TIÊN LUYỆN CHI LỘ

Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung đuổi theo lão già họ Phàn đi ra khỏi Tòa lầu này.

- Ai!

Sau khi lão già họ Phàn đi ra khỏi lầu giao dịch thì không khỏi phát ra một tiếng thở dài. trong mắt toát ra vài tia bất đắc dĩ và tuyệt vọng.

Trương Hằng cùng không lập tức liên lạc với lão ngay mà lại đi theo phía sau lão cách một khoảng

- Hai vị đạo hữu đi theo Phàn mỗ một lúc lâu. không biết là có ý đồ gì?

Lúc đi tới nơi vắng người qua lại. lão già họ Phàn đột nhiên quay đầu lại. trong đôi mắt chớp lóe sáng một ánh tinh quang, một cổ khí thế như có như không áp bức về phía hai người Trương Hằng.

Trong lòng Trương Hằng không khỏi thầm than, không hổ là kẻ đệ nhất trong Tu chân giới của Triệu Quốc, về mặt cảm quan mạnh hơn các tu sĩ bình thường nhiều lắm.

- Ta muốn giao dịch với ngươi.

Trương Hằng lập tức truyền âm qua thần thức với lão già họ Phàn, nói ra mục đích của mình.

- Hai kiện pháp bảo cấp ba trong tay ngươi kia không tồi...

Trương Hằng cười nói.

Lão già họ Phàn thu hồi khí thế trên người, thoáng đánh giá hai người Trương Hằng một chút.

Tu vi của Ninh Tuyết Dung thì nhìn một cái là ai cũng biết, đã đạt đến Kết Đan hậu Kỳ. Nhưng Lão già họ Phàn cũng không để nàng vào mắt.

Nhưng khi lão có ý quan sát Trương Hằng tỉ mị hơn thì cũng là lúc chỉ có được một kết quả mơ hồ.

Khí tức trên người Trương Hằng cực kỳ quái dị. tu vi mông lung không rõ. Trong mắt tu sĩ Trúc cơ kỳ thì Trương Hằng chính là một tu sĩ Trúc cơ kỳ. Ở trong mắt tu sĩ Kết Đan Kỳ bình thường thì tu vi của Trương Hằng cũng đã đạt tới Kết Đan Kỳ.

Nhưng lão già họ Phàn này tu Luyện mấy trăm năm. thần thức cùng Với nhãn giới đều là loại siêu việt hơn người, thế nên mới cảm thấy được Trương Hằng không tầm thường.

Hơn nữa, vừa rồi lúc Trương Hằng truyền âm thần thức, Lão chỉ có thể mơ hồ cảm giác được dao động thần thức của Trương Hằng.

Ánh mắt dừng lại trên người Trương Hằng. lão già họ Phàn hờ hững nói:

- Những vật ngoài thân bình thường ta cũng không cần. Trừ phi ngươi có thể xuất ra Hóa Anh Đan làm ta tấn thăng Nguyên Anh Kỳ.

- Ha ha. Hóa Anh Đan? Ta vừa lúc có đây, không biết các hạ có thể có bao nhiêu thành ý để trao đổi?

Trương Hằng khẽ cười nói. khí tức trên người lại càng trở nên mờ mịt thêm, làm cho lão già họ Phàn không thể nhìn thấu hư thực của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Các hạ thật sự có Hóa Anh Đan ư?

Lão già họ Phàn trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi pha lẫn vui mừng, nhưng sau đó lão lại nghi hoặc nói:

- Ta xem ra tu vi của nhị vị hình như cùng chưa đạt tới Nguyên Anh Kỳ. Chẳng lẽ lại không muốn lưu lại Hóa Anh Đan cho bản thân mình dùng ư?

Trương Hằng mỉm cười khổng nói. liếc mắt nhìn về phía Phi Linh Đảo ở trên bầu trời xa xa, thần thức đảo qua khu vực phụ cận, phát hiện không có tu sĩ nào đang âm thầm nhìn trộm hay đang ngang nhiên quan sát.

Tay khẽ vẫy, ngón tay dài trắng trẻo điểm một chỉ. Tỏa ra hào quang hoa mỹ. Không gian bốn phía lập tức xảy ra biến hóa mịt mờ.

Đột nhiên hai người Trương Hằng và lão già họ Phàn cùng biến mất. Lão già họ Phàn kinh hãi khi phát hiện ra Thanh âm xung quanh đã hoàn toàn bị ngăn cách, dường như đang ở một thế giới khác

- Không nhẽ lại là sự thật.

Lòng lão họ Phàn chợt sững lại.

Cấm chế bình thường chỉ có thể phản hồi hoặc ngăn cản thần thức đối phương chứ không thể hấp thu thần thức.

- Ngay cả thần thức của ta cũng không thể đột phá cấm chế bốn phía. Trong Kết Đan KỲ chỉ sợ không ai có bản lãnh làm được Như vậy...

Lão già họ Phàn là đệ nhất nhân trong tu sĩ Kết Đan Kỳ của Tu chân giới Triệu Quốc, thực lực trong Kết Đan Kỳ khó có người địch nổi. dù cho là Nguyên anh kỳcó tới cùng khó có thể làm gì được v!

- Hóa ra là tiền bối Nguyên Anh Kỳ. Tại hạ là Phàn Vân. xin hỏi đại danh hoặc danh hiệu của các hạ.

Phàn Vân có thể khẳng định, nhân vật bí ẩn trước mắt mình chính là một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.

Trương Hằng cười khổ nói:

- Phàm đạo hữu không cần phải xưng hô Như vậy, Thật ra ta cũng không phải là tiền bối Nguyên anh kỳgì đầu. Tại hạ họ Trương, ngươi có thể gọi ta là Trương đạo hữu.

Ánh mắt Phàn Vân hiện ra chút cổ quái, hơi trầm ngâm liền nói:

- Một khi đã như vậy thì Phàn mỗ xin trèo cao. Vừa rồi Trương đạo hữu nói trong tay mình có Hóa Anh Đan có phải là thật không?

Trương Hằng cười ảm đạm, hai tay chắp sau lưng nói:

- Đúng là ta có một viên Hóa Anh Đan nhưng không biết là Phàn đạo hữu có thể xuất ra được bao nhiêu thành ý đây...

- Việc này... ta có thể đưa ra hai pháp bảo cấp ba cường hãn vừa rồi hơn nữa còn hai kiện pháp bảo cao cấp, thậm chí còn có thể đưa cho đạo hữu rất nhiều phù triện và tinh thạch. Nhưng trước đó ta muốn xem quả thực có Hóa Anh Đan hay không.

Ánh mắt Phàn Vân nhìn Trương Hằng rõ ràng chứa vài tia cảnh giác. Chẳng may đối phương là một lão bất tử Nguyên Anh Kỳ. coi trọng vốn liếng trong tay mình, có ý đồ giết người đoạt bảo thì hắn có thể gặp nguy hiểm rồi.

- Được rồi.

Hai tay Trương Hằng chắp sau lưng đột nhiên đưa về phía trước, trong tay có thêm một bình ngọc.

Mặt ngoài bình ngọc này phủ một tầng cấm chế đặc thù để phòng ngừa dược tính bên trong tỏa ra ngoài.

Phàn Vân hơi hơi sửng sốt, cũng không rõ như thế nào trong tay Trương Hằng lại có thêm một cái bình ngọc Nhưng cũng không để trong lòng. Pháp thuật trong Tu chân giới rất nhiều, đối phương có thủ đoạn che mắt mình cũng không có gì kỳ quái.

Trong ánh mắt chờ mong của Phàn Vân. Trương Hằng giải trừ cấm chế bên ngoài bình ngọc.

Cấm chế vừa mới được giải trừ, một luồng uy áp ẩn hiện bao phủ phạm vi mấy chục thước khiến Phàn Vân biến sắc.

Tài liệu chính của Hóa Anh Đan chính là một Nguyên Anh. mặc dù bị luyện chế thành đan được nhưng vẫn còn vài phần uy thế.

Mở bình ra, bên trong lộ ra một viên đan dược màu tím lớn như trứng ngỗng, linh khí cực phẩm và uy áp kinh người đột nhiên phát ra.

Hai mắt Phàn Vân sáng bừng lên. lộ vẻ mừng như điên.

- Xoạt!

Trương Hằng nhanh chóng đóng bình đan được này lại. sau đó khôi phục cấm chế trên mặt.

- Thế nào. Trương mỗ không lừa gạt ngươi chứ. Đây đúng là một viên Hóa Anh Đan hàng thật giá thật.

Trương Hằng thản nhiên nói.

Nhìn chằm chằm vào bình ngọc chứa Hóa Anh Đan trong tay Trương Hằng, Phàn Vân cảm thấy trái tim mình tăng tốc, sự hồi hộp khiến hắn ngây người ra mất hai giây.

Chỉ một bình ngọc nhỏ nhỏ trước mắt này lại nắm giữ tương lai và vận mệnh của hắn. Mặc dù hắn là đệ nhất nhân trong Kết Đan Kỳ nhưng cũng hồi hộp hẳn lên.

- Tốt tốt! Các hạ ra giá đi. Chỉ cần là thứ ta có thì đều nguyện ý đưa ra.

Ánh mắt Phàn Vân lộ vẻ kiên quyết, đã chuẩn bị tốt trả giá Với Trương Hằng.

Trong lòng Trương Hằng sinh ra vài tia nghi hoặc, hỏi:

- Với tư chất của Phàn đạo hữu thì theo lý thuyết chỉ cần đổi một ít linh được gần Với Hóa Anh Đan cũng có cơ hội thăng cấp lên Nguyên Anh KỲ. Đạo hữu vì sao lại phải cực khổ tìm kiếm Hóa Anh Đan khó có được như vậy?

Phàn Vân mấy trăm năm trước Kết Đan. tư chất hơn hẳn tu sĩ bình thường, nếu không rất khó có thể trở thành đệ nhất nhân trong Kết Đan Kỳ tại Tu chân giới của Triệu Quốc.

Một tu sĩ như vậy chỉ dựa vào vài loại đan được gần bằng Hóa Anh Đan là có cơ hội lớn tấn công vào Nguyên Anh KỲ.

Phàn Vân cười khổ nói:

- Trương đạo hữu có chuyện không biết. Phàn mỗ cũng là bất đắc dĩ thôi.

Sau đó hắn giải thích:

- Bốn trăm năm trước ta đã bước vào Kết Đan Kỳ. Lúc ấy ta trầm mê trong đạo phù triện, Tiêu phí thời gian hơn trăm năm mới có chút thành tựu. Đợi tới thời điểm hơn hai trăm tuổi mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Vì thế gian khổ tu Luyện. đại khái Tiêu phí thời gian trăm năm liền đạt tới Kết Đan Kỳ đại viên mãn. Nhưng ngay lúc đó ta lại chọc phải một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Tuy rằng may mắn thoát chết trong tay hắn. cũng gây cho hắn không ít phiền toái. Nhưng Bởi lần đó thi triển bí thuật thiêu đốt nguyên thần khiến cho nguyên thần tổn thất không thể hồi phục. Từ đó về sau dù ta cố gắng thể nào cùng không thể đột phá bình cảnh hiện giờ. linh đan tầm thường căn bản là vô ích.

Đạo hữu cũng biết tài liệu chủ yếu của Hóa Anh Đan là Nguyên Anh của tu sĩ. Chỉ có nó mới có thể bổ sung tổn thất của nguyên thần tiên sư, cùng giúp ta tiến vào được Nguyên Anh Kỳ...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi