TIỄN ĐI KẺ THỨ BA



Tôn Hoài Cẩn lái xe tới bệnh viện Chu Du nằm, trước khi vào phòng của cô anh đã ghé qua bàn y tá hỏi thăm nguyên nhân nhập viện của cô.

Trong phòng bệnh, mặc dù tiểu cô nương đã gần như khỏi hẳn nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt như cũ, thân thể giống như gầy đi một vòng, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình cùng kiểu dáng với chăn và ga giường, nhìn cô càng trở nên nhỏ bé hơn.

Thấy Tôn Hoài Cẩn tiến vào, ánh mắt của Chu Du sáng lên, sau đó mới lộ ra chút thần sắc khẩn trương:"Anh tới rồi! "
"Ừ.

" Tôn Hoài Cẩn đi đến mép giường, giọng điệu thờ ơ:"Em dùng tờ phiếu kia, tôi không thể không tới.

"
Lời này của anh thật đáng ghét mà.

Nhưng dù gì cũng là do cô sai trước, Chu Du cũng không cảm thấy ủy khuất.

"Em muốn nói với anh là! " cô cúi đầu mím môi, "Hôm đó em sửng sốt không phải bởi vì lúc đó em cố tình giở trò kích thích anh, chỉ là em không nhận ra lần đó em rốt cuộc có cảm xúc gì! "
Bên cạnh giường bệnh có đặt ghế nhưng không thấy Chu Đạt Sinh hay Lý Triệt Triệt đâu, Tôn Hoài Cẩn ngồi xuống, nghe cô chậm rãi nói.

"Lần đó cảm xúc của em lên xuống quá nhanh, giống như tàu lượn siêu tốc vậy, cho nên lúc ấy mới không đáp lại anh.


" Cho dù bây giờ có nghĩ lại thì mọi thứ vẫn là một mảnh mông lung, mộng ảo.

"! Thực xin lỗi.

" Không phải Chu Du chưa chuẩn bị gì, cô đêm qua thậm chí còn vì hôm nay mà viết trước một bản xin lỗi vào nháp, nhưng vừa nhìn thấy Tôn Hoài Cẩn thì những lời đã chuẩn bị sẵn đều không cánh mà bay.

"Ngay từ đầu đúng thật em muốn cướp anh khỏi mẹ của em, cho nên lúc đó em mới làm rất nhiều thứ không lễ phép với anh! "
Đại khái bởi vì khẩn trương, ngữ khí của Chu Du có chút gấp gáp, cảm mạo còn chưa khỏi hẳn nên vừa nói xong một câu đã bắt đầu ho khù khụ, giọng khàn khàn giống như bị xoa giấy ráp vậy.

||||| Truyện đề cử: Gả Cho Thẩm Tương Uyên |||||
"Nhưng, nhưng là vì em thực sự thích anh nên mới cùng anh yêu đương, cái này anh nhất định phải tin em! "
Lúc này giọng nói vừa ủy khuất xen lẫn giọng mũi của cô đã thành công khiến Tôn Hoài Cẩn không nghe nổi nữa.

Anh đứng dậy rót cho cô một ly nước, thời điểm Chu Du ngẩng đầu đón lấy ly nước, đôi mắt đã hồng như mắt thỏ con, sưng húp như quả hạch đào.

"Tôn Hoài Cẩn, thực xin lỗi! "
Cô cầm ly nước nhưng không uống, nước mắt đã chảy xuống.

Trong quá khứ, Tôn Hoài Cẩn không chịu nổi nhất là bộ dáng này của cô, chỉ cần cô rơi một chút nước mắt thì anh như không có điểm mấu chốt, nhưng lúc này anh lại cố kiềm chế lại.

"Trong lòng em có khúc mắc nhưng chưa một lần hỏi tôi, điều đó cho thấy từ đầu em đã không tin tưởng tôi, cũng là không có cảm giác an toàn với mối quan hệ này.

"
"! Em không phải không tin tưởng anh, thật ra thì cũng có một chút! " Một hàng nước mắt chảy ra từ hốc mắt của Chu Du:"Em không nói nên lời, anh bảo ẹm phải hỏi như thế nào, anh là một người có lòng tự trọng lớn như vậy, em chỉ muốn về sau cùng anh ở bên nhau thật vui vẻ, đừng làm loại chuyện đó nữa là được rồi, dù sao thì người trẻ tuổi cũng không thể tránh khỏi làm một số việc hồ đồ, nhưng bỏ qua chuyện đó thì vẫn là một người tốt! "
"Em rộng lượng như vậy à! " Tôn Hoài Cẩn nhíu mày giận dữ, "Có phải tôi nên khen em thật hiểu chuyện hay không?"
Chu Du nhìn không ra anh đang nói đùa hay đang nghiêm túc, đôi mắt to tròn sợ hãi chớp chớp, nghẹn nửa ngày mới rặn ra được một câu:"Thực xin lỗi! Hơn nữa tuần trước em mắng anh những lời đó! cũng không phải nghiêm túc, em mắng xong liền hối hận, thật đấy.

"
Tôn Hoài Cẩn hỏi cô:"Em hối hận? Em có biết em mắng tôi cái gì không?"
"! "
Nói thật là cô không nhớ rõ lắm.


Lúc ấy cô tức giận nên nói lẫy, bây giờ ngẫm lại đều là một mảng trắng xóa.

"Nếu em không cẩn thận nói ra lời nào đặc biệt quá quắt, anh cứ nói cho em biết, em có thể giải thích mà! Nếu em giải thích rồi mà anh vẫn không chấp nhận thì em có thể tiếp tục xin lỗi! "
"Thế à?"
Tôn Hoài Cẩn rũ mắt, nhìn cô đang nắm chặt lấy ly nước, đầu ngón tay đã trắng bệch cả ra.

"Em nói! tôi là tiểu tam.

"
"Ách! " Cái đầu tiên anh đưa ra đã khiến cho Chu Du nghẹn lời, cô vận dụng hết đầu óc suy nghĩ nửa ngày:"Anh có nghĩ tới điều này hay không: ba em là nhất, mẹ em là nhì, anh thứ ba nên gọi là tiểu tam?"
"! "
Quả nhiên bản lĩnh nói hươu nói vượn không ai có thể bằng được Chu Du.

Mày Tôn Hoài Cẩn vẫn nhíu chặt, nhưng anh hơi muốn cười, lạnh mặt câm nín một lúc lâu mới nhìn thấy Chu Du rút cái phong thư nho nhỏ quen thuộc từ dưới gối ra.

"Nếu như anh không chấp nhận thì em có thể dùng tờ phiếu này để đổi lấy một cơ hội bắt đầu lại một lần nữa được không?"
"Không phải em đã dùng tờ phiếu này rồi hay sao? Tôn Hoài Cẩn hỏi cô.

"Đấy là em chụp cho anh xem, em còn chưa nói dùng đâu.

" Chu Du có lẽ đã chuẩn bị tốt tinh thần vô lại đến cùng, nói ra câu này mà mặt không đỏ tim không đập, "Lần này em mới thật sự dùng nè, thầy Tôn, anh làm thầy chả lẽ lại không giữ lời! "

"Hơn nữa cái bắt đầu lại một lần nữa này của em vô cùng có thành ý, không phải lấy tờ phiếu này hòng lừa gạt anh.

"
"Em đã nghĩ kĩ rồi, đến lúc đó em thi đỗ Tế đại, anh chính là học trưởng của em, em một lần nữa theo đuổi anh! Bằng cách này sẽ không còn những nghi ngờ và hiểu lầm trong quá khứ, chúng ta sẽ sớm trở lại mối quan hệ như trước kia, cái này có thể chứ! "
Một lần nữa theo đuổi anh?
Quả thực là vượt ngoài ý muốn của anh mà.

Tôn Hoài Cẩn nhận lại tờ phiếu đáp ứng nguyện vọng từ tay của Chu Du, gấp nó lại làm đôi rồi nắm trong lòng bàn tay.

"Được, vậy em cố mà thi đại học.

" Anh nói:"Tôi ở Tế đại chờ em.

"
Chờ em tới theo đuổi tôi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi