TIÊN NGẠO

Thời gian một đêm đẹp đẽ trôi nhanh, là một đêm khó thể phai mờ trong ký ức của cả ba người. Hôm sau trời vừa mờ sáng, Dư Tắc Thành nhổm dậy đẩy hai thân thể mềm mại đang quấn chặt lấy mình, chậm rãi ngồi dậy. đến lúc phải đi rồi...

Hai nữ tử vẫn không tỉnh giấc, nhưng Dư Tắc Thành biết dù các nàng có tỉnh, cũng không muốn đối mặt với cảnh chia ly.

Dư Tắc Thành để lại cho các nàng mỗi người hai viên đan dược, hai kim đĩnh. Các nàng không có Linh Căn, không thể tu tiên, đây là thứ có giá trị nhất với các nàng.

Dư Tắc Thành ra khỏi phòng, dạo bước trong Man trại. Lúc này Cốt Luân Tề Văn cũng đã thức. Dư Tắc Thành thấy y bèn đi tới nói:

Ta phải đi rồi, ngươi bảo trọng, trăm ngày sau chúng ta gặp lại.

Cốt Luân Tề Văn gật gật đầu:

- Hôm nay tiểu điệt phải giết chết tất cả yêu thú quanh đây ngàn dặm, bày ra kết giới. Từ nay về sau,nơi này sẽ không còn là nơi nguy hiểm nữa.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, lấy hai mươi kim đĩnh ra đưa cho Cốt Luân Tề Văn:

- Những thứ này vô dụng đối với ta, nhưng đối với tộc nhân ngươi hẳn vô cùng hữu dụng...

Cốt Luân Tề Văn đáp:

- Cảm tạ Dư thúc, tiểu điệt đã quyết định, thật ra tộc nhân không cần rời khỏi nơi này ra ngoài sống. Chúng ta hoàn toàn có năng lực xây dựng nơi này thành một nơi tốt đẹp hơn thế giới bên ngoài.

Dư Tắc Thành gật đầu:

- Người ta lúc nào cũng phải cố gắng vươn lên.

Dư Tắc Thành nhìn Cốt Luân Tề Văn một cái không nói gì thêm, sau đó ngự kiếm bay lên, bay về hướng thành Lâm Hải. Lộ trình bất quá chỉ hai trăm dặm, nháy mắt đã đến. Nhìn thấy thành Lâm Hải xuất hiện từ xa, Dư Tắc Thành kích động không thôi, hạ kiếm quang bên ngoài thành, chậm rãi bước vào.

Trong thành vẫn không có gì khác trước, dường như càng phồn hoa hơn. Ngựa xe qua lại tấp nập tiếng người cười nói ồn ào. Sáng sớm chính là thời gian mà Thành Lâm Hải bận rộn nhất trong ngày, thương khách từ Bột Hải tới muốn vào thành, thương đội từ Thập Vạn Đại Sơn ra muốn ra biển, vô cùng náo nhiệt.

Hết thảy vẫn quen thuộc như năm nào nhưng lại dường như cũng xa xôi... Dư Tắc Thành lững thững tản bộ về phía trước, rốt cục cũng tới nhà mình. Hắn quan sát bề ngoài, nhà mình cũng không có gì khác trước.

Dư Tắc Thành khẽ gõ cửa nhà. Thật ra mẫu thân hắn cũng không còn ở đây, lúc hắn ra đi mẫu thân đã chuyển tới đại viện Dư gia cư ngụ. Hơn nữa đệ đệ Dư Tắc Công hiện tại đã trở thành thiếu tộc trướng Dư gia. mẫu thân không ở lại đây.

Nhưng Dư Tắc Thành vẫn gõ cửa theo thói quen, cũng giống như mười mấy năm trước, hết thảy đều theo thói quen, hết sức tự nhiên. Bất chợt có tiếng nói vang lên bên trong:

- Ai... ai ở bên ngoài đó?

Sau đó cửa mở, mẫu thân xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành. Thì ra mẫu thân vẫn ở lại đây, chờ đợi Dư Tắc Thành hắn trở về.

Lập tức tất cả sự vật trong đất trời đều không còn quan trọng nữa. Dư Tắc Thành nước mắt chảy dài, kêu lên một tiếng:

- Mẫu thân, hài nhi đã về..:

Sau đó hắn quỳ sụp xuống, mẹ con ôm nhau khóc. Từ lúc xa cách đến nay, thoáng cái đã mười ba năm.

Mẫu thân hắn vừa khóc vừa kể:

- Con đó thật hết sức vô tâm. Lúc đi nói rằng chỉ đi ba năm, ngờ đâu mười ba năm sau mới chịu quay về. Con của mẹ rốt cục con cũng đã về...

Mẹ con còn đang ôm nhau nức nở, chợt có tiếng người nói:

- Đừng khóc, đừng khóc nữa hôm nay là ngày vui, khóc làm gì?

- Mau vào mau vào nhà đi.

- Mau nói cho Nhị gia biết Đại gia đã trở về.

Tiếng người ồn ào huyên náo, trong sân xuất hiện năm sáu lão phụ nhân kêu gọi nhau í ới. Dư Tắc Thành và mẫu thân không khóc nữa, hai người được mọi người đưa vào nhà chính.

Dư Tắc Thành quan sát mẫu thân, mẫu thân đã già rồi, nhìn vẻ phúc hậu hơn so với trước kia. Hắn lại quan sát nhà mình, nơi này cũng đã thay đổi tuy rằng đại thể không khác mấy, nhưng mặt đất trải đầy cẩm thạch, ngói trên nóc nhà được thay bằng ngói lưu ly. Hàng xóm đã dời đi, tường viện có thêm vài cửa đã trở thành biệt viện của mình.

Số phụ nhân kia vội vội vàng chạy tới chạy lui chiếu cố dường như bọn họ xem mẫu thân mình như trung tâm, ân cần chìu chuộng bà, mẫu thân cũng thích cuộc sống như vậy cũng hết sức tự nhiên. Nhị đệ Dư Tắc Công của hắn đã chạy tới năm nay y đã hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, toát ra vẻ uy nghiêm của người đứng đầu gia tộc phía sau có mười mấy người hầu đi theo.

Dư Tắc Thành vẫn còn bộ dạng thiếu niên như lúc rời nhà nhưng đệ đệ hắn nay đã là một đại hán to cao. Huynh đệ trùng phùng, ai nấy vô cùng cao hứng.

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành đắm chìm trong tình cảm gia đình, ngày ngày ở nhà nghỉ ngơi, hưởng thú quây quần sum họp cùng mẫu thân và đệ đệ. Dư Tắc Thành đưa đan dược cho hai người uống, như vậy thân thể bọn họ sẽ khỏe mạnh cường tráng, sống tới tám mươi không thành vấn đề.

Còn lại năm mươi mấy kim đĩnh, Dư Tắc Thành cho đệ đệ mình, đồng thời còn cho túi trữ vật cấp thấp, pháp khí cấp thấp, phù triện cấp thấp, tất cả có hơn trăm món. Chỉ có những vật phẩm cấp thấp như vậy, đệ đệ hắn mới có thể sử dụng. Dựa vào những thứ này, Dư Tắc Công muốn tung hoành võ lâm giang hồ là không thành vấn đề.

Đáng tiếc là tiên tửu tiên quả của mình, đệ đệ không thể dùng được, những thứ đó đối với y chính là độc được, ăn vào sẽ toi mạng, cho nên đành thôi.

Mọi người đoàn tụ cùng nhau, đệ đệ Dư Tắc Công đã thành thân, một thể ba thiếp sinh cho y sáu đứa con, ba nam ba nữ. Những đứa trẻ này nhìn thấy Đại bá Dư Tắc Thành còn trẻ như vậy tỏ ra hết sức hiếu kỳ.

Đáng tiếc sáu đứa trẻ này không đứa nào có Linh Căn cả cho nên chúng không thể tu tiên. Thấy Dư Tắc Thành tỏ ra tiếc nuối, Dư Tắc Công cười nói:

- Đại ca đây là chuyện hết sức bình thường. Theo lời gia gia, địa vực chúng ta trong vòng vài mươi năm tới, tất cả hài nhi sẽ không có Linh Căn. Linh khí đã bị đám người tu tiên các vị chiếm hết cho nên đám hậu bối con cháu tối thiểu năm mươi năm nữa mới có thể xuất hiện Linh Căn.

Đây là do mình phá đi tiết điểm địa mạch nguyên khí ở Càn Ma Linh Tôn giáo lúc trước, mới gây ra tình huống như vậy. Chuyện đòi được nọ mất kia. thiên lý tuần hoàn cũng hết sức bình thường.

Mẫu thân hắn lại nói:

- Này Tắc Thành, Thi Vận từng về đây một lần.

Thi Vận... Lưu Thi Vận... Chỉ trong thoáng chốc, bóng dáng thiếu nữ kia xuất hiện trước mắt Dư Tắc Thành. Một đoạn tình cảm nồng đậm mười mấy năm trước bất chợt chảy xuôi trong lòng, có ngọt ngào, có ấm áp nhưng đã không còn khắc cốt ghi tâm như trước.

Dư Tắc Thành bình thản hỏi lại:

- Nàng trở về khi vào vậy. nàng có khỏe không?

Mẫu thân đáp:

- Nàng xinh đẹp hơn cả trước kia. Hai năm trước nàng về thăm mẹ. hỏi thăm con. Lúc con vừa đi, Thạch Đại phu có tới dặn dò không được nói cho người ngoài biết về tung tích của con tránh sau này con tu tiên nổi danh thiên hạ có người sẽ dùng chúng ta để uy hiếp con. Cho nên mẹ không nói cho nàng biết.

- Tắc Thành con yên tâm, không ai biết con đi đâu cả, các nàng chỉ biết con đi tu tiên. Thi Vận nói nàng đang tu hành ở Vô Lượng Khí tông gì đó không có tin tức của con nàng vô cùng thất vọng, đã đi rồi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Mẫu thân không biết Lưu Thi Vận đi cùng với hắn. Dư Tắc Thành lập tức lâm vào trầm tư. Thì ra là Vô Lượng Khí tông, tám phần là Lưu Thi Vận đã được Vô Lượng Chân Quân Tư Đồ Nhã kia thu làm đồ đệ. Đây gọi là có duyên nhất định là Vô Lượng Chân Quân đã mang Lưu Thi Vận và Phạm Đông Lưu đi trước, khiến cho chậm mất một bước, cho nên mới xuất hiện sau Đạp Tuyết Chân Nhân.

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành bắt đầu cuộc sống với thân nhân nhàn nhã. Một hôm hắn tới Hắc Hổ đường thăm lão Đường chủ Mã Lão Hắc. Mã Lão Hắc vẫn còn khỏe mạnh như trước, nhiệt tình tiếp đãi Dư Tắc Thành, thiết yến trong Hắc Hổ đường mời Dư Tắc Thành cùng đám Thôi Nhân Hùng vui say một bữa, mãi đến hôm sau Dư Tắc Thành mới trở về nhà.

Đối với Dư Tắc Thành mà nói. Mã Lão Hắc chỉ như một vị trưởng bối, không cần biết y là người hay là yêu. Dư Tắc Thành cho Thôi Nhân Hùng hai viên đan dược, có đan dược này, Thôi Nhân Hùng muốn sống tới tám mươi tuổi là không thành vấn đề.

Hôm sau, Dư Tắc Thành tới thăm gia gia. Gia gia vẫn bộ dáng già nua như trước, ông không thương cũng không ghét Dư Tắc Thành, ông chỉ đặc biệt thích Dư Tắc Công. Dư Tắc Thành cho gia gia ba viên Trúc Cơ đan, tiên tửu Cực Lạc Thiên và một ít đan dược linh thạch, coi như tròn bổn phận một đứa cháu.

Dư Tắc Thành lại đi thăm lão sư Chu Lý. Lúc này hắn mới biết vào ba năm trước, Chu Lý noi theo các bậc tiên hiền, đã bước lên con đường thiên lý đi tìm đạo.

Dư Tắc Thành trở về nhà, lúc này đám thủ hạ trước kia nghe tin hắn đã về, tất cả kéo nhau tới thăm. Lúc này Dư Tắc Thành mới biết sau khi Cao Phong làm Đà chủ, ngày ngày đắm chìm trong tửu sắc, ba năm trước đây trúng gió đã qua đời. Lâm Diệp Hồng khổ tu võ nghệ tấn công cảnh giới Tiên Thiên, bốn năm trước đây tẩu hỏa nhập ma cũng đã mất.

Đô Du Tử là Đà chủ phân đà huyện thành Sơn Trúc, mười mấy năm qua cũng đã già đi không còn bộ dáng kiếm khách lạnh lùng như trước. Mã Thiên Vũ sống vô cùng phong lưu khoái hoạt, năm nay vừa cưới tiểu thiếp thứ mười ba hạnh phúc vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi