TIÊN GIA TIỂU NÔNG NỮ


Vương thị một thân y phục vải xanh, bời vì thường xuyên mặc ở nhà, nên phía trên đóng thật nhiều tro bụi.

Nàng cũng không phải người nhanh nhẹn, vừa mới làm cơm xong, chưa thu thập sạch sẽ đã chạy ra ngoài.Lúc này nàng như gà mái già che chở cho gà con, lập tức vọt tới trước người nhi tử.Một tay chống vào eo, làm ra động tác như các phụ nhân hay chửi đổng lên, một tay khác nâng lên, chỉ vào mặt Vân Bá Nhân.“Đại bá ngươi đây là muốn làm cái gì? Bảo Sơn nhà ta vẫn là hài tử, ngươi là trưởng bối sao lại khi dễ hắn? Bảo Sơn chúng ta đã làm gì, hắn là một hài tử hiếu thuận, còn không phải lại đây ăn bữa cơm thôi sao, một đám các ngươi thừa dịp không có chúng ta ở đây liền khi dễ hắn, sao, muốn thay nhi tử Vân Đại Sơn kia báo thù sao?”Nghe lời này, không biết còn tưởng Vân Bảo Sơn là tiểu oa nhi, thật sự bị đám người ở đây khi dễ.Đã sớm nghe nói tức phụ nhị phòng Vân gia rất che chở con cái, hôm nay xem như đã rõ.Mọi người đồng thời có chút vì Đại Sơn mà thấy không đáng.Ai không biết năm đó nhị phòng Vân gia nhận con thứ của đại phòng làm con thừa tự, Vân Đại Sơn chính là thợ săn lợi hại nhất trong thôn, bởi vậy nên nhị phòng trôi qua cũng không tệ.Kết quả rơi xuống kết cục thế nào?Nhị phòng có nhi tử thân sinh, Vân Đại Sơn bị gãy chân cũng không ra bạc chữa bệnh.

Nói không có tiền cũng được, nhưng đều là thợ săn, nhà ai của cải thế nào đại khái mọi người biết rõ.


Xem của cải nhị phòng Vân gia, muốn chữa khỏi cho Vân Đại Sơn là chuyện dễ dàng, kết quả lại rời nhà cùng với bốn mẫu đất, thật sự là làm cho người ta thổn thức.Hiện giờ Vương thị luôn miệng nói Đại Sơn là nhi tử của Vân Bá Nhân, rõ ràng đã ra ngoài làm con thừa tự, giờ lại nói lời này, hiển nhiên là không muốn bị Vân Đại Sơn liên lụy.Người xung quanh hỗ trợ cũng không phải người Vân gia, bởi vậy cũng nói không nên lời, chỉ cuối đầu làm việc, nhưng lỗ tai thì vẫn nghe.Vân Bá Nhân là người nhiều sĩ diện, ở bên ngoài đặc biệt muốn thể diện, chú ý hình tượng.

Thà rằng chính mình có hại cũng không muốn người khác chỉ chỏ sau lưng.Hôm nay Vân Tình Tình cùng Vân Bảo Sơn so chiêu tại chỗ này, đã làm lão gia tử cảm thấy mất mặt, nhưng rốt cuộc cũng đều là hài tử, hắn cảm thấy đi ra nói vài câu cũng liền che lấp được.Chính là Vương thị….“Nhà lão nhị, ngươi đây là có ý gì? Không có việc gì thì mau về nhà nấu cơm đi” Đối với một nhà huynh đệ, chuyện của tức phụ nhị đệ hắn vẫn luôn thấy canh cánh trong lòng.Trong lòng lão gia tử Vân Bá Nhân, nữ nhân chỉ nên ở nhà khâu khâu vá vá, giặc quần áo nấu cơm, nhưng Vương thị thì chỉ hận không thể cầm nắm hết trong tay, đó chính là không đàng hoàng, không tuân thủ đạo phụ.Ý tưởng này của Vân Bá Nhân cũng không thể nói là sai lầm, chính là đại biểu tâm lý của đa số nam nhân thời đại này.Đương nhiên, Vân Bá Nhân tự giữ thân phận, hắn là anh chồng, đến cùng cũng không thể quản đến việc này.

Cho nên ngần ấy năm, Vương thị làm những chuyện này, hắn vẫn mở một mắt nhắm một mắt.Rốt cuộc đã phân gia, hắn cũng không xen vào quá nhiều, tránh người ngoài chê cười.Lão gia tử Vân Bá Nhân chính là người chết vì sĩ diện.Đáng tiếc Vương thị không nhận ra ý tứ của Vân Bá Nhân.“Ta làm cơm hay không đại ca quản làm gì? Sao đại ca ngươi còn duỗi tay quản đến chuyện nhà ta? Các ngươi như vậy lại khi dễ Bảo Sơn nhà ta?”Ở trong mắt Vương thị, Bảo Sơn quả thật là tròng mắt, nam nhân nhà mình đánh chửi một chút cũng không được, huống chi người ngoài.Vân Bá Nhân cũng tức giận: “Hắn đã nói lời gì? Ta làm trưởng bối, nói hắn vài câu đã làm sao?” Quả thực là không thể nói lý.“Bảo Sơn chúng ta đã nói sai cái gì? Vốn dĩ không phải người nhị phòng chúng ta, nhưng lại đưa cho nhị phòng chúng ta nuôi nhiều năm như vậy, lại dưỡng tôn tử cho đại phòng các ngươi, cũng đã dưỡng nhiều năm rồi, Sao nào? Còn muốn để Vân Đại Sơn kia liên lụy chúng ta sao? Thật đúng là nhị phòng chúng ta quá lương thiện”.Nếu bàn về công phu đổi trắng thay đen, Vương thị tự nhận số hai không ai dám nhận số một.Một nhà Vân Đại Sơn cùng nhị phòng xảy ra chuyện gì, người trong thôn đến cùng cũng không rõ ràng lắm, nhưng cũng biết đại khái, lúc này nghe Vương thị cố ý bẻ cong, đều có chút nghe không nổi nữa.“Nhị thẩm, lời này ngươi nói không đúng rồi, cái gì gọi là nhị phòng ngươi dưỡng Vân Đại Sơn? Vân Đại Sơn nhiều năm lên núi săn bắn như vậy cũng kiếm được không ít bạc a? Không nói tới chuyện đâu xa, liền nói năm trước hắn lên núi săn được con gấu lớn, da cùng mật gấu ngươi đem bán cũng kiếm được không ít bạc đi, như vậy còn cần nhị phòng các ngươi dưỡng sao?”Tới đây hỗ trợ đều là người cùng với Vân Đại Sơn có quan hệ tốt.

Có người mở đầu, liền có người phụ họa.“Còn không phải sao? Trước đó vài ngày Vân Đại Sơn lên núi săn được một con lợn rừng, tuy rằng con mồi nơi này không đáng giá, nhưng cũng bán được bảy lượng bạc”.“Ta còn nghe nói trước đó vài ngày săn được con bạch hồ nữa.


Vân Đại Sơn tiễn pháp lợi hại, đều bắn trong mắt, một kiện da hoàn hảo như vậy bán được không ít bạc đâu”.Thật là mọi người không nói không biết, tính toán một chút, năm ngày vài tháng, Vân Đại Sơn kiếm được không dưới mười lượng bạc.Kiếm được nhiều như vậy, thế nhưng nhân gia lại đem tức phụ nhi tử bán đi, hài tử đều bị đuổi ra ngoài, này cũng thật là….

Mọi người nhìn về phía mẫu tử Vương thị bằng ánh mắt oán hận.Liền tính các ngươi không phải thân sinh, liền tính các ngưới ghét bỏ nhân gia, nhưng rốt cuộc cũng kiếm cho ngươi không ít bạc như vậy, các ngươi làm người cũng quá không tử tế đi.“Các ngươi đây là có ý gì?” Chuyện nhà chúng ta, cùng các ngươi có quan hệ cái rắm” Tuy Vân Bảo Sơn là loại lười biếng, nhưng cũng không ngốc.

Nhìn thấy sắc mặt mọi người có chút không tốt, liền hét lên: “Đây là chuyện của Vân gia, không quan hệ tới các ngươi”.“Đúng” Vương thị phụ họa nhi tử, mắng: “Một đám lo chuyện bao đồng, nhà mình sống tốt quá, rảnh rỗi lo chuyện nhà người khác, còn không bằng quản tốt tức phụ mình”.

Lời này há phải lời mà trưởng bối nên nói.Con mắt Vân Bá Nhân đỏ bừng: “Nhà lão nhị, ngươi không hiểu chuyện liền về nhà cho ta”.


Hắn có thể chịu đựng Vương thị bố trí hắn, nhưng tuyệt đối không để Vương thị đắc tội với các đại gia hỏa, làm hỏng thanh danh Vân gia.

“Nếu ngươi còn không biết tốt xấu, đừng trách ta nhẫn tâm mở từ đường”.Vân Tình Tình lần thứ hai nghe được lời như vậy, lỗ tai liền dựng lên.Quả nhiên Vương thị như có điều kiên kỵ, vậy mà ỉu xìu xuống thật.Vân gia rốt cuộc có bí mật gì mà mình không biết?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi