TIÊN GIẢ


Ngay khi hắn đang chống đỡ công kích của chân nhện, đồng thời không ngừng tiến về phía cửa động, bụng con nhện mặt người kia bỗng hóp lại, kế đó, một lỗ nhỏ trên bụng nó bất thình lình phun ra một đám dịch đặc màu trắng.

Khối dịch đặc này kéo dài, mở rộng giữa không trung, tạo thành một tấm mạng nhện màu trắng trùm xuống đầu Viên Minh.

Viên Minh thấy thế, một tay vung kiếm đỡ đòn tấn công chớp nhoáng từ chân nhện, một tay xòe năm ngón ra bắt lấy tấm mạng nhện, tiếp đó lại huy động cánh tay xoay vòng vòng, cuốn mạng nhện lại thành một cục.

Ngay lập tức, một cảm giác đau đớn thấu tim từ lòng bàn tay hắn truyền ra, đồng thời một lực ăn mòn cực mạnh thẩm thâu vào trong lòng bàn tay, dù đã có một lớp da vượn bao bọc, máu thịt nơi lòng bàn tay vẫn chỉ trong nháy mắt đã bị ăn mòn thành vô số vết thương.

Cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt khiến Viên Minh trợn tròn hai mắt, đồng thời một luồng khí tức hung hãn như vốn không thuộc về hắn bị kích phát.

Hắn quát lớn một tiếng, đưa một tay cầm kiếm hoành trước ngươi ngăn cản công kích, ngay tiếp đó lại bất ngờ nhảy vọt tới trước, xiết chặt bàn tay đang bị bỏng kia, đánh ra một quyền nghênh đón một cái chân nhện đang hung hăng đánh tới.

Cánh tay Viên Minh tụ lực, cơ bắp lập tức phồng lên, nắm đấm trực tiếp đập vào một chân nhện, phát ra tiếng ‘cộp’ trầm đục.

Cái chân nhện nhìn có vẻ mảnh khảnh mong manh kia lại cứng cỏi không ngờ, dưới một quyền trầm trọng như vậy mà không gãy, chỉ bị ép cho thụt trở về.

Gương mặt người quỷ dị trên đầu con nhện kia, vậy mà lại theo đó vặn vặn, bày ra vẻ vô cùng thống khổ.

Mấy cái chân khác lại thuận thế đâm vào trong động, áp sát bên người Viên Minh, cả thân thể nó như một một bộ móng vuốt lớn, tóm chặt Viên Minh.

Không chờ Viên Minh kịp phản ứng làm động tác gì, thân thể nó đã ngay tức khắc ép tới, dán chặt lấy Viên Minh, vẻ thống khổ trên gương mặt kia đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt tươi cười, khóe miệng nhếch lên như muốn kéo tới tận mang tai.

Gương mặt tươi cười kia cuộn lên trên, giống như trôi lên phần đỉnh đầu.

Ở phía dưới, một cái miệng to như chậu máu theo đó há ra, để lộ hai hàm răng nhỏ vừa dày vừa nhọn.


Từ bên trong miệng nó, một cái lưỡi nhỏ dài thè ra, liếm lên mặt Viên Minh.

Viên Minh trơ mắt nhìn đầu lưỡi dính dịch nhầy quét trên mặt mình, dù đã cách một lớp da lông vượn mà da mặt vẫn cảm thấy đau rát.

Hai cánh tay vượn của hắn chống trường kiếm, gồng cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, bộc phát toàn bộ lực lượng cơ thể, định phá thế gọng kìm của con nhện để thoát thân.

Nhện mặt người giống như phát hiện ý đồ của hắn.

Nó kêu lớn, ra sức co chân nhện lại giữ chặt Viên Minh, đồng thời cái miệng như chậu máu của nó lập tức nhắm đầu Viên Minh mà cắn.

Viên Minh nghiêng phắt đầu qua một bên, bả vai liền bị bộ hàm tua tủa những răng là răng của nó cắn trúng, máu tươi lập tức bắn tóe ra.

Ngay sau đó, một lực hút cực mạnh từ miệng vết cắn truyền đến, để Viên Minh lập tức cảm giác huyết dịch ở khắp nơi trong cơ thể đều đang dũng mãnh chảy về phía đó, để rồi bị con nhện này hút đi.

Cảm giác đau đớn dữ dội càng kích thích hung tính của Viên Minh hơn, hai mắt hắn cũng vì đó mà trở nên đỏ ngầu, sau khi gầm nhẹ một tiếng, hắn bất ngờ cắn thẳng xuống đầu con nhện.

Nhện mặt người cũng không ngờ Viên Minh lại hung hãn như vậy, lập tức thả lỏng hàm răng, nhoáng cái lui về sau.

Viên Minh có được khoảng trống này, ngay lập tức vọt người lên, nhảy ra khỏi hang động, cứ thế nhảy từ chỗ cao hơn mười trượng xuống mặt đất.

Ngay sau đó, con nhện mặt người cũng dí theo.

Vừa rơi xuống đất, Viên Minh lập tức ném cây kiếm cổ đi, đặt một bàn tay xuống đất rồi nhấn, tay còn lại bấm niệm pháp quyết, đồng thời miệng hét lớn một tiếng.

- Lên.


Địa Thứ Thuật một lần nữa được phát động, một cây măng đá sắc nhọn bất ngờ từ dưới đất đâm lên, nhắm thẳng về phía con nhện mặt người đang đáp xuống kia.

Nhện mắt người co nhanh tám cái chân của nó lại, kéo trọng tâm cơ thể lên cao khiến măng đá không cách nào chạm được vào người nó, ngay cả mấy cái chân mảnh khảnh của nó cũng vừa vặn tránh được cú đột kích bất ngờ của cây măng đá, không bị ảnh hưởng chút nào.

Viên Minh chửi thề một câu, đưa mắt nhìn qua phía trước, lập tức thấy được Ba Âm đang cùng con Độc Giác Lang Chu kia chém giết, mà con nhện kia đã bị gã đánh gãy một chân, rơi vào thế hạ phong.

Tên thú nô sói xanh duy nhất còn sót lại đang ở bên cạnh phối hợp tác chiến, muốn tiến lên hỗ trợ nhưng thực lực bản thân không đủ, không dám tới gần quá, chỉ có thể luống cuống tay chân, đi qua đi lại xung quanh chiến cuộc.

- Ba Âm bang chủ, hắn… hắn lại trở về.

Thấy Viên Minh từ trên vách đá gần đó nhảy xuống, hơn nữa còn đang chạy nhanh về phía này, gã vội vàng la lớn.

Ba Âm vung trảo đập con Độc Giác Lang Chu lui lại, tranh thủ chút thời gian liếc mắt nhìn Viên Minh, xong liền nổi giận, giật giật khóe miệng.

Nhưng ngay sau đó, khi thấy bóng dáng to lớn đang đuổi sát sau lưng Viên Minh, gã lập tức biến sắc, kinh hãi hô lớn:
- Nhân Diện Quỷ Chu(nhện quỷ mặt người), gia hỏa kia sao lại còn rước thêm cái thứ quỷ này nữa?
Khi hô lên tên hung thú, Ba Âm không nhịn được thầm lôi tổ tông mười tám đời nhà Viên Minh ra ân cần thăm hỏi một lượt.

Chỉ một con Độc Giác Lang Chu đã đủ khó chơi, không nghĩ tên kia lại dẫn thêm một con Nhân Diện Quỷ Chu tới, con nào cũng là hàng đỉnh cấp trong số hung thú cấp một bậc thấp, đây chẳng khác nào muốn mọi người đồng quy vu tận.

Trong nháy mắt, gã liền có tâm tư muốn rút lui, dù có chuyện gì, cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ của mình.

Nhưng chỉ một thoáng phân tâm, một chân trước còn sót lại của con Độc Giác Lang Chu lần nữa đâm nhanh tới, khi Ba Âm theo bản năng đón đỡ lại bất ngờ co lại, rạch ra một đường.


Ba Âm thoáng bất cẩn, ngực liền bị cắt một vết mảnh dài, máu tươi chảy ra ròng ròng.

Gã đau đớn kêu lên, vừa lui lại, vừa nhấc trảo đè lên mạnh vết thương trên ngực, sau lại co cơ bắp phần ngực lại, rất nhanh vết thương đã ngừng chảy máu, có điều phần máu thịt ở vết thương lại chuyển màu xanh tím, hiển nhiên là trúng độc.

Lúc này, Độc Giác Lang Chu lại xông lên, ép sát về phía gã.

Ba Âm nhìn con Độc Giác Lang Chu đang từng bước tới gần, lại liếc mắt nhìn Viên Minh và Nhân Diện Quỷ Chu đang chạy tới, đột nhiên gã trùng người xuống, đem thân thể ép sát mặt đất, tránh thoạt một đòn tấn công chóng vánh của Độc Giác Lang Chu.

Ngay sau đó, hai chân gã bất ngờ đạp đất, đẩy thân hình bắn vọt qua một bên.

Tên thú nô sói xanh kia trông thấy Ba Âm nhào về phía mình, đang khi còn chưa kịp phản ứng, đã bị gã tóm lấy phần lông bờm khá dài trên cổ.

- Bang chủ, ngươi đây là!  
Y còn chưa kịp nói hết lời, thân thể đã bị một lực to lớn nhâng bổng, đưa người rời khỏi mặt đất.

Ba Âm chỉ nhìn hắn không đáp, xong lập tức giậm mạnh hai chân lên đất, đồng thời  đột nhiên vận sức cánh tay, vặn eo xoay mình, đưa hai tay xoay đủ một vòng rồi mạnh mẽ ném ngược hắn về sau.

Thú nô sói xanh hoảng hốt giãy dụa, nhưng người đang bay giữa không trung, không có chỗ mượn lực, cơ bản không khống chế được cơ thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân mình đập thẳng tới con Độc Giác Lang Chu đang đuổi sát phía sau.

Nhìn thú nô sói xanh sắp đập tới, Độc Giác Lang Chu đưa một chân nhện đâm thẳng tới, trực tiếp xuyên qua người y, nhưng cùng lúc nó cũng bị quán tính cường đại đánh vào, quay cuồng ngã lăn ra sau.

Lúc này, Viên Minh cũng đã đuổi theo kịp, thấy cảnh này liền vội vàng lắc mình tránh né, tiếp đó lại điên cuồng chạy qua chỗ cạnh người Độc Giác Lang Chu.

- Gia hỏa này thật ác độc, với người mình cũng hạ thủ tàn nhẫn như vậy.

Hắn thầm chửi một câu, xong quay dầu nhìn lại, thấy Nhân Diện Quỷ Chu vẫn đang kiên trì đuổi theo hắn, vội vàng tăng tốc, sải bước chạy như điên.

Tốc độ khi chạy trên mặt đất của Viên Minh ở dạng vượn trắng có hạn, dựa vào cước bộ của con Nhân Diện Quỷ Chu kia, chuyện đuổi kịp hắn chỉ là vấn đề thời gian.

Ngay khi hắn còn thầm tính toán phải làm sao cho phải, lại bất ngờ phát hiện ra gã Ba Âm cũng đang chạy trối chết trước mặt, tốc độ vậy mà còn chậm hơn hắn, trong lòng không khỏi vui mừng.


Hắn cắn chặt răng, ngậm cây kiếm cổ trong miệng, vung hai tay, điên cuồng đuổi theo Ba Âm.

Ba Âm lúc này đang thở hổn hển, vết thương nơi ngực truyền ra cảm giác tê dại, đồng thời khắp nơi trên người đau đớn khó chịu.

Gã vốn không có ưu thế về tốc độ, trước mắt lại càng không có cách nào để toàn lực chạy trốn.

Chút độc này của con Độc Giác Lang Chu, nếu ngày thường, gã chỉ cần giữa trạng thái lửng mật rồi ngủ một giấc là có thể dễ dàng hóa giải, nhưng bây giờ lại khiến gã vô cùng đau đầu.

Ngay khi gã đang cảm thấy chán nản, sau lưng chọt có một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Gã cuống quýt nhìn lại, thấy ngay Viên Minh đang ngậm một cây kiếm trong miệng bám sát sau lưng.

Khi gã còn chưa kịp có phản ứng gì, Viên Minh đã lách mình, vọt qua bên cạnh người gã, đưa tay nắm cây kiếm đang ngậm trong miệng, hướng người gã chém ngang một cái.

Ba Âm vội vàng né tránh, cả giận nói:
- Ngươi muốn chết sao?
Viên Minh không đáp lời mà cứ chạy mấy bước lại lách người tới, chém một kiếm, tuy không cách nào khiến Ba Âm bị thương, nhưng cũng khiến gã không thể toàn tâm toàn lực chạy trốn.

Mắt thấy Nhân Diện Quỷ Chu đuổi càng lúc càng gần, khi khoảng cách với bọn họ chỉ còn chưa tới ba, bốn trượng, Viên Minh mới không còn quấy rồi Ba Âm nữa, chỉ để lại cho gã một cái bóng lưng đang chạy như điên.

Ba Âm trong cơn giận dữ thiêu đốt, lại chẳng có cách nào, nếu có thể, gã hận không thể lập tức xé xác Viên Minh, nhưng một khi bị hắn bỏ xa, xong lại bị Nhân Diện Quỷ Chu bắt kịp, lúc ấy bằng tốc độ của gã, khó có thể trốn được.

Gã gầm lên giận dữ, điều động pháp lực từ đan điền xông tới hai chân, mạnh mẽ xua tan cảm giác tê dại kia, rồi lần nữa dốc toàn lực chạy trốn, ý đồ kéo giãn khoảng cách với Nhân Diện Quỷ Chu.

Lần bứt tốc này tuy tốn không ít pháp lực, nhưng có hiệu quả rõ rệt, lập tức kéo khoảng cách ra đến bảy, tám trượng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi