậy, không khoa trương khi nói xương cốt của Tôn Hoài Cẩn đều muốn nhũn ra rồi.


Anh cũng không rảnh lo lấy cái áo khoác của mình lót cho cô, dùng tay đem Chu Du đặt lên bàn, cúi đầu liền ngậm lấy đầu v* nhỏ xinh.

Vật nhỏ tinh xảo đã bị anh xoa đến đứng thẳng, nóng nóng hồng hồng, vừa ngậm vào miệng liền nhẹ nhàng run lên, theo đó là tiếng khóc nức nở của cô gái.

"Anh cũng thật! thật mẹ nó thuần thục a Tôn Hoài Cẩn!"
Tôn Hoài Cẩn lần này không thèm so đo việc cô gọi cả họ và tên của mình, há miệng dùng đầu lưỡi vẽ một vòng trên quầng vú nho nhỏ, đôi mắt có thâm ý nhìn cô một cái.

"Cô giáo dạy tốt.

"
Chu Du sửng sốt một chút, thiếu chút nữa không nhịn được mà cất tiếng hỏi: Anh nói cô giáo này! không phải là mẹ em chứ?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi