TIÊN LUYỆN CHI LỘ

Trên không trung của Phàm Vân Đảo có hai thanh phi kiếm đang lơ lửng, tỏa ra khí tức khủng bố.

Một thanh phi kiếm đỏ như ngọc, trong suốt thần bí quỷ dị, lộ ra khí tức sát lục mạnh mẽ có thể khống chế lòng người.

Một thanh kiếm khác trong suốt như ngọc, thân kiếm màu bạc tỏa ra hàn quang cực điểm, tràn ngập một luồng khí tức không gì không thể phá.

Hai thanh phi kiếm đều là thông linh pháp bảo. trong đó chính là một thông linh pháp bảo thượng phẩm khó gặp ở Chu Vương Triều.

Chủ nhân của chúng đang đứng giữa hư không nhìn nhau.

Trương Hằng hoàn hảo không tổn hao gì. ngoài thân ngưng kết một chiến giáp màu bạc như thực chất, đôi mắt lóe lên vài tia vui mừng khó có thể che dấu nổi.

Uy lực của Phá Không Kiếm đã vượt quá tưởng tượng của hắn. trong nháy mắt vừa rồi khi Trương Hằng phát động kiếm này. ý chí dung hợp hoàn mỹ mới phát huy đang một kích

- Một kiếm chí cường.

Một kiếm chí cường cứ vậy mà sinh ra.

Sắc mặt Nam Kiếm Phong bình tĩnh nhìn Trương Hằng vài lần, đặc biệt lưu ý một hồi trên Phá Không Kiếm của đối phương.

Hoàn hảo không tổn hao gì.

Dưới lực lượng chí cường, va chạm với thông linh pháp bảo thượng phẩm. Phá Không Kiếm không hề thương tổn chút nào.

Nếu khí linh bị thương thì tất nhiên sẽ liên lụy tới chủ nhân, do đó khiến Trương Hằng hao tổn tâm thần.

Nhưng bất kể là Trương Hằng hay pháp bảo bản mạng của hắn - Phá Không Kiếm đều chưa hề tổn hại chút nào.

Điều này đã chứng minh cái gì?

Ầm!

Đúng lúc này thì cánh tay cụt của Nam Kiếm Phong rơi xuống đất, đập xuống mật đất tạo thành một tiếng động lớn.

Ánh mắt của Nam Kiếm Phong cùng chẳng liếc một cái. Hắn nói với Trương Hằng.

- Vừa rồi... Vì sao ngươi lại hạ thủ lưu tình? Ngươi rõ ràng có thể khiến ta biến mất khỏi thế gian này.

Trước mặt một kiếm chí cường của Phá Không Kiêm của Trương Hằng. Nam Kiêm Phong chẳng hề có một chút sức phản kháng nào.

Hắn thậm chí còn có một loại ảo giác là ngay cả mình có mặc vào linh bảo phòng ngự trung phẩm căn bản cũng không thể ngăn cản nổi một kiếm không gì không phá nổi kia của đối phương.

Trước mặt công kích tuyệt đối này, tất cả thủ đoạn phòng ngự đều vô dụng. Gia tốc gấp mười lần. uy lực gấp ba lần. điều đó đáng sợ tới mức nào chứ?

Một kiếm chí cường vừa rồi, vào thời điểm cuối cùng Trương Hằng khiến Phá Không Kiếm hơi chếch đi một chút, cho nên mới chém đứt một cánh tay của Nam Kiếm Phong.

- Ta vì sao lại không giết ngươi...

Trương Hằng cười nhẹ nhàng.

- Đáp án rất đơn giản. Bởi vì ta đột nhiên có một ý tưởng.

- Ý tưởng gì?

Huyết quang trong mắt Nam Kiếm Phong dần dần biến mất, khôi phục vẻ bình tĩnh.

Chỉ có sau khi tiến vào trạng thái chiến đấu chân chính thì Huyết Sát Quân Vương mới có thể đánh mất hơn phân nửa lý trí.

Vào lúc bình thường bọn họ cũng Chỉ là một tu sĩ có dục vọng giết chóc hơn người mà thôi.

- Ta có ý tưởng muốn ngươi thần phục Trương Hằng.

Trương Hằng thản nhiên nói.

- Thần phục ngươi? Điều đó không có khả năng!

Nam Kiếm Phong nói như chém đỉnh chặt sắt, vô cùng kiên định:

- Mặc dù ngươi nắm giữ một thanh thần kiếm không gì không phá nổi cũng không có khả năng uy hiếp ta nếu ta muốn chạy trốn. Bí thuật bảo mệnh của bản quân còn chưa thực sự thi triển ra đâu. Vừa rồi mới Chỉ hai hai kiện thông linh pháp bảo giao tranh mà thôi.

Tuy nhiên sau đó Nam Kiếm Phong phát hiện ra sự quái dị trong lời nói của Trương Hằng.

Ta có ý tưởng muốn ngươi thần phục ta.

Cái gì gọi là ý tưởng?

Nam Kiếm Phong đột nhiên giật mình. Bước tiếp theo của ý tưởng tất nhiên là hành động của Trương Hằng khiến mình phải thần phục hắn.

Vân Dịch ở phía xa xa nhìn chằm chằm không dám chớp mắt tình huống nơi này. Hắn là người chứng kiến chuyện này từ đầu tới cuối.

- Một kiếm vừa rồi thực sự đáng sợ...

Vân Dịch thầm kinh hãi, khó có thể an tĩnh lại.

Nếu đổi lại là hẳn đối mặt với một kiếm chí cường kia thì tuyệt đối không thể tốt hơn Nam Kiếm Phong. Huyết Hồn Phiên trong tay vô cùng có khả năng sẽ bị một kiếm của Trương Hằng đánh tan.

- Nếu ta đoán không nhầm thì vừa rồi ngươi tiếp một kiếm của ta, giờ phút này Chỉ sợ là đã bị nội thương không nhẹ rồi.

Ánh mắt Trương Hằng nhìn kỹ Nam Kiếm Phong, giọng nói từ từ chậm lại.

Nam Kiếm Phong nghe vậy thì chấn động toàn thân, sắc mặt trắng bệch. Hắn sử dụng bí thuật để che dấu thương tổn trong cơ thể nhưng cũng không thoát khỏi tất cả ánh mắt của Trương Hằng.

Bởi vì tu luyện Thần linh Nhãn cho nên bình thường Trương Hằng dù không cố ý thi triển thuật này thì đôi mắt vẫn có lực lượng và linh giác cường đại vô cùng.

Nam Kiếm Phong sau khi tiếp một kiếm thì Trương Hằng đã biết được đáp án. do đó nghĩ tới chuyện thu phục Nam Kiếm Phong này.

Mục đích chuyến đi này của hắn vốn là giết kẻ có thể mang tới nhân quả cho mình là Nam Kiếm Phong này. Nhưng dưới tình thế chiếm được thế thượng phong, hắn lại bắt đầu nghĩ tới mục tiêu cao hơn.

Nếu thu phục được Nam Kiếm Phong mà nói thì Trương Hằng mang theo hai đại Huyết Sát Quân Vương, tiến vào Cửu U hải vực, chém giết trăm yêu thú Hợp thể kỳ cũng vô cùng dễ dàng.

- Không có khả năng!

Nam Kiếm Phong cắn chặt hàm răng, khóe miệng tràn ra vài tia máu tươi, kiên định dị thường.

Không chịu ở dưới trướng người khác!

- Chết, hoặc thần phục.

Trương Hằng nói khẽ. giọng điệu bình thường giống như nói chuyện với bạn bè vậy.

Nhưng không thể nghi ngờ gì nữa. trong lời nói nhẹ nhàng của hắn mang theo lực lượng lớn lao. Đó là một khí thế nắm giữ sát phạt sinh tử. đoạt thế của tự nhiên.

Chết hoặc thần phục.

Nam Kiếm Phong nâng nhẹ Huyết Ma Kiếm, cười nói:

- Ngươi có thể giết Nam Kiếm Phong nhưng muốn cho bản quân thần phục thì trừ phi có năng lực khiến ta hoàn toàn khuất phục. Đáng tiếc là ngươi còn kém xa. Hải ngoại tam tiên đích thân tới thì còn được.

- Một khi đã như vậy thì Trương mỗ đành động thủ vậy.

Phá Không Kiếm trong tay Trương Hằng đột nhiên biến mất. sau đó biến thành một bảo tháp lớn cỡ bàn tay.

Bảo tháp này trên nhỏ dưới to. ba tầng dưới sáng ngời, tỏa ra một quầng sáng, sáu tầng trên lại U ám.

Nhìn nó cũng Chỉ như pháp bảo bình thường, người không chú ý rất dễ bỏ qua. Toàn bộ cổ tháp này tỏa ra khí tức tang thương nhưng lại không mất đi vẻ huy hoàng trang nghiêm. Bất luận là kẻ nào đứng trước mặt nó cũng đều không tự giác mà cảm thấy mình nhỏ bé.

Nhưng Nam Kiếm Phong lại không chú ý tới Chi tiết này. Hắn có thể kết luận là bảo tháp trong tay Trương Hằng là thứ tồn tại thậm chí siêu việt cả Phá Không Kiếm.

Bằng không thì đối phương cũng không lấy ra vào giờ phút cuối cùng này. ý đồ muốn dùng vật ấy để thần phục mình.

Nam Kiếm Phong cận thận thăm dù một hồi lại không biết thực hư của bảo tháp này liền hỏi thẳng:

- Đây là pháp bảo cấp bậc gì?

Trương Hằng không trốn tránh vấn đề của hắn mà lạnh nhạt nói:

- Pháp bảo này tên là Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp, là pháp bảo mạnh nhất từ trước tới nay mà Trương mỗ từng thấy. uy lực thông thiên triệt địa, khó có thể đo lường được. Còn về phần cấp bậc cụ thể... Ngay cả ta cũng không biết được.

Nam Kiếm Phong khi nghe vậy liền thấy nao nao. Trương Hằng là chủ nhân của pháp bảo này mà cũng không biết được cấp bậc cụ thể của nó.

- Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp?

Nam Kiếm Phong đọc khẽ cái tên này, thấy chưa từng nghe qua danh hiệu của pháp bảo này.

Bình thường thông linh pháp bảo có uy lực phi phàm thì trong sách cổ Chu Vương Triều đều có ghi lại tỉ mỉ, thậm chí còn có cả một số tiên bảo.

Nhưng Nam Kiếm Phong bằng vào lịch duyệt phong phú và kiến thức của mình lại không hề có chút tin tức gì của Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp này.

- Thần thông của pháp bảo này so với Phá Không Kiếm vừa rồi còn lợi hại hơn sao?

Nam Kiếm Phong hỏi.

- Không sai. Phá Không Kiếm Chỉ là một kiện pháp bảo thăng cấp. tuy rằng tiềm năng vô hạn nhưng nếu so với pháp bảo này thì đương nhiên không thể bằng. Chỉ cần Trương Hằng phát động pháp bảo này thì ngươi nhất định không có đường sống. Hiện tại ta lại hỏi ngươi, có thần phục hay không?

Có thần phục hay không?

Chiến giáp màu bạc ngưng kết bên ngoài thân thể Trương Hằng chiếu rọi hư không, tay cầm bảo tháp thần bí, ánh mắt cổ xưa. giọng nói hàm xúc ý tứ mờ mịt.

Dưới sự phụ trợ của Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp. Trương Hằng giống như Thần Vương đứng ngạo nghễ nhìn đại địa. bễ nghễ thiên hạ.

Hai mắt Nam Kiếm Phong tràn ngập ánh sáng trong suốt màu huyết quang, sát khí tái hiện, giọng nói lạnh như băng:

- Giờ phút này bản quân đích xác không phải là đối thủ của ngươi, sau trăm tuổi ta sẽ đi tìm ngươi, cướp lấy tính mạng ngươi.

Tiếng nói vừa dứt, trên ngươi Nam Kiếm Phong tỏa ra sương mù màu máu. bao phủ cả người hắn lại. giọng nói cùng dần dần trở nên quỷ dị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Huyết Sát Quân Vương cũng có ngày chạy trốn sao?

Trương Hằng nở nụ cười, Dường như không hề có ý định động thủ.

Ông!!!

Nam Kiếm Phong hóa thành một đám sương mù máu trong hư không, ngưng tụ trước mặt Trương Hằng, trong đó truyền ra giọng nói của hắn:

- Hẹn ngày gặp lại!

- Chạy đâu cho thoát?

Giọng nói của Trương Hằng giống như sấm mùa xuân, rơi vào trong tai Nam Kiếm Phong.

Ầm một tiếng, Bảo tháp trong tay hắn thuấn di ra, tiến về phía Nam Kiếm Phong trên không.

Một áp lực vô hình lớn lao sinh ra trong thiên địa, rõ ràng áp bách Nam Kiếm Phong trong hư không.

- Chấn Áp Quyết!

Giọng nói như sấm sét truyền ra từ trên bầu trời.

Trong khoảnh khắc, trong phạm vi hai trăm dặm giống như bị áp lực cả ức vạn cân tập trung lại, Nam Kiếm Phong Chỉ cảm thấy toàn bộ không gian bị phong tỏa, giống như có một tòa Thái Sơn đè nặng trên đỉnh đầu. linh hồn cũng bị áp lực vô cùng áp chế. ngay cả thần thông Nguyên Anh xuất khiếu cũng không thể thi triển được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi