TIÊN LIÊU VI KÍNH

Kỷ Viên: “…” Sao cứ có cảm giác bị thả thính thế nhỉ.

Suy nghĩ này mới chỉ hơi nóng lên sau khi dạo trong đầu một vòng, liền trở thành nóng bỏng hoàn toàn, Kỷ Viên luôn mặc kệ mọi chuyện rất nhanh, lập tức đá ý niệm này ra khỏi đầu, bất động thanh sắc rút tay lại, rút không lại, đành nhìn Diệp Quân Trì: “Ma quân mệt mỏi rồi nhỉ, nên đi nghỉ ngơi đi.”

Không ngờ rằng hắn lại phản ứng như thế, Diệp Quân Trì trầm mặc một chút, hỏi: “Ngươi đang trốn tránh ta sao?”

Tay bị ấn mạnh lên ngực, tựa như có thể cảm nhận được nhịp đập hơi dồn dập của người trước mặt.

Kỷ Viên nhàn nhạt đáp: “Ma quân đối xử với ta rất tốt, trốn tránh ở đâu ra.”

Diệp Quân Trì nhíu mày: “Ngươi chính là đang trốn tránh, vì sao chứ?”

Sự phát triển này có chút không thích hợp cho lắm…

Kỷ Viên âm thầm nuốt nước miếng, nhắc tới kinh nghiệm tình cảm gần như bằng không, nghĩ thật nhanh xem nên cự tuyệt uyển chuyển thế nào để không đắc tội lão đại. Có lẽ bởi trước đây hắn vẫn luôn mặc nữ trang, nên lão đại nhìn nhầm, có thể thông cảm được.

Hắn vẫn còn đang suy nghĩ, ánh mắt Diệp Quân Trì lại lập lòe nhìn hắn không chớp mắt, bước tới ôm hắn vào trong lòng.

Cảm xúc chân thật truyền tới, ngửi được mùi hương thanh u, Diệp Quân Trì nhịn không được cọ cọ cằm lên mái tóc mềm mại của hắn, ngạc nhiên phát hiện ra nội tâm tĩnh mịch nhiều năm dao động càng nhiều thêm, sự lo lắng vẫn luôn tồn tại trong ba ngày qua cũng chậm rãi tiêu tán.

“Ngươi hại ta lo lắng gần chết.” Diệp Quân Trì thấp giọng nói xong, đối mặt với thái độ đạm mạc lại cứ muốn trốn tránh của Kỷ Viên, vừa buồn cười lại có chút tức giận, oán hận cúi đầu cắn lên tai Kỷ Viên, nói như có chút làm nũng, “Thật không biết tốt xấu.”

Khách điếm này vẫn rất vắng vẻ, phòng trên tầng chỉ có mỗi Kỷ Viên và Diệp Quân Trì ở, lúc này sắc trời vốn âm u đã trở nên đen sì, xung quanh im ắng tới độ một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được rõ tiếng.

Kỷ Viên nhắm mắt, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở nhè nhẹ của Diệp Quân Trì.

Bầu không khí như vậy thật sự là quá ái muội.

Hệ thống nói: “Thiên lôi câu địa hỏa.”

Kỷ Viên lạnh lùng đáp trả: “Bảo tháp trấn hệ thống.”

Hệ thống: “…”

Nhanh gọn giải quyết xong hệ thống lại không giải quyết nổi Diệp Quân Trì. Kỷ Viên có chút đau đầu, không biết nên đẩy Diệp Quân Trì ra thế nào mới tốt, suy nghĩ một lúc lâu sau, cố gắng duy trì giọng nói lãnh đạm: “Đa tạ Ma quân đã quan tâm. Có thể nói cho ta biết vì sao phải tham gia đại hội tiên kiếm không?”

Nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác chẳng bao giờ là ý kiến tồi, Kỷ Viên âm thầm tán thưởng sự thông minh của mình.

Hệ thống cười ha hả một tiếng.

Diệp Quân Trì bất đắc dĩ, đành buông hắn ra, đi vào trong phòng, búng tay thắp một ngọn nến lên, tự mình ngồi xuống cạnh bàn, rót ly trà lạnh, uống cho bình tĩnh lại. Kỷ Viên bước từng bước nhỏ tới cạnh bàn ngồi xuống, cảnh giác nhìn Diệp Quân Trì chằm chằm, đề phòng hắn lại đột nhiên động tay động chân.

Diệp Quân Trì uống nửa ly trà, chút bực bội trong lòng cũng bị áp xuống, tháo cái mặt nạ con thỏ ấu trĩ buồn cười kia xuống, đôi mắt đào hoa híp lại, dưới ánh nến, con ngươi đen nhánh như hai viên đá quý, lộ ra vẻ mặt cười như không cười: “Hình như ta đã từng nói rồi nhỉ, đừng có nhìn chằm chằm vào ta, ta sẽ không nhịn nổi.”

“…” Mẹ nó chứ đồ lưu manh.

Kỷ Viên theo thói quen định cáo trạng với hệ thống, không ngờ hệ thống lại cười lạnh một tiếng: “Thượng ngươi sớm một chút mới tốt.”

Mẹ nó hệ thống hư đốn.

Kỷ Viên vừa mất lão đại vừa mất cả hệ thống hữu khí vô lực dựa vào bàn, quay đầu liền nhìn thấy hồ lô đường để đó mấy ngày đã không thể ăn được nữa, hắn vội vàng cầm xâu hồ lô đường lên, định tìm một chỗ nào đó vứt đi, tay đột nhiên bị đè lại.

Ánh mắt Diệp Quân Trì phức tạp: “Đừng ăn, vứt đi.”

Kỷ Viên: “Ờ.”

Diệp Quân Trì nói: “Ngoan, không ăn được nữa.”

Kỷ Viên như muốn phát điên: “… Ta không ăn.” Thật mà.

Diệp Quân Trì cong môi: “Ngày mai lại mua cho ngươi.”

Dừng một chút, hắn thuận thế nắm lấy những ngón tay thon dài của Kỷ Viên mà thưởng thức, híp mắt, tâm tình cũng không tệ lắm, ngữ khí cũng nhẹ hơn nhiều: “Ngươi hẳn là cũng biết, quan hệ giữa Triệu gia và Vân gia cực kì mật thiết, Triệu Bất Thần trực tiếp gả em gái ruột cho Vân Vô Tụ, Vân Thừa là cháu trai bên ngoại của Triệu Bất Thần.”

Kỷ Viên bị nội dung trong lời nói của hắn hấp dẫn sự chú ý, không để ý nhiều tới việc ngón tay mình đang bị nắn bóp, trầm tư một chút: “Triệu gia và Giang gia quan hệ không tốt, Vân gia tuy rằng bởi Triệu gia cho nên cũng không tỏ vẻ thân thiện gì với Giang gia, nhưng cũng không tới mức cùng chung kẻ thù. Ý ngươi là sao?”

“Có một chuyện này rất làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.” Diệp Quân Trì nói, được một tấc lại muốn tiến một thước, cúi đầu hôn lên những ngón tay thon dài sạch sẽ của Kỷ Viên, người kia lập tức như bị điện giật mà rụt mạnh tay về, đôi mắt nhạt màu dâng lên cảm giác xấu hổ buồn bực và phẫn nộ, ngay cả tai cũng đỏ bừng lên.

Bộ dáng này cực kì giống một con thỏ nhỏ bị chọc giận, trong lòng Diệp Quân Trì vụng trộm vui vẻ, mặt lại nghiêm túc: “Theo lí thuyết, Giang gia và Triệu gia như nước với lửa, Triệu Bất Thần lại phái chính con trai cả nhà mình tới tham gia hỉ yến Giang gia đã làm thế nhân chấn động, càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là Triệu Bất Thần cũng tới.”

Kỷ Viên khi đã nghĩ tới một chuyện, sẽ không để ý tới chuyện khác, bị tin này làm cho kinh động, ngạc nhiên một lúc, linh quang trong đầu chợt lóe: “Ngươi nói ngươi và Giang Diệu Diệu nghe được chuyện thú vị khi ở trong mật đạo, chẳng lẽ Triệu Bất Thần không chỉ tự mình tới Giang gia, mà thậm chí còn bắt tay giảng hòa với Giang gia chủ, hội đàm dưới mật đạo?”

Diệp Quân Trì không trả lời thẳng mà lại nhéo nhéo mặt Kỷ Viên, “Muốn ta khen thưởng cho ngươi thứ gì đây?”

Chính là như vậy. Kỷ Viên bị hắn nhéo tới bốc hỏa, nhăn mày, lạnh lùng nói: “Cho ta nhéo lại.”

Diệp Quân Trì nhéo mũi hắn, ý cười trong mắt không giấu nổi: “Hả? Ngươi muốn nhéo chỗ nào? Cởi hết nhéo hay là vẫn mặc y phục nhéo? Toàn thân ta trên dưới ngươi muốn nhéo chỗ nào cũng được, lần trước ngươi…”

Hình như là nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức im lặng.

Người trước mặt cười xán lạn tới đáng giận, Kỷ Viên không chú ý tới câu cuối cùng, mặt không biểu cảm nghĩ, ngươi có tin ta nhéo em trai của ngươi không.

Loại suy nghĩ chỉ dám lén nghĩ này, đương nhiên Kỷ Viên không dám làm thật, muốn thò tay ra nhéo, lại nghe thấy tiếng “OOC” lạnh băng bên tai, chỉ có thể nuốt giận, lãnh đạm nói: “Nói chuyện chính.”

Hiển nhiên Diệp Quân Trì có chút thất vọng, nhưng vẫn trở về câu chuyện vừa rồi: “A Viên vừa mới nói gì nhỉ? Bắt tay giảng hòa? Đương nhiên là không thể, hai người họ không xông lên đánh nhau đã là may rồi. Lúc ta và Giang Diệu Diệu tới hai người họ đã nói gần xong, chỉ nghe được vài câu cuối cùng…”

Chờ Diệp Quân Trì rời khỏi phòng thì đã là đêm khuya, Kỷ Viên lãnh khốc cự tuyệt thỉnh cầu cùng nhau ngủ của Diệp Quân Trì, rầm một cái đóng cửa lại, nằm trên giường, ôm lấy Hồi Trì hơi hơi nóng lên chui vào trong chăn, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại những lời của Diệp Quân Trì một lần.

Triệu Bất Thần không ngờ lại trộm tới Tấn Hà, còn bí mật hội đàm với Giang gia chủ vốn như lửa với nước.

Giang gia chủ quả nhiên phát người theo dõi Giang Diệu Diệu, Giang Diệu Diệu hẳn là cũng biết thế nên ngày ấy khi chạm mặt mới không nói ra tên của Diệp Quân Trì và Kỷ Viên. Nhưng tin tức hắn và Diệp Quân Trì vào nam tới Tấn Hà cũng không thể nào bị cản lại, Triệu Bất Thần tựa như đã tới làm giao dịch với Giang gia chủ, để bọn rắn độc Giang gia này tìm kiếm họ.

Rốt cuộc Triệu gia cho dù có kiêu ngạo thế nào, cũng không thể nào phái tu sĩ Triệu gia thám thính ở Tấn Hà cách xa vạn dặm. Cho dù họ cảm thấy vui, Giang gia cũng sẽ không vui đâu, cường long không áp nổi độc xà, nếu muốn tìm người ở Tấn Hà một cách nhanh nhất thì vẫn là Giang gia đáng tin cậy hơn cả.

… Tám phần là hôm trước xảy ra chuyện ở phần mộ tổ tiên Triệu gia, Triệu Bất Thần liền xin kẻ thù truyền kiếp giúp đỡ.

Hoặc là nên nói làm một cuộc giao dịch thì đúng hơn, hắn dùng một thứ gì đó mà Giang gia đang thèm khát, trả một cái giá lớn để Giang gia động thân tìm người.

Diệp Quân Trì muốn Kỷ Viên trở thành một trong mười người đứng đầu đại hội tiên kiếm bởi chỉ có mười hạng đứng đầu mới có thể vào mật địa Giang gia, nơi đó cũng là nơi luyện chế kim tàm của Giang gia, có vài loại trùng mẹ kim tàm cũng ở đó, bao gồm cả của Giang gia chủ.

Muốn biết rõ ràng Giang gia chủ rốt cuộc định làm gì, vào mật địa đúng là một lựa chọn tốt. Càng quan trọng hơn là… Giang gia chủ có vẻ như đã đoán được thân phận của hắn và Diệp Quân Trì, chỉ sợ đang ngồi chờ thời cơ, phái Vân Thừa tới tra xét thử, hẳn là ý của Triệu Bất Thần.

Xâm nhập vào đó theo đúng ý của Giang gia, nói không chừng có thể túm được đuôi của những kẻ đang ẩn trong bóng tối.

Hệ thống suy nghĩ một lát, bổ sung thêm: “Thực ra Giang gia và Triệu gia mấy trăm năm trước quan hệ cũng không kém tới vậy, thậm chí có thể nói là quan hệ rất tốt, có điều trong đại chiến Ma tộc, bởi lúc ấy Giang gia chủ gây ra sai lầm, hại chết Triệu gia chủ và vài nhân vật quan trọng của Triệu gia, hai nhà mới dần trở nên quyết liệt, sau này thành ra như nước với lửa.”

“Dù sao bây giờ cũng vẫn là như nước với lửa.” Kỷ Viên sờ sờ cằm, “Có điều ta cũng thật vất vả, còn phải chịu trách nhiệm đánh đánh giết giết…”

Hệ thống cười nhạo: “Chỉ bằng ngươi? Nếu không có Hồi Trì, ngươi đã sớm bị nữ tu kia giết chết rồi.”

Kỷ Viên sửng sốt, đột nhiên nhảy dựng lên: “Ngươi mà không nói thì ta cũng đã suýt quên mất.”

Một hồi ứng phó với Diệp Quân Trì rồi lại nói chuyện quan trọng, hoàn toàn quên mất nữ tu kia. Đêm dài lắm mộng, càng để lâu càng dễ xảy ra chuyện, Kỷ Viên vừa nghĩ ngợi không biết có nên hỏi Diệp Quân Trì xem tán tu xui xẻo đáng khinh kia đã bị hắn ném đi ngâm mình trong cái hồ nào rồi không, vừa thò tay ra định gõ cửa…

Diệp Quân Trì lại không đóng cửa.

Lão đại thật là… không sợ bị tập kích đêm khuya sao?

Kỷ Viên không nói gì, đẩy cửa bước vào, mở miệng nói: “Diệp Quân Trì, vẫn còn có một chuyện.”

Trong phòng không một tiếng động.

Chẳng lẽ là ra ngoài rồi?

Kỷ Viên vòng qua bình phong, liền nhìn thấy Diệp Quân Trì hô hấp vững vàng, nằm thẳng trên giường, hình như đã ngủ say. Nhìn từ góc này, khuôn mặt người này tuấn mỹ, lông mi rất dài, thật đẹp mắt.

Kỷ Viên đen mặt, bước qua, thò tay đẩy nhẹ hắn một cái: “Diệp Quân Trì?”

Hắn tạo ra động tĩnh lớn tới vậy, Diệp Quân Trì không thể nào vẫn còn có thể ngủ được.

Diệp Quân Trì vẫn không nhúc nhích.

Kỷ Viên lộp bộp trong lòng, tự dưng có một suy nghĩ vớ vẩn nhảy ra – Diệp Quân Trì chết rồi?

Da đầu hắn tê dại, không còn lo sợ hay không sợ, vội thò tay thăm dò hơi thở của Diệp Quân Trì, ngón tay vừa cảm nhận được hơi thở ấm áp, tay đã bị nắm lấy. Ngón tay lạnh lẽo bị bàn tay ấm áp bao phủ, Kỷ Viên sửng sốt, một tiếng “Ngươi điên à” còn chưa ra khỏi miệng, trước mắt đã là một trận long trời lở đất, khi thấy rõ tất cả trước mắt, hắn đã bị đè xuống giường.

Diệp Quân Trì cười thản nhiên nằm trên người hắn, mặt gần như dán sát vào mặt Kỷ Viên, trong mắt nổi lên thần sắc nguy hiểm: “Tập kích đêm khuya?”

Kỷ Viên kinh hồn táng đảm, cũng không dám động dậy, run rẩy: “… Ta chỉ tới đây nói chút chuyện.”

Diệp Quân Trì không đế ý đến hắn, một bàn tay còn lại nắm lấy tay hắn, rất ấm áp.

Tựa như nghĩ tới chuyện gì đó, Diệp Quân Trì đứng dậy nhéo nhéo lên bàn chân trần của Kỷ Viên, nhíu này: “Sao không đi giày vào?”

Kỷ Viên hơi xấu hổ đá hắn một cái, vừa bò dậy, hai chân lại bị Diệp Quân Trì nắm, sắc mặt hắn nghiêm túc, cũng không ngẩng đầu lên đã nói: “Có gì thì nói đi, có điều vào lúc như thế này, ngoại trừ ngủ cùng với ta ra, thì chuyện gì cũng không thể làm ta cao hứng.”

Kỷ Viên mặt không cảm xúc: “Nữ tu kia đâu?”

Diệp Quân Trì khựng lại, “Huyết trùng mà ta gieo trên người ả chết rồi.”

“Vậy người đâu?”

“Cũng chết rồi. Có lẽ Vân Thừa cảm thấy không còn dùng được nữa nên giết ả đi rồi.”

Kỷ Viên hít một hơi, lắc đầu, suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: “… Ngươi có biết đại ca của nữ tu kia không?”

Diệp Quân Trì cười như không cười liếc nhìn hắn một cái, “A Viên, cơ thể ta sờ có thoải mái không?”



Kỷ Viên tuyệt vọng nói: “Hệ thống, ‘đại khái’ của ngươi quả nhiên không thể tin nổi, ngươi cái đồ hệ thống không đáng tin này.”

Hệ thống đáp: “Ta có thể làm gì bây giờ đây, ta cũng đang rất tuyệt vọng đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi