TIỀN DUYÊN KIẾP NÀY GẶP GỠ

Thượng Vũ nheo nheo mắt nhìn Tiêu Hàn, cô đây là lần đầu tiên gặp anh ta cơ mà. Gì mà cuối cùng cũng gặp? Ô anh này thần kinh à hay nhận lầm người?

Người đàn ông đấy nhìn cô mỉm cười xong lại đi đến phía trên cao ngồi xuống:

- Lạc, đưa cho tôi hồ sơ cô Chu đây.

Lạc đưa cho người đàn ông ấy một tập hồ sơ, vừa đưa vừa cung kính nói:

- Dạ đây thưa Tiêu tổng.

Tiêu Tổng???

Đây là Tiêu tổng trong truyền thuyết 2 kiếp ư? Ôi vinh hạnh, vinh hạnh cho cô quá rồi còn gì.

Tiêu Hàn nhìn cô, anh nhếch môi lên thành một đường cung đẹp mắt. Phía sau nắng sớm chiếu rọi vào căn phòng, cả người Tiêu Hàn như hòa vào với nắng, người đàn ông cao cao tại thượng như rất gần với các vị Thần....

- Chào cô Chu, tôi là Tiêu Hàn, CEO của Tiêu thị, rất vinh hạnh được hợp tác cùng với cô Chu đây.

Đây là có ý gì?

Thượng Vũ nheo nheo mi mắt, cô ngờ vực hỏi:

- Ý Tiêu tổng đây là....

Tiêu Hàn cười đẹp:

- Đúng, cô chính thức được nhận.

Được nhận ư? Cô đã phỏng vấn đâu mà được nhận?

- Nhưng tôi chưa được phỏng vấn?

Tiêu Hàn ngồi ngã ra sau, anh cười cười:

- Tiêu thị chúng tôi có cách chọn người rất khác, tôi chọn cô thì chính là cô, hay cô Chu đây....không thích?

Nhìn ánh mắt thâm trầm sáng quắc của Tiêu Hàn, cô bất giác lạnh cả người. Phải là như thế nào thì ánh mắt mới có thể đáng sợ được như thế chứ?

- À không không, tôi không có ý đó.

Tiêu Hàn không nói gì, anh đi đứng lên đi lại phía Thượng Vũ. Để hai tay vào túi quần, anh nhàn nhạt nói:

- Chu Thượng Vũ, ngày mai đến tầng 42 gặp Lạc nhận việc. Nhớ đến đúng hẹn, tôi không thích trễ giờ.

Vẫn còn chưa kịp hiểu, Tiêu Hàn đã nhanh chân đi về phía cửa, sầm một tiếng, cánh cửa đóng kín, người đàn ông cao ngạo ấy cũng đi mất.

Thượng Vũ phải mất 5 phút mới định hình được những việc vừa xảy ra, cảm thấy kiếp này hình như đã biến đổi hoàn toàn. Cô bất giác rầu rỉ, không biết bước tiếp theo nên tính như thế nào..

Ra khỏi phòng phỏng vấn, cô thư ký trẻ khi nãy như đợi cô từ trước. Nhìn thấy cô đi ra, cô ấy vui cười tiến lại nói:

- Cô Chu, ngày mai đúng 8 giờ cô đến phòng nhân sự sẽ có người đưa cô lên nhận việc.

Thượng Vũ ngạc nhiên hỏi lại:

- Ngày mai sao?

Cô thư ký gật đầu:

- Đây là chỉ thị của Tiêu tổng, mong cô Chu ngày mai đến đúng giờ.

Nói rồi cô ấy cúi người chào, sau đó tiếp tục đi làm nhiệm vụ của mình. Để Thượng Vũ một mình ngây ngốc đứng ở đó..

Cô hình như đã gặp trúng một loại vinh hạnh kinh khủng như thế nào để mà vừa được CEO quyền lực nhất của Tiêu thị đích thân phỏng vấn lại còn được nhận việc ở tầng 42?

Đau đầu thật mà, coi như tiền đồ kiếp này của cô rộng mở đi nhưng mà thù chưa trả được thì chưa được phép hưởng thụ đâu a...

Thôi thôi, về nhà trước rồi tính tiếp vậy!

Nhìn xung quanh thấy Bích Y không còn ngồi ở ghề, chắc có lẽ cô ta đã vào trong phỏng vấn. Vậy cũng tốt, khỏi phải gặp mặt chị chị em em tình thương tình ái....

Bấm thang máy đi xuống tầng trệt, vừa ra khỏi thang máy, trong lúc Thượng Vũ vẫn còn đang mãi suy nghĩ thì vô tình đâm sầm vào một người.

- Ai ui, xin lỗi, tôi xin....

Ngước mắt lên nhìn người mà cô vừa đụng trúng, bỗng chốc tất cả dây thần kinh và mạch máu trêb người cô như hoàn toàn ngưng trệ.

Haha hắn đây rồi, đây rồi, Trương Lân anh chạy đâu cho thoát!

Nhìn tên đàn ông khốn nạn trước mắt, bao nhiêu kí ức kiếp trước như tua mạnh chạy xẹt ngang vào trong não bộ của cô. Hình ảnh hắn đôi ba lần vung tay đánh cô đến sưng má, hình ảnh hắn đẩy cô đi tiếp khách khi công ty riêng của hắn vừa mở....à kể cả hình ảnh hắn yêu thương người con người khác trên chiếc giường của cô...

Khốn nạn, cô không hận hắn đến khấu xương tủy cô không phải là người!

- Cô, cô gì ơi, cô không sao chứ?

Tiếng nói quen thuộc một lần nữa vang lên, Thượng Vũ như vực dậy khỏi cơn mộng tưởng. Cô hít một hơi thật sâu, cố trưng ra một nụ cười rạng rỡ nhất có thể:

- À à tôi không sao, xin lỗi vì đâm trúng anh, tôi xin lỗi.

Tên Trương Lân xua xua tay lia lịa, hắn cười trông rất điển trai:

- Không có gì, không có gì là do tôi vô ý, cô không vấn đề gì chứ?

Thượng Vũ run người đến tái mặt, cô cần đi khỏi đây gấp, cứ kiểu này cô sẽ hỏng hết kế hoạch.

Thượng Vũ ơi là Thượng Vũ, sao mày lại không biết tiết chế cảm xúc thế này. Vô dụng vô dụng quá!

- Tôi không sao, tôi đi trước cảm ơn anh.

Chưa kịp quay đi cô đã nghe từ xa có tiếng hơi quen thuộc vọng lại:

- Anh Trương Lân, anh Trương Lân....

Ô hóa ra là Bích Y à? Cô nghĩ làm gì đã sai, rõ ràng kiếp trước họ đã quen nhau từ trước. Thế mà cô đến khi sắp chết mới biết được, haha cũng đáng đời cho cô mù quáng.

Hướng về phía trước mà đi nhưng chưa kịp rời đi đã nghe tiếng Bích Y gọi lại:

- Chị Thượng Vũ, có phải chị không?

Thôi, oan gia nếu đã đến cửa, không gặp cũng hơi không được khoan dung cho lắm. Cứ đối diện xem xét tình hình một chút rồi tính tiếp.

- Ừ là tôi đây.

Bích Y nắm lấy tay cô, ả mừng reo:

- Em vào phỏng vấn ra không thấy chị đâu cả, chị được nhận không? Tầng mấy?

Thượng Vũ bất đắc dĩ trả lời:

- Tầng 42.

- Tầng 42?

- Tầng 42?

Cả hai người trước mặt đồng thanh hỏi, làm cho cô có chút chấn kinh:

- Sao vậy? Có gì không được à?

Tên Trương Lân cười vui vẻ lên tiếng:

- Không có gì không ổn, chỉ là cô vừa xin việc đã được nhận ở tầng 42. Quả là hiếm hoi, ngoài cô ra thì Tiêu thị chưa có người thứ 2.

Bích Y cười nhạt nhòa nói:

- Chị Thượng Vũ, chị giỏi thật đấy.

Thượng Vũ vẫn thật sự không hiểu hết vấn đề, cô nheo nheo mắt khó hiểu:

- Là sao? Tôi vẫn thấy rất bình thường mà, ở đó có gì đặc biệt à?

Lần này Bích Y lên tiếng trước:

- Chắc chị không rõ, tầng 42 ngoài phòng làm việc của Tiêu tổng ra thi không có bất kì một phòng ban nào khác. Số lượng nhân viên trên đó đếm trên đầu ngón tay, nghe nói ngoài Phó tổng Lạc và hai chị thư ký lâu năm ra thì không còn ai khác. Mà nhân viên trên đó phải xếp vào hạng cực phẩm trong giới kinh doanh...

Lần này thì đến ngay cả Thượng Vũ cũng hết sức kinh ngạc. Cô là một cô gái siêu bình thường, ngoài nhan sắc hơn người một chút thì tất cả đều không có gì quá mức nổi bật chứ đừng nói là truyền kì của giới kình doanh. Thật sự đến bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao cô lại được nhận nữa, rất khó hiểu.

Trương Lân e dè hỏi:

- Cô đây có quen biết với người trên tầng 42 à?

Cô thật sự có chút khó chiụ với cách hỏi dò xét của anh ta:

- Anh hỏi như vậy là có ý gì?

Trương Lân cảm thấy hơi thất thố, anh liền chữa cháy:

- Không không, tôi không có ý gì chỉ là tôi ngạc nhiên thôi.

Thượng Vũ lên tiếng phản pháo:

- Ngạc nhiên? Như hai người nói người ở tầng 42 đều là những người xuất sắc, tại sao 2 người không nghĩ rằng tôi cũng như vậy? Năng lực và khả năng tôi phải thê nào mới được như thế chứ, nói như các người chẳng khác nào suy bụng ta ra bụng người, ý bảo tôi đây đi cửa sau à? Đây là Tiêu thị không phải công ty khác.

Bị Thượng Vũ đối trả lại, cả Trương Lân cùng Bích Y mặt đều nghệch ra, lại có phần cảm thấy xấu hổ nên cả hai đều im lặng không nói gì.

Chu Thượng Vũ cũng không muốn day dưa với bọn họ nhiều, cô nhàn nhạt chào một tiếng xong lại quay lưng bước đi.

Nhìn bóng lưng Thượng Vũ mà trong lòng Trương Lân cùng Bích Y đều cảm thấy có chút xao động.

Trương Lân có thể là đã rung động, còn với Bích Y, trong mắt mang vài tia không phục.

Về đến nhà Thượng Vũ ngã ra giường, cô cảm thấy hôm nay đã quá mức chịu đựng đối với cô rồi.

Cuộc sống sau khi trọng sinh hình như đã hoàn toàn thay đổi, nó không còn giống với kiếp trước. Nếu nói như thế việc cô trả thù Trương Lân và Bích Y có còn được hợp lý hay không?

Kiếp trước họ ác với cô, họ dồn cô vào đường cùng nhưng chung quy vẫn chỉ là việc của kiếp trước. Còn nếu kiếp này họ không đọng vào cô thì cô lấy lý do gì để trả thù họ đây?

Tha thứ cho họ? Không thể được, cô đây đã là rất may mắn mới có cơ hội sống lại. Ông Trời cho cô một lần nữa tái sinh là để trả lại mối thù xưa. Không có gì là tự nhiên, mà cũng chẳng có việc tự nhiên trời cao lại an bày cho cô trọng sinh!

Bao nhiêu suy nghĩ rối ren, cộng thêm việc hôm nay một nhân vật ngoài dự liệu bỗng nhiên xuất hiện làm thay đổi cả kế hoạch của cô. Tiêu tổng của Tiêu thị, đến cuối cùng anh là vì sao lại có sự thiên vị giành cho cô nhiều đến vậy?

Bao nhiêu câu hỏi được đặt ra nhưng hiện tại Thượng Vũ vẫn chưa tìm được câu trả lời hợp lý. Quá mệt mỏi cô nhắm mắt khiếp đi lúc nào không hay....

Tập đoàn Tiêu thị.

Tiêu Hàn đi trở về phòng làm việc trên tầng 42, Lạc luôn đi theo phía sau anh từ nãy đến giờ.

Tiêu tổng bình thường luôn rất điềm đạm lạnh lùng nhưng hôm nay Lạc đã rất ngạc nhiên khi thấy Tiêu Hàn có một bộ dạng thất thần kèm xúc động.

Mà nguyên nhân lại đến từ phía một cô gái, lạ ở chỗ cô gái này đây là lần đầu tiên anh được gặp. Tiêu tổng đó giờ vốn không chung đụng quá nhiều với nữ sắc. Những người Tiêu tổng gặp qua anh đều biết, nhưng cô Chu này....

Lắc lắc đầu, aiiii anh hùng cuối cùng cũng là khó qua ải mỹ nhân a...

Lạc hiện giờ đang đứng trước bàn làm việc của Tiêu Hàn, anh đứng đợi đã 10 phút nhưng Tiêu Hàn vẫn chưa thôi nhìn chầm chầm vào tấm ảnh trên tập hồ sơ.

Có phần hơi mỏi chân, Lạc lấy lại tinh thần gọi to Tiêu Hàn vài tiếng:

- Tiêu tổng, Tiêu tổng....

Tiêu Hàn đang mãi trầm tư, bị tiếng gọi của Lạc kéo về với thực tại. Nhìn nhìn Lạc vài cái, Tiêu Hàn mệt mỏi lên tiếng:

- Lạc, chú sắp xếp để ngày mai chị dâu vào làm việc.

Lạc kinh ngạc:

- Chị....chị dâu???

Tiêu Hàn gật đầu:

- Ừ bây giờ chưa nhưng cũng nhanh thôi, mau đi sắp xếp đi. À tối nay về Kình (*), tôi có việc cần nói.Chú đi thông báo cho Hạo và Phiêu.

Lạc gật đầu,trên mặt vẫn mang vẻ sợ hãi nhưng chung quy cũng đã giảm bớt phần nào.

- Vâng. Em đi ngay!

Còn một mình Tiêu Hàn trong phòng lặng lẽ thở dài. Một người đàn ông đáng sợ như anh, một người gần Thần nhưng không sợ Thần, gặp quỷ cũng chẳng sợ quỷ nhưng hôm nay lại sợ một cô gái bé nhỏ....

Ninh Khuynh Thành....lần đầu tìm gặp lại nhau là sinh ly, lần thứ hai gặp nhau là tử biệt...nhất quá tam..lần thứ ba ta mong nàng sẽ mãi mãi thuộc về ta!

Ký ức trôi dạt như cánh hoa sen, trong bùn có sen, trong sen lại dính bùn. Vốn là lương duyên nhưng lại là biệt duyên, luân hồi ta bà đời đời kiếp kiếp, ta tìm nàng đã bao nhiêu năm rồi???

Hóa xuyên hóa người....tìm tìm kiếm kiếm...

Ba cõi mộng mị.....nàng hóa cánh chim nào?

(*) Kình: Tổ chức ám vệ do Tiêu Hàn đứng đầu, từ lâu tập đoàn Tiêu thị đã nổi danh với việc hắc bạch cùng chung. Đến đời ông của Tiêu Hàn thì bãi bỏ tổ chức kéo theo hệ lụy cho Tiêu thị. Mãi đến khi Tiêu Hàn lên nắm quyền năm 18 tuổi, anh một lần nữa tái hiện lại tổ chức Kình nổi danh hắc đạo.

Tổ chức sát thủ ám vệ lớn nhất ĐNA, dưới quyền Tiêu Hàn là Phiêu. Mọi người hay còn gọi Tiêu Hàn là Lão Đại.

Tống Văn năm 20. (*)

Trong hoàng cung nguy nga rộng lớn, một cậu bé nhỏ thân mặc hắc bào đen đang dắt tay một cô gái nhỏ.

- Tiểu Ninh, ca đưa muội qua bên hồ sen ngắm cá có được không?

Cô bé nhỏ nhắn, tóc búi cao hai bên đang liến thoắn nhìn xung quanh. Chốc chốc lại nhìn, chốc chốc lại cắn một miếng của chiếc bánh hoa quế đang cầm trên tay. Lại nhìn lên phía cậu bé mặc hắc bào, nũng nịu nói:

- Thái tử ca ca, cho muội ra ngoài cung chơi có được không?

Cậu bé nhỏ ngồi xuống, nhìn yêu thương vào cô bé trước mặt. Cậu lau đi vệt bánh còn in trên môi cô, vui vẻ nhoẻn miệng cười:

- Không được đâu, muội không được ra ngoài cung. Hay thế này đi, muội muốn đi đâu ta đưa muội đi nơi đó. Trong hoàng cung này có rất nhiều nơi đẹp, mẫu hậu cũng đã dặn, muội không được đi lung tung.

Cô gái nhỏ nheo mắt khó hiểu, môi chu chu lên tiếng:

- Tại sao? Trước kia ở phủ muội vẫn hay được nương cho đi ra ngoài. Sao trong hoàng cung muội lại không được ra ngoài chơi, chẳng phải mọi người hay nói muội muốn gì cũng được hay sao?

Cậu bé nhỏ xoa xoa đầu cô bé, mặc dù chỉ mới 9,10 tuổi nhưng suy nghĩ đã không còn nhỏ nữa, huống hồ gì cậu lại là đương kim Thái tử Tống Văn.

- Không được đâu, muội sau này sẽ trở thành Thái tử phi, sau lại là hoàng hậu. Muội vạn lần đều không được ra khỏi cung, đó là tội thi quân.

Cô bé nhỏ bị khí thế cường hạo hoàng tộc dọa cho mếu máo:

- Huhu....Muội không muốn làm Hoàng hậu...Muội muốn ra khỏi cung...Muội muốn đi chơi...huhu....

..................

Tống Văn năm 35.

- Thái tử...ta xin chàng...ta không muốn về cung...ta không muốn làm Hoàng hậu...

Người thanh niên mặc long bào hai tay nắm chặt lại, trong đôi mắt phượng là cả một bầu trời tức giận:

- Tại sao? Hàng vạn người đều muốn ngôi vị đó, tại sao nàng không cần?

Cô gái dung mạo diễm lệ đứng đó, trên môi cô một dòng máu đỏ chảy thẳng xuông nơi khóe môi, cả người dần dần khụy xuống....

- Tiểu Ninh, nàng sao vậy? Người đâu người đâu hộ giá Thái tử phi....

Ninh Khuynh Thành đôi mắt hoen lệ, nàng đưa đôi tay ngọc tuyết thon dài vuốt ve gương mặt người quân tử trước mặt...một giọt nước mắt chảy dài nơi khóe mi kèm theo một nụ cười chua chát tận đáy lòng:

- Tống Bạch Hiên, kiếp này ta yêu chàng nhưng không yêu vương vị của chàng...Nếu có kiếp sau ta mong ta và chàng không gặp lại nhau...nếu có gặp ta sẽ đi trước một bước.....Ta yêu chàng Bạch Hiên.....

Đôi tay thon dài dần dần buông lơi....kiếp người đã hết....

- Ninh Khuynh Thành.....ta đi theo nàng, sẽ mãi đi theo nàng.....

Tiếng gào thét xé tan màn đêm tĩnh lặng, đếm tột cùng nàng vì đâu mà quyên sinh???

Bật mình bừng dậy khỏi cơn mộng, Tiêu Hàn như người say hóa thanh tỉnh. Đưa tay lau những vệt mồ hôi trên trán mình, bật đèn sáng, anh lôi từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra một tấm chân dung.

Hóa ra bao nhiêu kiếp qua, ác mộng đó vẫn không buông tha cho anh. Đã bao lần anh nằm mơ thấy cô, nhưng mỗi lần vẫn chỉ là cảnh tượng cô quyên sinh. Nỗi đau đớn, ân hận cứ khơi lên trong anh. Cô...vì đâu mà chết????

(*) tên năm, ví dụ: Tống Văn là do du tự nghĩ ra, không có thực trong lịch sử.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi