TIÊN LUYỆN CHI LỘ

Trương Hằng vừa mới ngửi phải Túy Tiên Nhuyễn Ngọc Hương thì thân thể có chút khác thường nhưng cũng chỉ vẻn vẹn qua vài cái hô hấp. mọi chuyện đã khôi phục lại bình thường.

- Xem ra ngươi thật đúng là một tán tu lánh đời. cũng không biết uy danh của Túy Tiên Nhuyễn Ngọc Hương!

Hoa Ngữ Môn chủ cười chua xót!

- Đây chính là chính mê hương cường đại do Tổ sư Hoa Ngữ Môn chúng ta từng phối trí ra, trong Nguyên anh kỳgần như không có ai có thể dễ dàng kháng cự được. Không ngờ nó lại không có chút tác dụng nào đối với ngươi!

Hoa Ngữ Môn chủ bị Trương Hằng giam cầm ở giữa không trung, nét mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ và chua xót.

Trương Hằng cũng không đối sắc, lạnh lùng nói:

- Giao giải dược ra đây, Trương mỗ có thể lưu lại ngươi một mạng. Nếu không ta sẽ cho người phải hối hận vì đã bước vào thế giới này!

Một cỗ sát khí nồng đậm bắt đầu nổi lên trên người Trương Hằng. Một khi Hoa Ngữ Môn chủ không chịu giao ra giải được, Trương Hằng sẽ không chút do dự dùng Hư Không Hỏa Diễm chấm dứt sinh mạng của nàng ta. Đến lúc đó linh hồn bị giam cầm trong chín tầng cổ tháp, có bí mật gì cũng phải thốt ra.

Cho nên, bộ dáng của Trương Hằng vẫn là khí định thần nhàn, không chút lo lắng gì.

- Mê hương này không có giải dược!

Vẻ mặt Hoa Ngữ Môn chủ trào phúng nói.

- Không có!?

Trương Hằng nhướn mày, sát khí trên người đột nhiên hơi ngưng trệ. lệ quang cũng chớp động, không gian xung quanh cũng vang lên tiếng lôi điện nổ lách cách.

- Ngươi nghĩ rằng Trương mỗ ta dễ bị ngươi lừa như vậy sao?!

Trương Hằng cười lạnh không thôi, cuối cùng dùng ánh mắt coi thường nhìn chằm chằm Hoa Ngữ Môn chủ. Ngươi đã chọn tử vong thì cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình.

sắc mặt Trương Hằng bình thán vươn tay ra, Hư Không Hỏa Diễm trong suốt lượn lở trên đầu ngón tay hắn. một cổ dao động quỷ dị khiến cho tất cả sinh linh trong phạm vi mười dặm cũng phải rét run linh hồn.

Nguy cơ ập thẳng vào linh hồn khiến Hoa Ngữ Môn chủ không tự chủ được phải run rẩy.

- Dừng tay! Ta nói...

Thanh âm Hoa Ngữ Môn chủ run run khiến động tác của Trương Hằng dừng lại. ở uy hiếp s inh tử trước mắt. nàng rốt cục không thể cứng rắn được nữa!

- Chậm rồi...

Thanh âm lạnh lùng của Trương Hằng thâm nhập thẳng vào linh hồn Hoa Ngữ Môn chủ. Động tác hắn vừa hơi dừng một chút lại tiếp tục đây tới người Hoa Ngữ Môn chủ. không hề có linh khí dao động!

- Nếu ngươi giết ta thì huynh đệ của ngươi cũng đừng mơ tưởng có được giải được!

Hoa Ngữ Môn chủ cả kinh kêu lên.

sắc mặt Triệu Thụy bên cạnh Trương Hằng hơi đổi. hiện ra bộ dáng muốn nói gì đó. Nhưng Trương Hằng đánh mắt ra hiệu cho hắn một cái. khiến hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Mắt thấy ngón tay Trương Hằng sắp chạm vào người Hoa Ngữ Môn chủ, bản thân Hoa Ngữ Môn chủ cũng đã lộ ra vẻ tuyệt vọng thì đúng lúc này một Thanh âm nữ nhân truyền tới:

- Dừng tay, tha cho sư phụ ta một mạng!

- Đại ca mau dừng tay!

Triệu Thụy vừa thấy cô gái lục ý đang bay tới thì ánh mắt liền động, vội vàng ngăn cản động tác của Trương Hằng.

Nhưng ngón tay của Trương Hằng đã chạm vào vai trái của Hoa Ngữ Môn chủ.

Đã chậm rồi?

Chỉ thấy sắc mặt Hoa Ngữ Môn chủ cứng ngắc, thần thái đại ra, như đã mất đi hồn phách.

Mấy người bên cạnh liền dùng thần thức đảo qua, phát hiện Hoa Ngữ Môn chủ trước mặt chỉ mới ngắn ngủi đã mất đi nhịp tim và hô hấp.

Trương Hằng vẫn không nhúc nhích, ngón tay vẫn điểm trên vai trái Hoa Ngữ Môn chủ. hai mắt nhắm chặt!

- Hu hu hu... Sư phụ.. Đều là lỗi của đồ nhi. hại chết người rồi!

Nước mắt cô gái lục y tuôn ra xối xả, khuôn mặt mềm mại hiện ra thần sắc thảm thiết, cuối cùng ôm chầm lấy Triệu Thụy khóc ròng!

- Đại ca?! Huynh thật sự giết chết cô ta rồi...

Triệu Thụy không thể tin nhìn chằm chằm Trương Hằng đang nhắm chặt mắt, ngón tay vẫn đang đặt trên vai Hoa Ngữ Môn chủ.

- Thụy, sư phụ ta đã chết rồi! Huynh phải báo thù cho Hương nhi!

Cô gái lục y đột nhiên giật mạnh tay Triệu Thụy. liên tục nức nở, năn nỉ nói:

- Tú Hương, không thể!

Thanh âm lạnh như băng của Triệu Thụy khiến cô gái này như hãm vào hầm băng!

- Vì sao?! Vì sao... Huynh từng đáp ứng nhất định sẽ báo đáp ta, sẽ vì ta làm bất cứ điều gì. dù mất đi tính mạng...

Tú Hương không thể tin nhìn Triệu Thụy. đôi mắt tràn ngập uất ức và hận ý!

- Ta hận huynh! Huynh không động thủ thì ta đến! Cho dù phải chết ta cũng phải giết hắn!

Tú Hương vốn luôn dịu dàng ân cần trong lòng Triệu Thụy đột nhiên bạo phát, trên tay lóe lên một mảnh lục quang, một phiến đóa hoa màu xanh biếc tập kích về phía Trương Hằng đang nhắm mắt bất động.

Triệu Thụy làm sao có thể để nàng như ý. duỗi tay ra nắm lấy cánh tay nàng ta, giữ chặt lại. một tay khác lại đánh ra một mảnh hỏa diễm đỏ sậm. đốt cháy hoàn toàn phiến đóa hoa này.

- Triệu Thụy, huynh sao lại phải ngăn cản ta!?

Tú Hương lần đầu tiên dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Triệu Thụy.

Triệu Thụy cũng cảm thấy rất đau lòng, hủy bỏ cấm chế, lại đạm mạc nói:

- Thật xin lỗi, Tú Hương, đây là Đại ca của ta! Dù ta có phải chết cũng sẽ không động thủ với huynh ấy!

- Hắn... chính là đại ca của huynh?!

Đôi mắt tràn ngập cừu hận của Tú Hương chuyển sang nhìn chằm chằm Trương Hằng. Trước đây, Triệu Thụy cũng từng đề cập tới người Đại ca mà hắn đánh giá rất cao. Lúc ấy trong lòng nàng cũng sinh ra vài tia kính ngưỡng và hiếu Kỳ. Nhưng không ngờ tới hai người lại gặp mặt trong tình cảnh như thế này!

Triệu Thụy im lặng không nói gì. Nhiếp Mộng ngã bên cạnh cũng không chen vào. Đúng Lúc này, một tiếng thở dài từ trong miệng Trương Hằng thốt ra. Hắn chậm rãi thu tay lại, sau đó vẻ mặt rất xin lỗi nhìn Triệu Thụy một cái.

- Đại ca. cô ta đã chết?!

Triệu Thụy có chút không xác định hỏi.

- Không!

Trương Hằng thản nhiên nói.

Không chết!?

Mọi người nơi này đều sửng sốt, nhất tề đưa mắt nhìn Hoa Ngữ Môn chủ.

- Tú Hương, vi sư cũng chưa chết!

Đúng Lúc này, Hoa Ngữ Môn chủ phá vỡ cấm chế. bay tới cạnh Tú Hương, vỗ về nói.

- Su phụ, người thật sự không chết?!

Tú Hương vô cùng vui mừng nói, khôi phục lại bộ dáng tĩnh tuệ và dịu dàng.

- Tú Hương, ngươi còn không mau đi xin lỗi Trương đạo hữu. Ngươi vừa rồi thiếu chút nữa đã thương tổn hắn rồi.

Hoa Ngữ Môn chủ đột nhiên nói với giọng điệu trách cứ.

- Vâng, đồ nhi tuân mệnh!

Tú Hương vội vàng cúi thấp người, hướng về Trương Hằng nói:

- Trương tiên... Trương đại ca. vừa rời là lỗi của Tú Hương, ta tưởng nhầm ngài giết sư phụ ta cho nên mới...

- Ngươi đứng lên đi, việc này cũng không thể trách tội ngươi được!

Vẻ mặt Trương Hằng không chút thay đổi. Triệu Thuy bên cạnh lại tươi cười như trút được gánh nặng!

Nhiếp Mộng mất hết pháp lực ở bên cạnh lại lộ ra vẻ quái dị. phát hiện hành vi của Hoa Ngữ Môn chủ đột nhiên trở nên Kỳ quái, khiến cho nàng có một cảm giác rất đặc biệt, nhưng nhất thời không thể nói rõ được.

Giờ phút này, vẻ mặt Hoa Ngữ Môn chủ tràn đầy kính sợ đối Với Trương Hằng, trong lời nói thậm chí còn mang theo tình cảm khen tặng.

- Hoa Ngữ Môn chủ, ngươi giờ mang giải dược ra đi!

Trương Hằng thản nhiên nói:

- Cái này... Giải dược quá thực không có!

Hoa Ngữ Môn chủ cận thận nói.

- Còn không có?!

Trương Hằng lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Trương đạo hữu xin yên tâm. dù không có giải dược nhưng lại có phương pháp phá giải mê hương này!

Hoa Ngữ Môn chủ vội vàng giải thích, sợ Trương Hằng mất hứng.

- Ồ? Có phương pháp gì thì nói ra đi!

Trương Hằng thấy vậy cũng thở phào một hơi, thản nhiên nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Phương pháp này trước chỉ có thể giảng giải cho Trương đạo hữu nghe đã...

Hoa Ngữ Môn chủ vội vàng đưa ánh mắt thăm dò nhìn Trương Hằng.

- Được, nói!

Trong tay Trương Hằng đánh ra một mảnh quang điểm màu bạc. Những quang điểm này bao phủ bốn phía, hình thành một cấm chế, bao phủ Trương Hằng và Hoa Ngữ Môn chủ vào trong.

- Chủ nhân, phương pháp là vậy...

Trong cấm chế, Hoa Ngữ Môn chủ vô cùng cung kính đối Với Trương Hằng, còn đâu uy nghiêm của nhất phái tông sư!?

Sau khi nghe xong. Trương Hằng lộ ra vẻ kinh ngạc...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi