TIÊN NGẠO

Dư Tắc Thành chạy tới chỗ Kim di, Kim di luôn luôn ở trù phòng, thấy Dư Tắc Thành tới vô cùng cao hứng, lại bắt đầu tâm sự kể lể.

Dư Tắc Thành chăm chú lắng nghe, người già là như vậy, nếu bà muốn nói, cứ để cho bà

nói.

Dư Tắc Thành nghe như vậy khoảng nửa canh giờ, đột nhiên lên tiếng nói:

- Kim di, con muốn học nấu ăn, người có thể dạy cho con không?

Kim di nghe vậy sửng sốt:

- Con muốn học nấu ăn ư?

Dư Tắc Thành gật đầu:

- Con vốn là một trù sư, khi bước vào tiên lộ, con đặc biệt kiêng kỵ người khác nhắc tới xuất thân của mình, theo con nghĩ, dường như nghề trù sư hơi thấp kém. Nhưng sau khi tới Hiên Viên kiếm phái, con dần dần có cảm ngộ mới. Sau khi vào trù phòng này thể xác và tinh thần con trờ nên yên tĩnh vô cùng, cho nên con mới đường hoàng nói mình vốn là trù sư, không có gì là mất mặt. Kim di có thể dạy con không?

Kim di cười nói:

- Được rồi, ta sẽ dạy cho con, vốn ta tưởng rằng nghề nấu nướng của ta đến đời ta là đoạn tuyệt, con đã muốn học, vậy ta sẽ dạy. Nhưng ta có một điều kiện, sau này con phải truyền nghề của ta lại cho hậu nhân, có được chăng?

Dư Tắc Thành đáp:

- Được, con nhất định làm được.

Kim di cười nói:

- Hôm nay ta sẽ dạy cho con món đậu hủ Ma Bà trước.

Dứt lời, bà lấy đậu hủ cùng các loại gia vị như tương, hành, gừng cùng thịt vụn, bắt đầu chế biến. Dư Tắc Thành dùng thần thức cảm giác, lập tức phát hiện ra tay nghề Kim di quả thật bất phàm. Mỗi một động tác nhỏ của bà hoàn toàn phù hợp với một loại quy luật nào đó của Thiên Đạo, có vẻ tự nhiên khó diễn tả bằng lời.

Lập tức Kim di làm ra một mâm đậu hủ Ma Bà. Đậu hủ làm xong có màu vàng nhạt, mềm mại sáng bóng, có đủ tám cảm giác tê, cay, nóng, ngon, mềm, thơm, béo, dẻo trong đó. Dư Tắc Thành ăn thử một miếng, lập tức cảm thấy trong người vô cùng thoải mái, thậm chí chân nguyên khẽ run lên, dường như gia tăng được nửa phần.

Dư Tắc Thành khen hết lời, cũng bắt đầu làm thử một mâm. Mặc dù hắn đã cố gắng hết sức nhưng vẫn kém hơn Kim di không biết bao nhiêu mà kể. Kim di tiếp tục chỉ bảo, cuối cùng Dư Tắc Thành làm liên tục bảy mâm như vậy, mới có được ba phần hương vị đậu hủ Ma Bà của Kim di. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành bắt đầu học nấu nướng ở đây. Cứ cách bảy ngày hắn lại học một món, vừa thư giãn tinh thần, vừa được ăn thức ngon do chính mình làm ra, cảm giác thật là sảng khoái. Có khi hắn nổi hứng lên bèn lấy hồ cầm ra hát vang một khúc trước mặt các lão nhân, giúp cho bọn họ giải sầu.

Sau khi học xong đậu hủ Ma Bà, Kim di nói:

- Được rồi, hôm nay ngươi đến vừa khéo, đưa cơm cho lão điên đi thôi, như vậy ngày mai sẽ không cần đưa nữa.

Dư Tắc Thành nhận lấy túi càn khôn đựng thức ăn, tới chỗ lão điên đưa cơm, như vậy hôm sau không cần đi nữa.

Lúc Dư Tắc Thành đến nơi, lão điên đang vẽ. Không biết lão tìm đâu ra văn phòng tứ bảo, lúc này đang vung bút múa may, vô cùng cao hứng.

Dư Tắc Thành mang túi thức ăn đặt vào chỗ thường ngày, nhìn thoáng qua nhưng không thể nhìn ra lão điên đang vẽ tranh gì. Hắn quan sát cẩn thận một lúc vẫn không thể nhìn ra, lắc lắc đầu vừa định rời khỏi. Lúc này bất chợt lão điên ngừng vẻ, nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, kêu lên với giọng sửng sốt:

- Không ngờ chỉ trong ba tháng, ngươi đã đạt tới cảnh giới Thai Tức cao cấp! Ngươi ăn tiên đan thần dược gì vậy, tu luyện như vậy về sau sẽ không tốt cho ngươi, căn cơ không vững chẳng khác nào xây nhà trên cát, rất đễ dàng sụp đổ.

Dư Tắc Thành đáp:

- Ta không hề ăn tiên đan thần dược gì cả, tự ta tu luyện mà thành.

Lão điên tức mình nói:

- Không có khả năng, ngươi gạt ta sao?

Dứt lời bèn vung tay lên, Dư Tắc Thành lập tức không thể cử động. Sau đó lão điên bước tới sờ nắn khắp thân thể Dư Tắc Thành, khoảng sau thời gian uống cạn chén trà mới ngừng tay nói:

- Kỳ quái thật, quả thật ngươi không có ăn tiên đan thần dược gì cả, nhưng vì sao tu vi của ngươi tăng nhanh như vậy? Ngươi là Ngũ Hành Linh Căn, chẳng lẽ bí pháp Xuất Khiếu tông lại có hiệu quả như vậy ư?

Lúc này Dư Tắc Thành đã có thể cử động bình thường, bèn nói:

- Tiền bối, người làm như vậy là ỷ lớn hiếp nhỏ. Tuy rằng vãn bối đánh không lại người, nhưng vãn bối đưa cơm cho người, lỡ như hôm nào đó trong thức ăn có nước tiểu, hoặc có bãi đờm, vậy xin lão nhân gia tha thứ...

Lão nhân sửng sốt, sau đó bật cười ha hả, tiện tay lấy bức tranh mình đang vẽ ném cho Dư Tắc Thành:

- Đây là ta bồi thường cho ngươi, chờ năm năm sau ngươi tấn công cảnh giới Tiên Thiên, xem tranh này là có thể cảm ngộ thiên địa, vượt qua được cửa ải Tiên Thiên khó khăn.

Dư Tắc Thành nhìn nhìn bức họa:

- Vậy đây là bức họa bồi thường ư?

Lão điên biến sắc:

- Ngươi trả lại đây.

Dư Tắc Thành cười hề hề, thu bức họa vào túi trữ vật:

- Năm năm... có lẽ không cần tới năm năm, vãn bối đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên.

Đột nhiên lão điên nổi trận lôi đình quát lớn:

- Ta tuyệt đối không nói sai, nếu ngươi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên trong ba năm, vậy ta sẽ ăn hết cái bàn này. Nếu ngay cả chút nhãn lực ấy cũng không có, hóa ra ta sống bao nhiêu năm qua là vô ích hay sao?

Lão điên bắt đầu mất đi tự chủ, cất tiếng gào thét. Dư Tắc Thành lắc lắc đầu thi lễ nhanh chóng rời khỏi. Ra ngoài thạch thất, hắn vẫn còn nghe thấy tiếng gầm rú của lão. Người này tu vi rất cao, đáng tiếc tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn điên loạn.

Dư Tắc Thành trở về động phủ của mình, hai con rối Pháp Linh quả thật là hữu dụng, có thể giặt giũ y phục, dọn dẹp động phủ cho Dư Tắc Thành. Có chúng xử lý những việc vặt này cũng tránh cho Dư Tắc Thành rất nhiều phiền phức.

Dư Tắc Thành vào phòng tu luyện, ngẫm nghĩ một chút, sau đó treo bức họa của lão điên lên tường, có lẽ bức họa này thật sự có chỗ thần kỳ. Hắn bắt đầu ngưng tụ tâm thần, tiến vào trong thế giới Bàn Cổ.

Sau khi vào thế giới Bàn cổ, Dư Tắc Thành lấy ngọc giản Phá Diệt Cửu Thuật ra, bắt đầu đọc qua một lượt, chậm rãi tìm hiểu ý nghĩa trong đó, trong đầu suy diễn pháp môn vận chuyển và ứng dụng của những pháp thuật này.

Dư Tắc Thành tu luyện Phá Diệt Cửu Thuật này không cần tới ba ngày. Dưới sự giúp đỡ của lực lượng nguyên thủy của thế giới Bàn cổ, đúng một canh giờ hắn đã luyện xong Kinh Thần Thứ. Lập tức một phù văn hình mũi kim sinh ra chìm vào đan điền

Sang canh giờ thứ hai, hắn đã luyện xong Công Thành Chuỳ nhận được phù văn hình đầu búa. Sau đó hắn nhất nhất luyện thành Khai Sơn Phủ, Phá Giáp Trùy, Hỗn Nguyên Thuẫn, Huyền Hồn Giáp, Khốn Thân Ti, nhận được năm phù văn có hình đầu búa (búa chém), dùi sắt, thuẫn, giáp trụ, sợi tơ.

Nhưng còn hai thuật Tu La Trảm và Tâm Huyết Giản mãi vẫn không thể luyện thành. Dư Tắc Thành cũng không tỏ ra nôn nóng, bắt đầu hấp thu hơi nước, bắt đầu luyện khí xung huyệt. Sau khi thất bại bốn lần liên tục, bắt đầu dùng Huyết Cương chân nguyên lực luyện hóa hai thận, chấn vỡ những chân nguyên hơi nước vừa hấp thu để tế luyện. Cứ như vậy sau một đêm, Dư Tắc Thành mới kết thúc tu luyện Huyết Cương quyết.

Lúc này hắn mới chậm rãi chuyển sang tiếp tục tu luyện Tu La Trảm và Tâm Huyết Giản. Lần này luyện thành hai thuật này vô cùng thuận lợi, cả chín phù văn sinh ra đầy đủ trong Đan Điển.

Chín phù văn này hợp thành một khối, vừa hút vừa đẩy lẫn nhau, không ngừng xoay tròn. Lộ tuyến xoay tròn của chúng tạo thành hình kiếm, nằm ở trung tâm đan điền Dư Tắc Thành. Chúng đã thay thế vị trí trung tâm của Huyết Cương quyết trước kia, hiện tại bốn phù văn của Huyết Cương quyết và bốn chữ chân ngôn học của Dương sắc lại xoay tròn xung quanh chín phù văn này.

Đến lúc này bất quá chỉ mới hết một ngày, Dư Tắc Thành đã luyện xong toàn bộ Phá Diệt Cửu Thuật, hắn kết thúc tu luyện với tâm trạng hài lòng.

Dư Tắc Thành rời khỏi phòng tu luyện tới diễn võ đàn tràng, nhất nhất thử nghiệm chín loại pháp thuật này. Phù văn trong cơ thể hắn vừa thoáng động, lập tức chân nguyên lực trong cơ thể bắt đầu tự động vận chuyển theo lộ tuyến, chỉ trong nháy mắt pháp thuật đã thành hình.

Kinh Thần Thứ vô hình vô ảnh, chính là ngưng tụ sinh hồn thần thức của mình lại thành một mũi nhọn, sau đó đâm ra, chuyên môn đối phó với các loại hồn thể. Môn này Dư Tắc Thành luyện tập đến mức nghĩ sao được vậy, chỉ cần nổi lên ý niệm, lập tức đâm trúng mục tiêu trong vòng trăm thước. Nhưng nó có hiệu quả thế nào, vì nơi này không có hồn thể cho nên không thể thử nghiệm.

Công Thành Chuỳ là ngưng kết chân nguyên lực của mình lại thành một luồng, dùng bí pháp chấn ra. Chỉ cần đánh trúng phi kiếm pháp khí của đối phương, với tu vi Luyện Khí kỳ điều khiển phi kiếm pháp khí sẽ mất đi khống chế, uẩn Kiếm thuật, Luyện Kiếm thuật trúng một đòn này, thần thức của đối phương trên phi kiếm pháp khí sẽ bị phá hủy, thậm chí thần thức không khống chế được cắn trả ngược lại.

Dư Tắc Thành đánh ra từng búa, cảm thấy thích thú vô cùng. Xa nhất có thể đạt tới hơn trăm trượng, đập trúng bất cứ vật gì cũng nổ vang, toàn bộ đàn tràng chấn động.

Dư Tắc Thành chậm rãi xuất Công Thành Chùy, với chân nguyên lực hiện tại của hắn có thể đánh ra được năm búa, sau đó chân nguyên cạn kiệt. Nếu hắn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp, tối thiểu cũng đánh ra được ba mươi búa trở lên. Pháp thuật này hết sức hợp ý Dư Tắc Thành, cho nên hắn rất thích Công Thành Chuỳ này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi