TIẾN MỘT BƯỚC CHÍNH LÀ HẠNH PHÚC


Mặc dù biết cô chỉ là vô thức làm ra hành động đó, nhưng lại là cố tình khơi mào dục vọng của anh.

Có lẽ phải dạy cho cô một bài học để cô sớm có ý thức, đàn ông vào buổi sáng, tinh lực luôn dư thừa.
Cô bất giác đỏ mặt, cười gượng: "Em đánh thức anh sao?"
Anh nhếch miệng cười như không cười: "Xem ra tối qua anh còn chưa nỗ lực đủ, cho nên lúc này em mới có thể rời giường sớm như vậy!"
Khóe miệng cô giựt giựt, lời nói này của anh có bao nhiêu ám muội trong đó, không cần phải nói trắng ra.
"Khải Phong! Không có..

Em!" Cô ấp úng, không biết phải nói thế nào cho phải.
"Hử?" Anh biết còn cố tình hỏi.
"Khải Phong, không cần.

Em chỉ là theo thói quen, sẽ không dậy quá muộn".
"Phải không?" Anh lại nhếch miệng cười.
Cô thành thành thật thật gật đầu, biểu tình thật sự là đáng yêu đến chết được.

Nhưng là anh cũng không có làm khó cô nữa, tạm tha cho cô, áp chế dục vọng xuống, đợi tới tối lại ăn cô cũng không muộn.
"Được, vậy anh giúp em tắm rửa!" Lại là nụ cười nửa miệng.
Cô lắc đầu nguầy nguậy: "Không cần, em tự làm được!"
"Không cần xấu hổ.

Trên người em có chỗ nào anh chưa nhìn qua, chưa chạm qua! Hử?" Anh cúi xuống ghé vào bên tai cô nói nhỏ.
Đến lúc này, cô mới sực nhớ trên người mình không hề có mảnh vải nào, cảnh xuân trên ngực nãy giờ lộ trước mặt anh cũng không hay, liền vội vàng lấy tay che chắn.
"Không cần nhìn em như vậy!"
Anh lắc đầu cười: "Được rồi, không chọc em nữa!" Tạm tha cho cô vậy.
"Vậy anh có thể nhích ra được không? Em muốn đi tắm!" Cô gượng hỏi.

"Oh!" Anh gật đầu, buông mình xuống giường, chính là muốn xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô bước xuống nhặt chiếc áo choàng tắm khoác lên mình, sau đó liền chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh.

Dáng vẻ xấu hổ này của cô, có bao nhiêu phần đáng yêu chứ, thật muốn tiến đến ăn cho no mà.
Bước vào nhà vệ sinh, cô nhìn mình trong gương, mặt lại nhiễm một tầng đỏ ửng.

Chính là những trái dâu tây anh gieo xuống đếm không xuể, chứng tỏ một trận kích tình đêm qua có bao nhiêu kịch liệt.
Đưa tay lên sờ vào mặt chính mình, lại nhìn kỹ trong gương, người phụ nữ kia là cô sao? Đôi mắt biết cười, đôi môi lại không tự chủ mà nhếch lên, còn có, cả khuôn mặt hồng hào tựa như thiếu nữ thanh xuân.
Chỉ vừa trải qua một đêm cùng người đàn ông kia mà cô đã lột xác đến như vậy hay sao? Hoặc giả như mọi người vẫn nói, phụ nữ khi yêu là đẹp nhất! Chính là như vậy phải không? Cô là đang yêu sao?
Mỉm cười một lần nữa với sự phản chiếu của chính mình trong gương.

Cô đã xác định thì chính là như vậy.

Nếu là yêu thì cô cũng sẽ sẵn sàng đón nhận, cũng sẽ không hối tiếc.
Ngay khi cánh cửa nhà vệ sinh vừa khép lại, sự vui vẻ khi nãy trên gương mặt tuấn mỹ kia liền vụt tắt, thay vào đó là sự lạnh nhạt cùng băng lãnh.

Bộ mặt này anh chưa từng tỏ ra trước mặt cô mà chỉ cho đối thủ của anh thấy.

Chính là ánh mắt sắc lạnh của sự khát máu, báo hiệu một trò chơi đuổi bắt chính thức bắt đầu.

Mà hiện tại, con chuột mà anh nhắm đến chính là tập đoàn CMC cùng chủ nhân của nó.
Cầm lấy chiếc điện thoại, anh bấm một cuộc điện thoại gọi đi.

Đầu dây bên kia vẫn là ì ạch chưa thèm bắt máy.

Cho đến khi điện thoại thông, anh lập tức lên tiếng: "Cậu lại ở trên giường cô nào nữa hả?"
Đầu bên kia dường như nghe thấy mùi thuốc súng, vội vàng ngồi bật dậy từ trong chăn ấm, trả lời: "Anh hai à, mới sáng sớm cậu lại ăn phải bom à.


Sao lần nào cũng phá giấc mộng đẹp của tôi vậy?"
Mọi người gọi anh ta là JK, là tên mà trong giới hacker xếp nhất nhì thế giới.

Anh ta là con lai Âu Mỹ, có mái tóc bạch kim giống hệt Andrew, nhưng lại là tóc dài, khuôn mặt không phù hợp lứa tuổi trông yêu nghiệt vô cùng.

Đàn ông nhìn vào còn mê mẩn chứ đừng nói đến phụ nữ.
"Bớt nói nhảm đi! Tài liệu tôi cần đã có chưa?" Anh hỏi, ngữ điệu đã có phần hòa hoãn hơn.
Cậu ta đưa điện thoại xuống, nhìn màn hình, sau đó trả lời: "Cậu thật biết cách hành hạ tôi, bắt tôi điều tra cái người ở Việt Nam.

Từ thời cha sanh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa từng biết Việt Nam là cái nơi nào, lại phải điều tra cái người chẳng ra làm sao.

Hắn có thù với cậu hay sao hả?"
"Vậy cậu đã điều tra hay chưa?" Anh đã muốn không còn kiên nhẫn.
"Cậu có biết hiện tại tôi đang ở đâu hay không? Việt Nam, là Việt Nam đấy.

Tôi còn tưởng nhân vật lớn đến nỗi khiến một nhân vật thần bí như cậu cũng phải coi trọng, bắt một nhân vật lừng lẫy như tôi phải đi điều tra.

Cậu cứ thích làm nhục năng lực làm việc của tôi sao hả?" Bên kia cứ một câu lại một câu than vãn.
"Nói chuyện chính đi, đừng làm tôi mất thời gian nữa!"
"Haizzz..

Cậu cho tôi ba ngày, tôi chỉ mất một ngày.

Nhưng vì quá buồn chán nên tôi đã lật cả tổ tông mười tám đời nhà hắn, đã gửi mail cho cậu cách đây bảy tiếng mười lăm phút.


Thế nào, trình độ chuyên nghiệp của tôi không tồi có phải không? Cậu định thưởng cho tôi cái gì đây?"
"Thưởng sao?" Anh nhếch miệng cười.

"Chính miệng cậu nói công việc quá dễ dàng, vậy còn cần phải thưởng?"
"Này William, cậu không nên như vậy nha.

Dù sao tôi cũng cất công qua Việt Nam một chuyến, cậu không thể cho tôi một bữa cơm hay sao?" Anh ta kêu gào.
"Oh! Tất nhiên là được, nhưng không phải bây giờ.

Đợi Thomas qua đây đã!" Anh cười gian xảo.
"Này William, cậu không nên gọi hắn ta nha.

Tôi chưa muốn chết!" Lại là tiếng kêu gào vô cùng thảm thương.
Thomas cùng JK là anh em họ.

Từ nhỏ đến lớn người mà anh ta sợ chọc phải cũng chính là người anh họ của hắn.

JK không phải nhân vật đơn giản nhưng Thomas luôn có cách trừng trị anh ta đến vô cùng thảm thương.
Chi đến khi anh ta gặp William, anh ta mới nhận ra rằng Thomas vẫn là còn rất nhân từ đối với anh.

Nếu nói Thomas là một con cáo, thì William đích thị là một con cáo già, mà lại là cáo già đã thành tinh.
Chính là vào ba năm trước, JK đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, bị William nắm được thót, cho nên bây giờ, anh ta phải bán mạng cho con cáo già thành tinh này mà không dám than vãn nửa lời.

Cũng may, khoản thù lao mà William đưa ra vô cùng hậu hĩnh, nếu không anh phải ngày đêm khóc ròng rồi.
"Cậu không muốn cũng phải gặp.

Trừ phi cậu không muốn lãnh tiền".
"Ý cậu là gì hả? Không cần uy hiếp tôi!"
"Một thời gian nữa cậu sẽ hiểu.


Vậy đi.

Tôi cúp máy!"
"Này, William!"
Đầu bên kia đã cúp máy, JK cào cào mái tóc đến không còn hình dạng.

Lời đe dọa của William khiến cậu ta run cầm cập.

Chính là bởi vì cách đây không lâu, cậu ta tung tin cho các vị trưởng bối trong nhà là anh cả của hắn, tức là Thomas có bạn gái mới, khiến cả gia tộc liên tục gọi điện thoại xác nhận thông tin, khiến cho Thomas không được yên ổn một thời gian.
Khi biết người tung tin là JK, Thomas truy đuổi ráo riết khiến anh ta phải chạy khắp mọi nơi, đến nhà cũng không dám về.
Cho nên, nếu mà phải gặp hung thần kia, anh hẳn không còn đường sống.

Chạy trốn sao? Chạy được đến khi nào a!
Khóe miệng bất chợt vẽ lên một đường cong, anh đã có cách rồi.

Anh đang ở Việt Nam, mà William cũng đang ở đây không phải sao? Mà hình như, anh đã tìm ra yếu điểm của con cáo già kia rồi, phải nắm cho thật tốt.

Đợi đến khi gặp Thomas rồi, anh không tin William lại không che chở cho anh đây.
Hài lòng với ý tưởng của mình, JK lại nằm xuống tiếp tục làm bạn với Chu Công.

Chính là mấy ngày nay, anh ta đùa giỡn với mạng lưới thông tin của CMC đến nghiện.

Không ngờ cái công ty này khả năng bảo mật lại kém đến vậy, khiến anh chán muốn chết, chẳng có một chút kích thích nào.
Cho nên anh vẽ vời thêm thắt một chút, khiến cho toàn hệ thống tràn ngập virus, một số tin nội bộ bị không mấy nghiêm trọng bị rò rỉ.

Còn những tin quan trọng dĩ nhiên anh đã gom lại một mớ cho William, để anh ta muốn làm gì thì làm.

Hơn nữa tiếng Việt đối với anh tương đối mới mẻ, cho nên cũng không biết phải xử lý thế nào.

Tóm lại cứ giao cho William là xong, đỡ mất công anh phải tốn thêm chất xám, mệt chết được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi