TIÊN NGẠO

Lão đạo vội vàng gật đầu nói:

- Ta bằng lòng, ta bằng lòng. Xin tiền bối bất tất phải nhọc lòng, chắc chắn ta sẽ tuân thủ lời hứa. Đúng rồi, xin hỏi tiền bối xung hô thế nào?

Thiếu niên đáp:

- Ta là Lâu Thanh Thư, sư phụ ta là Trương Vân Động, đệ tử thứ năm của Diệt Độ Thần Quân.

Lão đạo nghe vậy toát mồ hỏi lạnh, tỏ ra cung kính hơn nữa. Lúc này bèn thà tất cả trẻ con trên núi trở về, trợ cấp mỗi nhà ngàn lượng bạc, tỏ ra thành thật ngoan ngoãn vô cùng.

Thiếu niên mang một đứa trẻ tới cho phụ nhân kia:

- Ta đã tìm được con cho nàng.

Sau đó rời khỏi thành này, để lại sau lưng vô số lời cảm tạ của dân chúng.

Gia chủ Lưu gia cảm thán không thôi, con lão hỏi:

- Phụ thân, thiếu niên này là ai vậy, vì sao Kim Đan Chân Nhân kia lại sợ tu sĩ Trúc Cơ? Gia chủ Lưu gia đáp:

- Đây là đệ tử của Hiên Viên kiếm phái, thiên hạ đệ nhất thượng môn. Hiên Viên kiếm

phái được xung Trúc Cơ chém Kim Đan. Kim Đan chiến Nguyên Anh. Nếu xảy ra động thủ, Lâu thiếu hiệp tất thắng, sư phụ y chính là đệ tử thứ năm của thiên hạ đệ nhất nhân.

- Hơn nữa dù Lâu thiếu hiệp bại, tên Kim Đan Chân Nhân kia cũng không thể yên thân. Xưa nay Hiên Viên kiếm phái không bỏ rơi một đệ tử nào, cho dù y chạy tới chân trời góc bể, dù là trở về môn phái, cũng không ai có thể cứu được.

- Đây là uy nghiêm của thiên hạ đệ nhất thượng môn, chuyện bất bình thiên hạ. hỏi Hiên Viên Kiếm ta.

Sau khi đại lễ khai phủ chấm dứt chừng sáu tháng, không còn bao lâu nữa tới lúc thức tỉnh Lạc Tĩnh Sơ, Dư Tắc Thành bắt đầu giao lại hết thảy sự vụ trong phái cho đệ tử Tiểu Tam.

Đáng tiếc Dạ Hàn. Nhất Trúc không hề có hứng thú với địa vị chưởng môn, nếu không phải bận trợ giúp Dư Tắc Thành, hai người bọn họ đã rời khỏi Hiên Viên kiếm phái, du ngoạn khắp nơi.

Cuối cùng sau khi mọi người bàn đi bàn lại, Tiểu Tam Thiệu Trinh Đình là nhân tuyển tốt nhất kế thừa chức vị chưỡng môn của Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành thầm nhất định, chỉ cần mình đưa Hiên Viên kiếm phái trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn, sẽ trao lại chức chưởng môn cho y. Sau đó mình sẽ phủi tay tự do tự tai, đi khắp thiên hạ. cảm ngộ tự nhiên.

Thật ra Thành Lam tuy không nói ra miệng, nhưng hết sức mong chờ địa vị chưởng môn.

Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được trong lòng y rất trông mong, đây là dao động của Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật mà năm xưa Dư Tắc Thành gieo lên người y. Nếu không có đạo thần thức này, Dư Tắc Thành cũng không ngờ được Thành Lam lại ham thích chức vị chưởng môn tới mức như vậy.

Nhưng Dư Tắc Thành không thể giao chức chưởng môn cho y, bởi vì sở thích đặc thù của y, Dư Tắc Thành luôn có phần cảnh giác.

Năm xưa sau khi đại chiến Tâm Kiếm Thiền Tông, Thành Lam lấy được Long Kiếm thuật của Tâm Kiếm Thiền Tông, Độc Cô Phi Hồng lấy được Minh Kiếm thuật. Tuy rằng biểu hiện của cả hai trong mấy năm qua không có gì khác người, nhưng Dư Tắc Thành biết kiếm thuật của bọn họ tiến triển rất nhanh, có thể xếp hàng thứ ba, thứ tư ở Hiên Viên kiếm phái.

Nếu mình không có ở Hiên Viên kiếm phái, e rằng ngoại trừ Dạ Hàn sư huynh, không ai có thể ngăn chặn hai người này.

Trong những năm qua, Dạ Hàn sư huynh cũng có kỳ ngộ. Một lần trong khi du ngoạn. y nhìn sao chổi bay trên trời, ngộ ra Vô Thượng Kiếm Ý, hơn nữa mơ hồ có dấu hiệu lãnh ngộ lực Thần Uy.

Những tu sĩ năm xưa quyết đấu cùng Tâm Ma Tàn Ánh sống sót, rất nhiều người trúng một đòn lực Thần Uy của Tâm Ma Tàn Ánh. trọng thương mà không chết. Những người này có thể lãnh ngộ lực Thần Uy. Có lẽ sau Dư Tắc Thành. Dạ Hàn sư huynh sẽ là người thứ sáu của Hiên Viên kiếm phái lãnh ngộ lực Thần Uy.

Hai người trước Dạ Hàn ắt là Thành Lam và Độc Cô Phi Hồng, hai người bọn họ có được kiếm thuật của Kiếm Lão Nhân, lực Thần Uy tất thành.

Hai người nữa ắt là Thanh Thành và Tử Nhạc. Một người là Thiên Ma du hí nhân gian, người kia là thi thể Đại Thần Uy Sĩ phục sinh. Tuy rằng hiện tại một kẻ già điên, một người già ngốc, nhưng Dư Tắc Thành cảm nhận được bọn chúng đã sớm lãnh ngộ lực Thần Uy, cho nên Dạ Hàn sư huynh chỉ là người thứ sáu.

Nhưng lực Thần Uy của Thành Lam và Độc Cô Phi Hồng là nhờ vào kiếm thuật mà lãnh ngộ, hoàn toàn không thể so được với Dạ Hàn sư huynh tự mình lãnh ngộ. Cho nên nếu xảy ra chiến đấu. Dạ Hàn sư huynh tất thắng hai người này.

về phần Thanh Thành và Tử Nhạc, bọn chúng không phải người thường, khó lòng nhìn thấu.

Thật ra Dư Tắc Thành cũng không sợ Thành Lam làm gì cả, hắn chỉ sợ Thành Lam rời khỏi Hiên Viên kiếm phái, tự sáng lập môn phái khác.

Năm xưa tu sĩ vây xem năm đại kiếm phái đại chiến Tâm Ma Tàn Ánh mà nhận được kiếm thuật của Kiếm Lão Nhân, sáng tạo ra ba thượng môn Tinh Cơ Kiếm tông, Sát Ma tông, Minh Thần Kiếm Ma tông. Hiện tại thêm một Long Ma kiếm phái cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Năm xưa trong trận chiến ở pháo đài Thiên Lại, trong khi Dư Tắc Thành và Nhất Kiếm Thần Quân giao thù, phát hiện ra Tinh Kiếm thuật của y thật ra cũng không kém gì những môn kiếm thuật khác. Có lẽ Long Kiếm thuật kia cũng không đơn giàn như vậy, hoàn toàn có thể thông qua diễn sinh mà phát triển thành nhiều loại kiếm pháp.

Thành Lam lấy được Long Kiếm thuật, hoàn toàn có đủ tư cách khai tông lập phái.

Thôi đi, nghĩ nhiều vô ích, nếu y muốn đi, vậy hãy để y rời đi, không còn cách nào.

Sau khi an bày hết thảy, Dư Tắc Thành đưa ba người Tiểu Tam. Thanh Thành và Tử Nhạc vào trong đình viện Thiên Đạo phong.

Dư Tắc Thành nói:

- Sư phụ phải ra ngoài xử lý một số việc, có lẽ rất lâu mới có thể trở về. Các con đều đã trường thành, cũng đã tới lúc giao lại bí mật Thiên Đạo phong cho các con.

Ba người nghe vậy sửng sốt. Thanh Thành nói:

- Bí mật Thiên Đạo phong ư, phụ thân, con không muốn biết, cứ giao cho Đại sư huynh đi. Biết nhiều càng lôi thôi phiền phức, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Tử Nhạc ngây ngô nói:

- Sư phụ, sư phụ, con là tên ngốc, con cũng không muốn biết.

Dư Tắc Thành liếc nhìn hai người một cái:

- Hai người các con cũng đã chơi bao nhiêu năm qua, ta chưa từng bảo các con ra sức. Thế nhưng hiện tại, các con cũng nên vì Hiên Viên kiếm phái mà xuất ra chút lực.

- Nếu Đại sư huynh các con có vấn đề, không giải quyết được, ta lại không có ở đây, vậy các con phải đứng ra, có nhớ chưa?

Dư Tắc Thành nói xong trợn trừng mất, lập tức Thanh Thành và Tử Nhạc vô cùng sợ hãi, vội nói:

- Được, được rồi, con bằng lòng.

Sắc mặt Tử Nhạc trở nên nghiêm nghị:

- Con cũng bằng lòng.

Thanh Thành và Tử Nhạc đều có căn cơ sâu nặng, Dư Tắc Thành cũng không thể nhìn thấu tu vi bọn chúng. Nhưng một đứa là con gái mình, đứa kia là hài tử mà mình nhặt được từ nhỏ, thật ra Dư Tắc Thành hết sức che chở cho bọn chúng, cũng hết sức yên tâm về chúng. Có chúng ở đây trợ giúp Tiểu Tam trấn thủ, chắc chắn không có vấn đề gì.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Trước kia có lẽ các con từng có nghi vấn, vì sao mọi người luôn tụ tập ở đình viện này, vì sao ta lại thích ở nơi này, bây giờ ta sẽ cho các con biết nguyên nhân.

Dứt lời, thình lình không gian biến hóa, cả bốn người bị na di vào trong một pháp trận thật lớn. Pháp trận này cũng như trước đây, khắp cả trên trời dưới đất đều do vô số phù văn tạo thành, nhìn kỹ, đây toàn là phù lục, chú văn. tiên kinh...

Những phù văn phù lục này trải rộng không gian vạn trượng, dày đặc. Trong pháp trận này có bốn thứ hết sức kỳ dị bị pháp chú khóa chặt.

Một ngọn tháp cao ngạo nghễ hùng vĩ, một huyết hài mênh mông mãnh liệt, một thiên kinh văn trong đó vô số văn tự quay cuồng, một thứ gì đó dường như vô hình, nhìn qua không thấy gì cả.

Bằng không nơi này sao thể vây khốn được chúng, bởi vì chúng là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.

- Không thể ngờ năm xưa sau khi chúng theo Hoàng Tam phi thăng, lại rơi vào tình cảnh này...

Thanh Thành đột ngột tát cho y thêm cái nữa, quát lớn:

- Còn già vờ nữa sao, trước mặt ta cũng dám giở trò, mau mau ngoan ngoãn lại!

Tử Nhạc thình lình trừng mất:

- Tiểu bối, ngươi dám đánh ta...

Thanh Thành lại tát cho y cái nữa:

- Muốn so tư cách với ta ư, ngươi không xứng. Còn dám già vờ...

Sau đó lại tát thêm cái nữa. chợt Tử Nhạc ôm mặt kêu lên:

- Đừng đánh nữa, sư tỷ, đệ tinh rồi, đệ biết sai rồi, đệ không có già vờ...

Nhìn thấy bốn thứ này, cả ba người đều sửng sốt. Thanh Thành kinh ngạc nói:

- Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên ư, có tới bốn người?

Tử Nhạc nhìn thấy vậy cũng vô cùng kinh ngạc, thình lình y ôm đầu, ra vẻ vô cùng đau đớn, hai mất trở nên đỏ ngầu, không tự chủ được buột miệng nói:

- Đại Hồng, Lực Mục, thì ra các ngươi ở trong này ư? Ha ha ha, không ngờ các ngươi cũng có hôm nay.

- Hay, Hay lắm, ta sẽ trấn thủ nơi này, các ngươi vĩnh viễn ở lại đây đi thôi.

Giọng nói này hết sức già nua, hoàn toàn không phải là giọng của Tử Nhạc.

Vừa nghe như vậy, lập tức huyết hải và thiên kinh văn quay cuồng không ngớt, dường như bị kích thích mạnh mẽ, bạo phát hung uy vô tận.

Phù văn trong khắp không gian bắt đầu chớp lóe, vô số cấm chế khởi động, rất nhanh hai thứ này khôi phục bình thường.

Thanh Thành đột ngột đánh vào đầu Tử Nhạc một cái:

- Cũng tại đệ nói nhăng nói càn, suýt chút nữa thức tỉnh bọn chúng.

Tử Nhạc nói tiếp:

- Đây chỉ là tiên thể bất diệt của chúng, tiên hồn chân chính đã bị tách ra, giấu ở chỗ khác.

Nhưng Thanh Thành lại tát thêm cái nữa, xuất thủ liên tục, miệng quát lớn:

- Tinh cái rắm. lâu nay không đánh đệ, lần này có lẽ đệ ăn đòn thoải mái rồi...

Lúc này Tử Nhạc trở lại bộ dạng ngây ngô trước kia:

- Sư tỷ, sao lại đánh đệ?

Thanh Thành gật gật đầu. cười nói:

- Như vậy mới đúng là Tử Nhạc của ta, ngoan, tỷ đưa đệ ra ngoài chơi.

Tử Nhạc ôm mặt tỏ ra oan ức vô cùng, nhìn qua quan hệ giữa hai người này tựa như chủ nhân và sủng vật. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong lúc này, Dư Tắc Thành vẫn đứng ngẩn người ra đó, không nhúc nhích. Hắn đã bị câu nói của Tử Nhạc làm cho kinh ngạc sững sờ.

"Đại Hồng, Lực Mục, thì ra các ngươi ở trong này ư?"

Đại Hồng không phải là tiền kiếp của mình sao, nhưng nơi này giam giữ ba vị Tiên Đế và tộc trường Tiên tộc, có liên quan gì tới Đại Hồng, năm xưa Đại Hồng đã phi thăng Tiên giới ư?

Nhưng Dư Tắc Thành lại vô cùng tin tường lời Tử Nhạc, thiên kinh văn quay cuồng kia nhất định là Đại Hồng.

Chẳng trách năm xưa lần đầu tiên mình nhìn thấy thiên kinh văn này đã cảm thấy vô cùng quen thuộc. Chăng trách ngày ấy lúc muội muội từ biệt mình, còn đưa tay vuốt ve mặt đất.

Nhìn kỹ lại, kinh văn quay cuồng kia rõ ràng là Ngũ Hành Thiên Diễn quyết.

Vô số nghi vấn quay cuồng trong đầu, nhưng hiện tại Dư Tắc Thành không có thời gian suy nghĩ kỹ, chỉ máy móc nói:

- Đây là cơ mặt tối cao của Thiên Đạo phong ta, cũng là nguyên nhân mà Thiên Đạo phong ta lúc nào cũng phải có người canh giữ đình viện kia. Cũng là nguyên nhân năm xưa lão điên tổ sư tự nhốt mình trong thạch thất ở Thiên Đạo phong ta.

- Nơi này chính là Khốn Tiên Lao, nhốt bốn cao thủ siêu cấp, bọn chúng đã đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, vạn tử bất diệt. Chỉ có thể phong ấn vây khốn bọn chúng, nhưng không có cách nào đánh chết, cho nên chúng mới bị nhốt trong Khốn Tiên Lao này. Đây là một trong những bí mật lớn nhất của Hiên Viên kiếm phái chúng ta.

- Đây là nhiệm vụ mà bảy ngàn năm trước Kiếm Lão Nhân đã giao cho Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương. Hôm nay ta giao lại cho các con, nhớ kỹ không được tiết lộ tin tức về Khốn Tiên Lao này ra ngoài.

Dư Tắc Thành kết thúc giới thiệu nhanh chóng, mọi người đều ngạc nhiên không nói nên lời. Sau đó Dư Tắc Thành dẫn cả bọn rời khỏi nơi này, còn mình bắt đầu ngồi dưới gốc Bồ Đề, tĩnh tâm suy nghĩ.

Hắn vào thế giới Bàn cổ, đi vào đại điện Ám Ma, bắt đầu lục tìm tư liệu, tìm tên của bốn vị Tiên Đế Tiên Giới, tìm nguồn gốc của Huyết Hài phái, Vô Thượng Đại Đạo tông. Dần dần một phác họa sơ bộ xuất hiện trước mắt hắn.

Lần trước hắn chỉ tra đến tiền kiếp, tra được Đại Hồng, Lực Mục phi thăng theo Hiên Viên Hoàng đế, sau đó không tra tiếp. Hiện tại tra vô số tư liệu, những chuyện sau đó dần dần phơi bày ra ánh sáng.

Dư Tắc Thành khép tư liệu lại, không khỏi ngơ ngẩn xuất thần, thì ra là như vậy:

"Thì ra vào thời thượng cổ, Đại Hồng, Lực Mục phi thăng cùng Hiên Viên Hoàng đế, đại chiến một phen trên Tiên Giới. Rốt cục thành công, xâm lấn Tiên Giới bằng hòa bình, đầy Tiên tộc vào hoàn cảnh suy sụp.

Sau đó Hiên Viên Hoàng đế tiếp tục phi thăng lên không gian thứ nguyên cao hơn. Ngài đi rồi, ắt phải có người ở lại trấn thủ Tiên Giới. Năm xưa Đại Hồng đứng đầu bá quan, tự nhiên phải ở lại trấn thủ Tiên Giới, trở thành một trong bốn vị Tiên Đế.

Thời gian dần dần trôi qua, dần dần mình quên đi xuất thân, không, phải nói mình trở thành Tiên Nhân, lúc cân nhắc vấn đề lại đạt lợi ích Tiên Nhân lên trên. Lúc ấy nhân gian phi thăng vô cùng đơn giàn, bọn họ lên đây cướp đoạt Tiên Khí. phá hoại Tiên Giới. Nếu cứ kéo dài như vậy, Tiên Giới sẽ bị bọn họ làm cho ô uế hư hại."

Trong vô tình, tên Đại Hồng bị đổi lại thành "mình", Dư Tắc Thành đã hoàn toàn đắm chìm trong đó.

"Ta là Tiên Đế Tiên Giới, tự nhiên phải bảo vệ ích lợi của Tiên Nhân, bèn cùng bọn muội muội định ra kế sách diệt sạch hậu duệ Hiên Viên, gây ra lũ lụt Diệt Thế. Như vậy tránh cho vô số người tu tiên phi thăng, cướp đoạt tài nguyên Tiên Giới.

Sau mình trúng quỷ kế của cồn, không, không phải cồn, là y, y hoàn toàn không niệm tình năm xưa... Ta vô cùng căm phẫn, đi theo y vô số vạn năm. rốt cục không ngờ có kết quả như vậy. Ta bèn ân đoạn nghĩa tuyệt cùng y, cam tâm đê mình chịu phong ấn, hồn xác chia lìa.

Muội muội thấy ta như vậy, cũng theo ta tới đây. Không ngờ thân thể của ta ngay dưới chân mình, bị phong ấn vô số vạn năm. mà ta lại hôn mê nhiều năm như vậy.

Vô Thượng Đại Đạo tông ư? Dường như là một bầy chó năm xưa mình nuôi dưỡng để tiêu diệt hậu duệ Hiên Viên, không ngờ bọn chúng xem mình là tổ sư...

Đây là cuộc đời của ta, hai trăm năm. không biết vì sao tiên hồn của ta chuyển thế, biến thành Dư Tắc Thành hiện tại.

Cho nên ta chính là Dư Tắc Thành, là Đại Hồng, là Tiên Đế trên Tiên Giới, ta chính là..

Đột nhiên một giọng nói khác vang lên:

- Ta không phải là ai khác, ta chính là Dư Tắc Thành, ta chỉ là Dư Tắc Thành.

Trong khoảnh khắc này, trong đầu Dư Tắc Thành xuất hiện hai bóng người, một người là Dư Tắc Thành vừa rồi không ngừng nhớ lại, một người là Dư Tắc Thành vừa nói câu ta chính là Dư Tắc Thành.

Hai người đối diện nhìn nhau. Dư Tắc Thành không ngừng nhớ lại mỉm cười, thình lình trên người y tung bay vô số Tiên bảo thần giáp, trở nên uy vũ hùng tráng vô cùng, hóa thành vô thượng Tiên Đế, khí thế vạn quân, thiên địa dưới chân y.

Mà Dư Tắc Thành kia đứng lặng ở đó hết sức bình thường, không có biến hóa gì cả.

Dư Tắc Thành hóa thành Tiên Đế lên tiếng nói:

- Ta là Tiên Đế, tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên này là cơ thể của ta. Chỉ cần ta thu hồi cơ thể, sẽ có được lực lượng vô cùng. Thiên Đạo Tự Nhiên, lực Thần Uy gì đó không đáng một xu nào trước mặt tiên thể của ta. Ta chính là tối cao, ta chính là...

Dư Tắc Thành bình thường kia ngất lời:

- Ta chính là ta. ta chỉ là ta. Đại Hồng, cho dù ngươi là tiền kiếp của ta, nhưng ngươi đã là quá khứ, đã tiêu tan, đừng vọng tường sống lại.

Tiên Đế kia thình lình toát ra vô số uy áp ép tới. khiến cho thiên địa biến sắc. Y lớn tiếng nói, thanh âm hắn dường như được thiên địa cộng hưởng:

- Ngươi sai rồi, ta là vĩnh hằng bất diệt, là vô thượng chí cao nằm trên cả pháp tắc Thiên Đạo.

- Ngươi chỉ là một Nhân tộc nho nhỏ, làm sao hiểu được sự vĩ đại của ta?

- Thành tựu mà hiện tại ngươi đạt được, trong mắt ta bất quá chỉ là hạt cát giữa sa mạc mà thôi. Chỉ cần ta thu hồi cơ thể của mình, hư danh thiên hạ đệ nhất thượng môn nho nhỏ kia cũng không bằng cái rắm. Lúc ấy dù là Tiên Giới cũng là của chúng ta...

Dư Tắc Thành kia cắt ngang lời y lần nữa:

- Quá khứ chính là quá khứ, ngươi phải tiêu tan thôi. Ta chính là Dư Tắc Thành, ta chỉ là Dư Tắc Thành.

- Có lẽ ngươi hết sức khinh thường thành công của ta, nhưng đó là do ta đi từng bước một. nỗ lực quên mình, nhiều lần liều mạng mà đạt được. Ta rất hạnh phúc với thành tựu ấy, không cảm thấy thẹn với lương tâm.

- Ta sẽ thu nhận kim thân Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên của ngươi, nhưng ta không cần ký ức tư tường của ngươi, tiêu tan hết cho ta.

- Có lẽ đối với ngươi, Tiên Đế bệ hạ. Đại Thần Uy Sĩ vô địch, ta chỉ là một hạt cát nhỏ bé không đáng kể. Nhưng đối với ta, ta là cả thế giới, cả vũ trụ này.

- Mất đi mình, cũng như mất đi hết thảy, cho nên bất kể ngươi là ai, bất kể quá khứ của ngươi huy hoàng tới mức nào, ngươi cũng chỉ là tiền kiếp của ta, là ký ức trong quá khứ, là ký ức hãn nên tiêu tan. cho nên hãy tiêu tan đi.

- Ta chính là Dư Tắc Thành, ta chỉ là Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành độc nhất vô nhị, Dư Tắc Thành thiên hạ đệ nhất, Dư Tắc Thành kiêu ngạo vô cùng. Không ai có thể ngăn trở đạo ta. không ai có thể thao túng tương lai ta. không ai có thể ngăn đường ta.

- Ta chính là ta. chính là Dư Tắc Thành.

Theo giọng nói bình tĩnh mà kiên định. Dư Tắc Thành Tiên Đế uy phong kia dần dần tan nát. hóa thành tro bụi, hoàn toàn tan biến.

Nhìn Tiên Đế tiêu tan. Dư Tắc Thành không tỏ ra vui mừng hay buồn bã. Đây là ký ức tiền kiếp của mình, giờ phút này đột nhiên nhảy ra tranh đoạt quyền khống chế thân thể với mình.

Muội muội mình trong Lục Đạo Luân Hồi cũng đã tranh đoạt quyền khống chế thân thể với tiền kiếp của nàng rất nhiều năm. nhưng lúc chia tay, tiền kiếp của nàng lại xuất hiện để lại manh mối, không, phải nói là cạm bẫy, mới khiến cho xảy ra chuyện vừa rồi.

Bất quá chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, ta chính là ta, ta chỉ là ta.

Dư Tắc Thành đứng phắt dậy, cảm thấy thần trí sáng suốt, trong lúc vô tình tu vi lại tiến thêm bước nữa.

Hắn trở vào Khốn Tiên Lao, nhìn thiên kinh văn quay cuồng kia. Đây là thân thể của mình, không, là tiên thể trước kia của mình, là tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.

Đời người quả thật vô thường, không ai có thể ngờ rằng chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm. rốt cục mình trấn thủ chính mình, quả thật là ông trời chơi khăm đáo đê.

Năm xưa Đại Vũ Thần Đế, Kiếm Lão Nhân. Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương không thể ngờ chuyện này, mà mình cũng không ngờ.

Nhìn tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên trước mặt, chỉ cần Dư Tắc Thành tiến vào trong đó, lập tức sẽ có tiên lực vô biên. Đó là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, dù là trên Tiên Giới cũng không có được mấy người có thể có được tiên thể như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi