TIẾN MỘT BƯỚC CHÍNH LÀ HẠNH PHÚC


Chưa đầy năm phút, Khải Phong dừng lại, quay sang nhìn Trọng Hải, lên tiếng: "Trong khoảng thời gian em nói, quả nhiên có người đụng vào laptop của em.

Là ai thì anh không biết, chỉ có thể xác định là trực tiếp đụng vào chứ không phải tác động từ xa.

Như vậy chứng minh, người đó là ở công ty mà thôi.

Anh có thể chắc chắn".
"Là người trong công ty sao?" Trọng Hải nhíu mày.

"Ai lại có thể làm điều này chứ? Em đâu có đắc tội với ai đâu chứ?"
Khải Phong cũng băn khoăn: "Người đó chỉ đơn giản là bẻ khóa phần dữ liệu kia, sau đó trực tiếp xóa đi chứ không hề làm gì khác.

Như vậy, mục đích của đối phương chỉ là muốn em không thể giao nộp dự án mà thôi".
"Là ai chứ? Vì sao lại muốn hại em đây?" Trọng Hải mày vẫn nhíu chặt nói lên suy nghĩ của mình.
"Phần dữ liệu này, anh có thể lấy về giúp em".

Khải Phong mỉm cười.
"Có thể lấy lại sao?" Trọng Hải tỏ ra vô cùng kích động.
"Đơn giản mà!" Anh gật đầu.

"Lần sau khi làm việc, lúc nào cũng phải sao lưu thành hai bản ở hai nơi.

Còn có, chế độ bảo mật của em chưa được tốt lắm, một hacker hạng trung đã có thể trong vòng hai phút bẻ được dễ dàng".
"Vậy sao?" Trọng Hải ỉu xìu hỏi.
"Uhm!"
Khải Phong không ngại tạt cho Trọng Hải gáo nước lạnh.

Bởi vì anh không hiểu cậu ta là thiên tài ở chỗ nào đây? Chính là lúc thông minh quá sức, lúc lại vô cùng hớ hênh.

Cậu ta cần phải được đào tạo bài bản, nếu không tiềm lực của cậu ta sẽ ngày càng mai một mà thôi.
"Trước mắt anh sẽ lấy lại phần dữ liệu kia cũng như thiết lập lại hàng rào bảo vệ.

Sau đó sẽ cài một chương trình liên kết đến laptop của anh, chỉ cần đối phương giở trò lần nữa, anh có thể ngay lập tức biết hắn là ai thông qua camera liệu trình.

Như vậy sẽ nhanh chóng có được kết quả mong muốn".
"Anh rể à, em thật sự thần tượng anh chết thôi!"
Trọng Hải ánh mắt như sao nói lời sến súa khiến mọi người hiện có mặt ai nấy cũng phải cười sặc sụa.


Hình tượng này quả nhiên vô cùng mất mặt, hệt như nhóc Lâm Dương thần tượng cậu ta vậy.
"Không cần nói lời này với anh, anh nhận không nổi!" Khải Phong nhếch miệng cười.

"Còn có, em phải nhanh một chút qua Mỹ nhận đào tạo đi thôi, em có quá nhiều lỗ hổng cần phải sửa chữa.

Riêng cái khoản bảo mật này của em, anh thật sự không dám đánh giá.

Có lẽ JK là người thích hợp nhất dạy cho em khoản này".
"Oh! Không vấn đề.

Được JK dạy là vinh hạnh của em!" Trọng Hải cười toe toét.
"Nhưng mà anh nói trước".

Khải Phong cười như không cười nhìn Trọng Hải.

"Đi theo cậu ta em nên cẩn thận một chút.

Đừng để cậu ta nắm được điểm yếu, nếu em không muốn cậu ta quay em.

Cậu ta có thể ví bằng câu dai như đỉa.

Em nên chuẩn bị tinh thần cho tốt".
"Vậy sao?" Trọng Hải miết cằm suy nghĩ sâu xa.
"Xong rồi!"
Qua một lúc, khi mà Trọng Hải vẫn còn trong suy nghĩ của bản thân, Khải Phong đã lên tiếng.
"Xong rồi?" Trọng Hải ngạc nhiên.

"Nhanh như vậy?"
"Uhm!" Anh gật đầu.

"Mấy ngày nữa Thomas qua đây, anh sẽ nhờ cậu ấy mang cho em một bộ laptop cùng iPad giống như của anh.

Đây là loại mới nhất công ty vừa sản xuất, cũng vừa mới được test lại.

Vào năm sau sẽ phát cho nội bộ công ty sử dụng.


Bây giờ cho em dùng thử trước.

Thế nào?"
Cùng với câu nói, Khải Phong đưa chiếc iPad của mình cho Trọng Hải xem.

Laptop thì cậu ta đã được xem qua rồi, chiếc iPad này là lần đầu.
"Test thử xem".
Trọng Hải nhận lấy, bắt đầu lần mò cấu hình.

Khi màn hình hiển thị, cậu ta liền trầm trồ: "Anh rể à, siêu khủng nha.

Không kém gì một chiếc máy tính".
"Uhm!" Khải Phong gật đầu.

"Có thể lập trình viết code thoải mái.

Dung lượng pin so với chiếc iPad thông thường hơn 50%.

Ram cùng độ phân giải màn hình cũng là mức tối tân nhất".
"Cái này thị trường còn chưa có đi!"
"Chỉ sử dụng nội bộ công ty, cũng chỉ có nhân viên phòng kỹ thuật được sử dụng".
"Vậy tại sao anh có thể đưa cho em sử dụng trước chứ?" Trọng Hải lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi.
Khải Phong khóe môi giựt giựt.

Anh là chủ công ty, mọi tài sản công ty anh dĩ nhiên có quyền định đoạt.

Thế nhưng bây giờ, anh thật sự là không nghĩ ra lời giải thích hợp lý cho câu hỏi này để không khiến mọi người sinh nghi.
Suy nghĩ một chút, anh vẫn là lấp liếm cho qua: "À, anh là đặc quyền, giống như hiện tại anh đang sở hữu đấy thôi.

Còn lý do, sau này qua Mỹ không phải sẽ rõ ràng hay sao?"
"Oh!"
Trọng Hải cũng chỉ biết gật gù mà thôi.

Anh rể đã nói như vậy, cậu còn truy hỏi nữa thật là không phải phép rồi.
Nhận lấy laptop Diễm Linh đang cầm, anh thiết lập hệ thống bảo mật, sau đó đưa cho Trọng Hải, lên tiếng: "Em gõ pass vào đây nữa là xong rồi.


Nhập ba cái pass cho ba lớp bảo vệ".
Trọng Hải nhận lấy, gõ pass.

Sau vài giây, hệ thống thông báo đã hoàn thành.
Khải Phong nói tiếp: "Bây giờ mở thử xem".
Trọng Hải gật đầu rồi bắt đầu mở.

Ba lớp bảo vệ như vậy, khó mà bẻ được nha.
"JK sẽ từ từ chỉ cho em".
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Trọng Hải, Khải Phong liền lên tiếng ngay, bởi vì anh đã biết lời nói tiếp theo của cậu ta là gì, cho nên anh giải đáp giúp cậu ta luôn, tránh cho cậu ta lại hỏi này nọ.
"Oh!"
Anh rể đã nói như vậy, cậu còn có thể nói gì nữa đây.

Anh rể quả nhiên là nhân vật lợi hại.

Hèn chi anh Trí Đức nói anh ấy không đơn giản.

Ắt hẳn sắp tới cậu sẽ được nhiều điều thú vị đây.
Giải quyết xong giúp Trọng Hải, Khải Phong liền hướng về Trọng Huy cùng Mộc Diệp, lên tiếng: "Bác trai, bác gái, có thể là sáng mai ba mẹ con sẽ gọi Facetime cho hai người để nói chuyện.

Nếu hai bác có yêu cầu gì thì nói trực tiếp với họ ạ!"
"Được, bác biết rồi!" Trọng Huy gật đầu.

Cậu ta quả là lo nghĩ chu toàn, ông vô cùng hài lòng.
Nhìn lên đồng hồ cũng đã gần chín giờ, Trọng Huy mỉm cười nói với cả nhà: "Cũng không còn sớm, các con trở về đi thôi, mấy đứa nhỏ mai còn đi học.

Bé nữa, cùng Khải Phong về nghỉ ngơi đi, mai còn nhiều việc phải làm".
"Dạ, con biết rồi!" Diễm Linh mỉm cười với ba mình.

Sau đó quay sang Khải Phong đang ngồi cạnh, nói với anh: "Em lên phòng mang đồ xuống!"
"Anh đi với em!" Khải Phong gật đầu rồi cùng cô rời khỏi.
Bóng dáng hai người vừa khuất, Trọng Hải liền nhìn qua cả nhà một lượt, xong liền cất giọng: "Có phải con đã bỏ qua điều gì hay ho phải không? Vì sao giờ này mọi người lại có mặt đông đủ như vậy?"
Mọi người đưa ánh mắt đồng tình nhìn cậu, cười mờ ám, khiến cậu không hiểu sự tình gì.
Cuối cùng Trọng Khang là người cho cậu giải đáp: "Đúng như ý nguyện của em, em đã chính thức có thêm một người anh rể".
"Thật sự?" Trọng Hải ngạc nhiên tỏ vẻ không tin.
"Ngày 9 tháng 9 tới là lễ đính hôn của chị con.

Đúng hơn là lễ Vu quy".

Trọng Huy thêm lời.
Gia Huy cũng nói vào: "Chuẩn bị tinh thần đi Mỹ nhận đào tạo đi".
Trọng Hải chống cằm suy nghĩ, sau một lúc mới lên tiếng: "Chị ấy thật sự quyết định rồi.


Nhưng mà, cũng nhanh quá đi!"
"Cứ một câu anh rể, hai câu anh rể.

Giờ người ta đã muốn trở thành anh rể rồi, lại nói là nhanh quá!" Trọng Khang cười như không cười nói.

"Thế nào, có muốn mọi người đi khuyên nó suy nghĩ lại hay không?"
"Không cần, không cần!" Trọng Hải vội vàng xua tay.

"Chỉ là quá bất ngờ mà thôi.

Ông anh rể này, em nhất định phải nhận lấy.

Đính hôn gì mà đính hôn, kết hôn cho rồi!"
"Thì lễ Vu quy của nhà gái không phải kết hôn chứ là gì? Còn thiếu mỗi tờ giấy đăng ký nữa không phải sao?" Trọng Khang nói tiếp.
"Vậy khi nào mới chính thức kết hôn chứ?" Trọng Hải vẫn muốn hỏi tới cùng.
"Cậu ta nói sẽ kết hôn bên Mỹ.

Còn khi nào thì, phải đợi chị con quyết định thôi!" Mộc Diệp lúc này cũng lên tiếng.
"Chị ấy còn chưa muốn kết hôn?" Trọng Hải hỏi tiếp.

"Nếu vậy thì đính hôn làm gì chứ? Đính hôn hay kết hôn cũng có gì khác đâu? Qua Mỹ rồi cũng ở nhà anh ấy thôi, chẳng lẽ qua nhà bác Thu Ngọc ở hay sao? Chị ấy là đang nghĩ gì vậy chứ?"
Trọng Hải im lặng vài giây rồi lại nói tiếp: "Qua đó rồi anh ấy còn phải đi làm, thời gian gặp chị e là sẽ không có nhiều.

Hơn nữa anh ấy cũng chỉ ở một mình mà thôi, sẽ rất buồn chán nha!"
"Cậu ta ở một mình?" Trọng Huy thắc mắc.
"Dạ phải.

Con nghe anh ấy nói như vậy.

Anh ấy có nhà riêng, không ở với ba mẹ.

Mà nhà anh ấy gần nhà bác Thu Ngọc nữa.

Cho nên chị Bé dĩ nhiên phải ở nhà anh ấy rồi".
Trọng Huy nhìn sang vợ mình, rồi lại trầm ngâm suy nghĩ.

Vấn đề này cần phải cân nhắc rồi.

Nếu như con Bé chọn ở nhà cậu ta, thì việc kết hôn phải nhanh chóng tiến hành, cho dù đã đính hôn rồi cũng vậy, không thể cứ lấp lấp lửng lửng, thật không xem được.
"Lúc nào đó ba sẽ nói chuyện với hai đứa nó về vấn đề này"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi