TIẾN MỘT BƯỚC CHÍNH LÀ HẠNH PHÚC


Sau khi dùng bữa tối, Khải Phong cùng Diễm Linh chạy xe vòng quanh đường biển ngắm cảnh đêm.

Gió đêm mang theo hương vị biển cả khiến lòng người an bình dễ chịu.
Nhìn đồng hồ nơi cổ tay, lúc này đã gần chín giờ tối, thời gian cũng đã tới.

Anh khẽ mỉm cười lái xe trở về khách sạn.
Xe chạy vào bãi đỗ, cô bước xuống xe đợi anh.

Còn anh, ở trong xe chưa vội bước xuống ngay mà âm thầm gọi một cuộc điện thoại.
Đợi mãi không thấy anh xuống, cô liền đi vòng qua ghế lái, gõ vào cửa kính xe.

Nhìn thấy cô đứng bên ngoài, anh liền mở cửa bước ra kết thúc cuộc điện thoại.
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh mỉm cười, sau đó dẫn cô bước ra khỏi cổng khách sạn.
Ngỡ ngàng trước hành động của anh, cô liền lên tiếng hỏi: "Khải Phong, không phải trở về sao? Vì sao đi ra đây?"
Khải Phong chân vẫn không dừng lại, vẫn kéo cô băng qua con đường lớn, đi về phía biển tư nhân của khách sạn.
Lần này cô còn ngạc nhiên hơn, lên tiếng hỏi: "Khải Phong, giờ này bãi biển đóng cửa rồi, sao anh?"
Cô còn chưa nói hết câu, phía cổng bãi biển đã đồng loạt được thắp sáng bởi vô số ánh đèn, khiến cô chết lặng tại chỗ.
Đây chính là tác phẩm của anh.

Mặc dù chưa phải là điều tốt nhất anh muốn cho cô, bởi vì nơi này không phải là địa bàn của anh, nên những gì anh làm được chỉ dừng lại ở đây mà thôi.
Nhìn biểu hiện ngây ngẩn của cô, khoé miệng anh không tự chủ lại nhếch lên.

Kết quả như vậy, anh cũng tương đối hài lòng.

Bước chân cô đi đến đâu thì đèn nơi đó liền bật sáng.

Cho đến khi đến gần sát bờ biển, những ánh nến bắt đầu lập loè theo hướng gió thổi, hoa tươi cũng được trải thành đường đi.
Cô quay lại nhìn anh muốn nói câu gì đó, nhưng là chính bản thân cô cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
"Khải Phong!" Cô chỉ có thể gọi tên anh mà thôi.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, cất giọng: "Diễm Linh, đây là tâm ý của anh, mong em đón nhận.

Vẫn còn những thứ ở đằng sau, em có thể đi tới, sẽ thấy!"
Ánh mắt cô đã nhiễm một tầng sương mỏng, bởi vì cô đã quá cảm động.

Lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác được nâng niu như công chúa, quá đỗi không chân thực, khiến cô không cách nào tiếp nhận.
Những tưởng cuộc đời này cô sẽ không bao giờ có được những điều mà đến mơ cũng chưa từng thấy, vậy mà giờ phút này, nó lại đang hiện hữu trước mặt cô, cô làm sao có thể tin là thật đây?
Nhìn thấy cô vẫn còn ngây ngốc tại chỗ, anh tiến lại, đặt tay lên đôi vai nhỏ nhắn của cô, thủ thỉ bên tai: "Diễm Linh, bước tới, anh muốn em đi đến đó!"
"Khải Phong, em!" Cô ấp úng, không biết phải nói gì lúc này.
"Em không cần nói gì vào lúc này, chỉ cần em bước tới đó là được!"
Nhận được cái gật đầu của người trong lòng, anh nhẹ nhàng buông cô ra để cô bước tới.
Cô nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó từng bước đi lên thảm hoa trải dài, đi đến nơi có những ánh sáng lung linh thắp sáng cả một vùng.
Người đàn ông phía sau cũng từng bước đi theo cô, cho đến khi cô dừng lại bên cạnh những ngọn nến kia, khoé miệng anh lại vẽ thành đường cong.

Trong lòng ngầm hài lòng.

Nhân viên khách sạn này quả nhiên không làm anh thất vọng.
Trước mắt cô là những ngọn nến được thắp thành hình trái tim, mà bên trong là những cánh hoa hồng hội lại viết thành chữ Marry Me vô cùng bắt mắt.

Đây chính là lời cầu hôn trong truyền thuyết hay sao?
Cô đưa tay bụm chặt miệng, mắt mở thật to nhìn hình ảnh trước mắt, giống như chỉ cần cô vừa chớp mắt một cái, những thứ kia sẽ biến mất không còn nữa vậy.
Cô đã cảm động sắp phát khóc rồi.

Đến khi quay người lại, người đàn ông đứng phía sau tức thì quỳ một chân xuống, trên tay là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh nhìn cô đầy âu yếm.
"Hà Diễm Linh, gả cho anh, được không? Để anh có thể ngày ngày được ở bên em, được chăm sóc cho em, cùng em đi khắp mọi nơi, làm những điều em muốn, chúng ta cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc, có được không?"
Đến lúc này, nước mắt cô đã không tự chủ được liền lăn dài trên má.

Cô chính là không thể kiềm lòng được nữa, hạnh phúc vỡ òa khiến bản thân khó lòng tiếp nhận.
Cô tự hỏi bản thân: Hà Diễm Linh, mày xứng sao?
Cô lắc đầu, miệng như bị khóa chặt không cách nào nói nên lời, chỉ có thể nức nở gọi tên anh: "Khải Phong!" Cô chính là không dám tin người đàn ông kia là đang cầu hôn mình.
Sự việc xảy đến quá nhanh, quá đường đột.

Chỉ mới vài ngày trước cô nhận lời làm bạn gái anh, ngày hôm qua liền trở thành người phụ nữ của anh, hôm nay anh lại tới cầu hôn.
Cô và anh chỉ mới quen nhau được nửa năm mà thôi, tình cảm liệu có chắc chắn để có thể nói đến chuyện kết hôn hay không?
Anh nói yêu cô, cô tin.

Nhưng cô có yêu anh hay không, thật sự cô vô cùng mờ mịt! Hiện tại cô chắn chắn rằng, cô có tình cảm với anh, nhưng là ở mức độ nào, chính cô cũng không thể rõ ràng.
Nhìn thấy người phụ nữ mình yêu thương lắc đầu từ chối lời cầu hôn của mình, anh sao lại không đau lòng cho được.

Thế nhưng anh vẫn cứ giữ nguyên tư thế đó, vẫn ánh mắt đó chưa từng rời nửa giây, chỉ sợ bỏ sót bất cứ sự thay đổi nào của cô.
Anh lại một lần nữa cất lời: "Diễm Linh, gả cho anh, được không?"

Cô hít sâu một hơi cố đè nén tâm trạng, cất giọng thều thào: "Khải Phong, vì sao lại là em?"
"Diễm Linh, bởi vì anh yêu em.

Anh không thể sống mà thiếu em.

Em hiểu mà, phải không?" Vẫn là giọng nói dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn.
Cô thật sự đã bị tan chảy mất rồi.

Chính là, bản thân vẫn muốn tìm cho mình một lý do có thể từ chối, bởi vì, cho dù thế nào, cô vẫn là thấy bản thân mình không thể xứng với anh, càng không có tư cách có được người đàn ông này.
"Anh thật sự không để tâm chuyện trước đây của em hay sao? Anh cũng không phải là người đàn ông đầu tiên của em.

Em!"
"Diễm Linh!"
Cô vẫn còn đang nói, anh đã lên tiếng cắt ngang.

Bởi vì những lý do này mà cô lại vẫn một mực từ chối anh hay sao? Đến khi nào cô mới chịu thông suốt đây?
"Không cần nói những lời này nữa.

Anh không phải đã nói rồi hay sao? Nếu như anh để ý, anh đã không thể chấp nhận em là người mẹ đơn thân, và hiện tại anh cũng không ở trước mặt em.

Vì vậy, em không cần viện lý do này nữa, có được không?"
"Nhưng nếu như em không thể sinh con cho anh thì sao?" Cô vẫn giữ định kiến của mình.
"Người anh muốn lấy là để làm vợ, chứ không phải để sinh con.

Cho nên, em chỉ cần ở bên anh cho đến hết đời này, không rời bỏ anh mà đi là đủ rồi.

Những chuyện khác, em không cần để ý nữa, được không?"

Người đàn ông kia một lần nữa khẳng định cần cô, cô còn có thể cứng rắn được nữa sao?
Cô tự dặn lòng mình, chỉ cần anh không hắt hủi cô, cô tất nhiên sẽ không bao giờ rời bỏ anh.

Chỉ cần là điều tốt cho anh, cô cũng sẽ vì anh mà suy nghĩ, mà làm tất cả.
Cô tiến đến trước mặt anh, khom người xuống quỳ rạp trên cát, vòng tay ôm lấy người đàn ông kia, kèm theo là giọng nói nức nở nghẹn ngào: "Khải Phong, cảm ơn anh đã bao dung em!"
Hành động bất ngờ của cô khiến anh bỡ ngỡ.

Chính là không hiểu cô là đồng ý hay không đồng ý.
Anh vòng tay ôm trọn cô vào lòng, vỗ về: "Diễm Linh, chỉ cần em hiểu là được! Như vậy..

Em..

Là đồng ý, có phải không?"
Cô trúc trắc gật đầu trong lòng anh, lại càng khóc to hơn, nước mắt đã muốn thấm ướt một mảng áo lớn trên vai anh.

Cô là vui mừng quá độ, là hạnh phúc đến không thể kiềm lòng.
Người đàn ông kia khi thấy cô gật đầu rồi, cũng là mừng rỡ khôn siết.

Cái gật đầu của cô cuối cùng cũng khiến anh hài lòng.

Chính là, kể từ giờ phút này, cô đã thực sự trở thành cả thế giới của anh, dù trời có sập xuống, cũng đã có trụ cột là anh, thay cô chống đỡ hết thảy, chỉ cần cô an an ổn ổn dưới sự che chở của anh là đủ rồi.
"Diễm Linh, cảm ơn em! Cảm ơn em đã đồng ý!"
"Khải Phong!" Cô khóc càng dữ dội hơn.
Anh mỉm cười cho cô cái ôm chặt hơn: "Ngoan, không khóc.

Đã có anh ở đây!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi