TIÊN LIÊU VI KÍNH

Chuyện cũ sau đó đơn giản hơn nhiều.

Thiếu niên Diệp Quân Trì mới thất bại một lần vẫn chưa tắt ngọn lửa báo thù, Ma tôn thì vẫn lại cảm thấy hắn đúng là một thứ đồ chơi vui, dần dần phát hiện thiên phú của hắn thật sự không tầm thường, mới dần sinh ra ý định muốn bồi dưỡng hắn.

Diệp Quân Trì tựa như trưởng thành từ trong bể độc của Ma tôn, mỗi một bước đi đều gian nan thống khổ, chỉ cần chậm trễ một chút thôi, cũng sẽ bị đánh ngã xuống đất, Ma tôn mất hứng sẽ ném hắn vào lò luyện đan hoặc ao cổ trùng, ngay cả hồn phách của mình, bản thân hắn cũng không có quyền giải phóng.

Ngay một khắc chém Ma tôn “thân sinh” dưới kiếm kia, tựa như thức tỉnh từ trong một cơn ác mộng sâu thẳm xa xăm, Diệp Quân Trì thân mang trọng thương chạy trốn tới Nhân giới, cũng đã không thể tìm lại một mái nhà cho mình được nữa rồi.

Hắn không có bất cứ thứ gì cả.

Hắn ngoài Ma giới ra cũng chẳng còn nơi nào có thể đi.

Kỷ Viên thất thần hồi lâu.

Hắn vẫn luôn cảm thấy hệ thống chọn hắn, là muốn để hắn được thế giới này cứu rỗi, chính là Diệp Quân Trì đã cứu rỗi hắn.

Không ngờ rằng, chính hắn cũng đồng thời là người cứu rỗi Diệp Quân Trì.

“… Chuyện cũ kể xong rồi.” Giọng Diệp Quân Trì trầm thấp, cơ thể trong lòng cực kì ấm áp, hắn nhịn không được ôm càng chặt thêm, tham luyến độ ấm này, “A Viên có đồng ý hôn ta một cái không, coi như là an ủi?”

Kỷ Viên cọ loạn nước mắt không tự giác trào ra lên y phục của Diệp Quân Trì, ngẩng đầu muốn nói gì đó, lại bởi bị hạn chế về lời nói, chỉ có thể nhắm mắt lại, hôn lên cằm Diệp Quân Trì.

Cằm bị môi ấm áp mềm mại cọ cọ, trong lòng Diệp Quân Trì có chút ngứa, cái tay đỡ bên eo Kỷ Viên vuốt ve một chút, vừa lặng lẽ tháo đai lưng của Kỷ Viên, vừa nói chuyện hấp dẫn lực chú ý của hắn – Diệp Quân Trì đã quá hiểu cách suy nghĩ của Kỷ Viên.

“A Viên, ta có lẽ đã biết kẻ đứng sau màn là ai rồi.”

Quả nhiên, Kỷ Viên lập tức ngước đôi mắt hơi ướt nước, trong suốt lên nhìn về phía hắn, khóe mắt có chút hồng hồng, sạch sẽ như quang cảnh sau mưa.

Diệp Quân Trì thầm cân nhắc một chút, đến miệng rồi ngu gì không ăn, cười càng thêm ôn hòa, nói tiếp: “Ta đã phái người đi Nam Trì tra xét, bây giờ có hai con đường có thể đi.”

Thấy hắn cười tươi như một con sói đuôi to, Kỷ Viên lặng lẽ run lên, cũng không để ý tới chuyện đai lưng đã bị cởi ra, tình thế càng thêm nguy hiểm, chỉ chăm chăm chú ý tới những lời hắn nói.

“Con đường thứ nhất, là mang mười vạn ma binh tới, trực tiếp điều khiển binh lính lên phía bắc, san bằng Nam Trì, cứu nhạc phụ đại nhân ra.”

Kỷ Viên: “…”

Hệ thống: “Ta đã nói là lão đại có tâm tư này mà, phải không nào Kỷ Đát Kỷ.”

Kỷ Viên không buồn quan tâm tới nó, mặt không cảm xúc hỏi: “Con đường còn lại thì sao?”

Nếu theo con đường thứ nhất này, không khiến cho Nhân giới và Ma giới nổ ra chiến tranh là không thể. Người người trong Nhân giới và Ma giới vất vả lắm mới an ổn được mấy trăm năm, ai gây ra chiến tranh sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Kỷ Viên một chút cũng không muốn bản thân trở thành ngòi nổ cho chiến tranh giữa hai phe nhân – ma, nhiệm vụ này quá nặng nề, hắn cũng không muốn để lại trên trang sách sử một cái tên hồng nhan họa thủy rực rỡ để người bao đời sau thóa mạ.

Diệp Trụ Vương lại không hề biết Kỷ Viên đang nghĩ gì, hôn lên trán hắn, cười tủm tỉm nói: “Cách này đơn giản hơn nhiều, cũng có thể khiến cho những kẻ kia không thể lén lút làm trò mèo nữa.”

Dừng lại một chút, hắn nói: “Thứ hai chính là, chúng ta trở lại Nhân giới, tiếp tục điều tra ra manh mối, bắt lấy cái đuôi của Giang Tuyết Tùng và kẻ kia. Vân Thừa tuy bị khống chế, nhưng hình như vẫn còn giữ được một chút ý thức, cũng có thể lợi dụng hắn ta một chút.”

Có điều lần này trở về, Giang Tuyết Tùng và kẻ có liên quan thẹn quá hóa giận sẽ dùng chiêu gì thì cũng không ai biết chắc.

“Chúng rốt cuộc là muốn thứ gì từ ngươi?”

Diệp Quân Trì không chút bận tâm mà cười cười, chỉ chỉ bản thân: “Cái chúng muốn chính là ta. Đã sớm nghe nói Triệu gia có một loại chiêu hồn thuật đặc thù, chỉ có gia chủ mới có thể học, chúng liền nghĩ ra cách chiếm lấy lợi từ Triệu gia, nhưng lại không nỡ giết ta, muốn dẫn ta tới Nam Trì…”

“… Chúng muốn ở Nam Trì, sẽ gọi hồn Ma tôn trở lại đoạt xác ngươi?”

Ánh mắt Diệp Quân Trì lạnh băng: “Ừ. Ta và tên ma đầu kia tu hành ma công giống nhau, hơn nữa ta còn có linh lực của tu sĩ nhân tộc có thể khắc chế tà tính của ma công, dùng cơ thể của ta để phục hưng Ma tôn, là lý tưởng nhất, có điều…”

Kỷ Viên chợt nghĩ ra một chuyện: “Kẻ kia chính là Ngọc Thu?”

“A Viên thật thông minh.” Diệp Quân Trì khen, sờ sờ đầu Kỷ Viên như phát phần thưởng, cười lạnh một tiếng, “Thật không hổ là chó săn trung thành của tên ma đầu kia, năm đó vô tình để gã chạy thoát, không ngờ gã lại trốn đi lén lút diễn ba cái trò làm xiếc đó.”

Kỷ Viên trầm mặc tiêu hóa trong chốc lát, thảo luận vài câu với hệ thống, hỏi ra vấn đề cuối cùng trong lòng: “Vì sao lại cứ phải là ở Nam Trì?”

“Nam Trì từng là chiến trường thượng cổ, bên dưới nhốt vô số vong hồn, âm khí rất nặng, có thể nói là nơi thịnh âm khí nhất cả hai giới, Vân gia tướng tiên phủ có thể tọa lạc ở đàng kia, cũng là bởi biết lợi dụng pháp trận trấn áp âm khí. Những âm khí kia chính là thứ đòi mạng đối với người thường và tu sĩ nhân tộc tu vi thấp, nhưng lại là chỗ không thể tốt hơn để chiêu hồn. Hơn nữa… Ma tộc từng có vài thế hệ Ma tôn chinh chiến tới Nam Trì, lại bị giết dưới kiếm của tu sĩ nhân tộc.” Diệp Quân Trì nhàn nhạt nói, “Ngọc Thu hẳn đã bố trí xong xuôi tất cả, chỉ cần chờ Ma tôn sống lại, sau đó dựa thế Nam Trì, rửa mối nhục xưa, cũng là giáng một cái tát thật mạnh lên toàn bộ tu sĩ nhân tộc.”

Tu sĩ nhân tộc mấy trăm năm nay sống quá thoải mái, gần như đã quên mất Ma tộc ngoại trừ tu vi đáng sợ, thì phần lớn còn cực kì âm hiểm xảo trá.

Kỷ Viên bỗng cảm thấy bất an: “Vân Thừa bị người khống chế… hơn nữa đại hội tiên kiếm năm nay lại đột nhiên bị thay đổi địa điểm, Ngọc Thu có thể nào chính là…”

“Đừng lo.” Diệp Quân Trì bình tĩnh nói, thần sắc trở nên nhu hòa lại, “Tu sĩ nhân tộc không ngu ngốc tới vậy, cũng không phải là dễ chọc vào. Ngọc Thu cho dù có muốn thực sự ngồi vào vị trí kia, cũng sẽ không thể nào ngồi được an ổn.”

Kỷ Viên gật đầu, dựa vào lòng Diệp Quân Trì cẩn thận cân nhắc tiền căn hậu quả của vấn đề này, không để ý tới ánh mắt nhìn mình của người kia càng lúc càng nóng bỏng, chờ tới lúc hắn phục hồi tinh thần lại mới phát hiện ra, y phục của mình đã tán tán loạn loạn, chỉ cần động một cái là sẽ rơi xuống hết, lộ ra hơn phân nửa khuôn ngực trắng nõn nà, hai điểm đậu đỏ cũng e lệ ngượng ngùng xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Quân Trì.

Hệ thống ồn ào “Hình ảnh không trong sáng, ta muốn offline” rồi không nói gì thêm nữa, tuy rằng chưa trần trụi hoàn toàn, nhưng ngực đột nhiên bị lộ ra ngoài không khí, Kỷ Viên vẫn lạnh tới hơi run run, trong cái chớp mắt tiếp theo, đã bị Diệp Quân Trì đè dưới thân.

Mặt Kỷ Viên trướng tới đỏ bừng: “Đừng! Xuống mau!”

Diệp Quân Trì chớp chớp mắt, ánh mắt có chút ngạc nhiên mà đánh giá cơ thể xinh đẹp của thiếu niên thêm lần nữa, đè tay Kỷ Viên lại, cúi đầu thử thăm dò cắn nhẹ lên một bên đo đỏ trước ngực hắn, giọng nói mang ý cười: “Muốn ta xuống dưới? A Viên muốn ở trên sao? Nghe nói lần đầu đã ở trên sẽ đau lắm đấy.”

Kỷ Viên: “… Không được, ngươi vẫn còn bị thương.”

Trên bụng Diệp Quân Trì có một cái lỗ máu làm người ta cảm thấy rất đáng sợ, làm vận động không phù hợp với thiếu nhi yêu cầu bụng phải dùng sức, hắn không muốn hai người đang làm tới tưng bừng, đột nhiên máu lại lênh láng sa trường đâu.

Tới lúc đó Diệp Quân Trì không héo, hắn cũng héo rồi.

Diệp Quân Trì đẩy hai chân Kỷ Viên ra, nửa quỳ giữa hai chân hắn, cúi đầu nhìn miệng vết thương của mình, đột nhiên cảm thấy thật buồn bực.

Một kích Ngọc Thu cho hắn này không phải là vết thương bình thường, hắn cũng không thể làm cho vết thương khép lại trong một khoảng thời gian ngắn, chờ lát nữa miệng vết thương nếu nứt ra thật, hắn thì không thèm để ý đã đành, nhưng dọa Kỷ Viên sợ sẽ không tốt.

Vịt đến miệng rồi còn bay mất?

Diệp Quân Trì rũ mắt nhìn Kỷ Viên trông thật ngon miệng dưới thân, hơi nhíu mày, cúi người ôm lấy hắn, không nặng không nhẹ huých hạ thân vào người hắn, giọng nói đã khàn khàn không chịu nổi: “Mặc kệ, tha cho ngươi nhiều lần như vậy rồi, ta không nhịn nổi nữa.”

Kỷ Viên vốn muốn giữ hình tượng hiên ngang lẫm liệt, anh hùng không sợ chết mà cự tuyệt hắn, không ngờ mới chỉ cọ cọ vài cái, tiểu huynh đệ của mình đã không chút chính kiến mà hưng phấn lên, ngóc đầu tiếp xúc thân mật với tiểu huynh đệ của Diệp Quân Trì.

Diệp Quân Trì nhịn không được cười ra tiếng: “Bảo bối, ngươi không phải là cũng muốn sao.”

Kỷ Viên lúng túng, không hiên ngang lẫm liệt nổi được nữa, đành phải nói lý:

“Ngươi vẫn đang bị thương.”

“Không có gì đáng ngại.”

“Nhỡ lát nữa miệng vết thương vỡ ra sẽ chảy rất nhiều máu.”

“Không sao cả.”

“… Ta sợ.”

Diệp Quân Trì nghiêng đầu cắn cắn cổ hắn, hơi thở cực nóng: “Vậy ngươi bảo phải làm sao bây giờ?”

Kỷ Viên trầm mặc một chút: “Ngươi đi ngâm nước lạnh nhé?”

Diệp Quân Trì nghiến răng nghiến lợi: “Hả? Bảo bối ngươi vừa nói gì?”

Kỷ Viên dở khóc dở cười, gào trong lòng vài phút cũng không thấy hệ thống đáp lại, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Ta dùng tay giúp ngươi giải quyết vậy.”

Tuy rằng giải pháp có chút lệch ra khỏi điều mình đang trông mong nhất trong lòng, có điều Kỷ Viên có thể đồng ý cũng coi như là có tiến bộ, Diệp Quân Trì cong khóe miệng, lười nhác để lại vài dấu vết ái muội trên cái ngực trắng nõn của người bên dưới, cảm nhận được sự run run của Kỷ Viên khi sờ xuống, thoải mái tới thở dài.

Kỷ Viên thầm nghĩ: May mà hệ thống tri kỉ biết tự động offline, bằng không dù không bị OOC, bị vây xem loại chuyện thế này thật đúng là không biết nên cảm thấy xấu hổ tới mức nào nữa…

Đang mải nghĩ ngợi, chỗ nào đó của hắn cũng bị cầm lấy.

Kỷ Viên cứng đờ mặt, môi đã bị hôn lên, mặt mày Diệp Quân Trì đầy ý cười, hoàn toàn là vẻ vui mừng khi được toại nguyện.

“Lễ thượng vãng lai.”

(lễ coi trọng việc có qua có lại =))

***

Bởi Diệp Quân Trì bị thương, tình thế Nhân giới thế nào không rõ, tạm thời không thể manh động tới Nhân giới, Kỷ Viên liền tạm thời ở cùng Diệp Quân Trì tĩnh dưỡng ở ma cung đã có thể coi như là quen thuộc, chẳng qua là dọn từ một thiên điện nào đó tới phòng của lão nhân gia Ma quân hắn mà thôi.

Kỷ Viên cân nhắc vài ngày, hỏi Diệp Quân Trì một chút rằng ma cung này có phải là ma cung ngày trước không.

Diệp Quân Trì xoa đầu hắn, lại cười đáp: “Ma cung cũ đã bị ta dùng một mồi lửa đốt sạch, ma cung này chính là nhà của chúng ta.”

Thủ vệ và thị nữ ma cung đều thể hiệ tố chất cực cao của Ma tộc, nhìn thấy mỹ nhân lạnh lùng biến thành mỹ thiếu niên cũng không hề lộ ra chút vẻ kinh ngạc nào, nhưng khi Kỷ Viên nhàm chán đi dạo loạn trong ma cung, lại gặp được một vài ma tướng dưới tay Diệp Quân Trì.

Những Ma tộc này đều là thủ hạ Diệp Quân Trì tự mình bồi dưỡng trong thời gian dài, cơn náo động mười ba năm trước đã xuất ra không ít lực, đi san bằng cái nơi Minh Hư đạo quan chất chứa dơ bẩn kia, cũng có một phần công lao của họ, Kỷ Viên rất có hảo cảm với họ, những Ma tộc này cũng không quá thành kiến với nhân tộc, còn có thể nói chuyện được với Kỷ Viên.

Hoặc có thể đổi một cách nói khác là do mấy Ma tộc này nhàn rỗi đã quá nhiều năm, không có việc gì làm, nên mới thường xuyên tụ tập ở một góc Ma cung uống chút rượu tán gẫu, nhìn thấy có một khuôn mặt lạ xuất hiện, vô cùng vui vẻ, chộp người tới thổi phồng chiến tích vĩ đại năm đó.

Chuyện Diệp Quân Trì mang theo một thiếu niên nhân tộc trở về, còn để thiếu niên ở trong tẩm cung của mình vẫn còn chưa được lan truyền ra ngoài, các ma tướng đều cho rằng quân thượng mang đồ chơi về chơi, vô cùng cảm thông với Kỷ Viên: “Tiểu huynh đệ đừng sợ, quân thượng chúng ta thực ra là một người rất tốt.”

Diệp Quân Trì đối xử với cấp dưới luôn lạnh lùng nghiêm khắc, thật đúng là chưa từng đặc biệt lộ ra một khía cạnh nào có thể gọi là “tốt” đối với họ, các đại tướng Ma tộc vắt hết óc ra cũng không nghĩ ra được từ nào có thể dùng để miêu tả cái sự “rất tốt” ấy, nghẹn đỏ mặt đành nói ra được một câu: “Quân thượng của chúng ta… mặt cực kì đẹp!”

Kỷ Viên: “…” Diệp Quân Trì, ấn tượng mà cấp dưới của ngươi để lại cũng thật sâu sắc.

Ma tướng nhàn rỗi tới kinh hoàng vội bỏ qua chuyện này, làm mặt quỷ xấu xa: “Tiểu huynh đệ đã làm với quân thượng chưa?”

Kỷ Viên mặt không cảm xúc: “…” Nghe nói Ma tộc rất thẳng tính, hóa ra không phải chỉ là lời đồn vô căn cứ.

Nhìn thấy vẻ mặt không biểu cảm của Kỷ Viên, một ma tướng trong đó vẻ mặt như đã hiểu rõ gật gật đầu, len lén đưa cho Kỷ Viên một cái hộp hình chữ nhật thật dài: “Cầm lấy đi, đêm nay sẽ cần dùng đến nhiều đấy.”

Kỷ Viên ước lượng, không biết bên trong có thứ gì, còn có chút nằng nặng, hắn dở khóc dở cười trả hộp lại: “Không cần, đa tạ ý tốt của đại tướng.”

Ma tướng kia mặt mày nghiêm túc đẩy hộp trở lại: “Quân thượng của chúng ta có một tật xấu, tới tay rồi tuyệt sẽ không buông tay, chưa tới tay cũng sẽ không buông tay, tiểu huynh đệ ngươi về không thế là không được, phải cẩn thận lo nghĩ cho tương lai của bản thân mới được.”

Kỷ Viên nghĩ thầm chẳng lẽ ngươi đưa ta một hộp xuân dược liều mạnh sao, đang định cự tuyệt, sau lưng bỗng có một người dán lên, eo cũng bị người nọ ôm chặt lấy, hương tùng nhàn nhạt bao phủ, đầu lại bị cọ cọ nhè nhẹ.

“Hắn cũng chỉ là có ý tốt mà thôi, mỹ nhân của ta, nhận lấy đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi