Dư Tắc Thành một mình ngự kiếm bay về phía Nam Hải, trong lòng vô cùng bình tình, không hề có chút cảm giác khẩn trương, tâm như nước đứng. Dường như chiến đấu lần này tầm thường không gì sánh được, bước trên Nam Hải, tất cả đều tự nhiên bình thản như vậy, giống như tự do thảnh thơi dạo bước trong hoa viên nhà mình.
Lần này trên Nam Hải cũng không giống với lần trước, không giống như trước đây từng đám Hải tộc ùa lên, mà trên sóng xanh nhân khẩu thưa thớt, trên mặt biển chỉ có một mình Dư Tắc Thành ngự kiếm tiến tới.
Sóng biển rào rào cuốn về phía trước, biển cả mênh mông không biết đâu là bờ, nước biển xanh biếc một màu, xa xa có một đàn hải âu bay lượn.
Nhìn cảnh đẹp như vậy, đáng tiếc nơi này lập tức sẽ máu loang mặt biển, sẽ có người lập tức phân sinh tử, đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm giác không muốn rút kiếm, cảnh đẹp như vậy cứ tiếp tục duy trì thật là tốt, hà tất động đao động thương, phân ngươi chết ta sống.
Thế nhưng điều này không phải mình có thể quyết định, thân ở nơi này, tuyệt đối không có chỗ lùi bước, nói tới cùng mình chẳng qua chỉ là một tu sĩ nho nhỏ, Trúc Cơ vừa thành mà thôi. Phía xa xuất hiện một đám điểm đen, địch nhân đã xuất hiện. Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài, chuẩn bị đánh một trận.
Tốc độ của đám điểm đen kia rất nhanh, không kém hơn bao nhiêu so với mình ngự kiếm, trong nháy mắt chúng nó đã bay đến trước mặt Dư Tắc Thành, phía sau những hải yêu này có một đôi vây cá, toàn thân một màu trắng bạc, thân phi lân giáp, vừa nhìn đã biết là bộ tộc Phi Ngư.
Dư Tắc Thành nhìn thấy bọn chúng bèn hỏi:
- Bộ tộc Phi Ngư?
Đối phương cũng không nói gì, lao lên phía trước huy động phi kiếm, lập tức hơn ba mươi thanh phi kiếm bên trong bay tới, mười mấy hải yêu Phi Ngư vây quanh Dư Tắc Thành bắt đầu động thủ không nói một câu.
Dư Tắc Thành thở dài một tiếng, trong khoảnh khắc phi kiếm công đến trước người, Dư Tắc Thành đột nhiên nhảy lên, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, đem kiếm pháp của mình cảm ngộ múa vô cùng nhuần nhuyễn, giết vào trong quân địch. Kim Dực kiếm tung bay cường công quần địch.
Trên mặt biển lập tức bắt đầu một trận đại chiến, kiếm quang ngang dọc, kiếm khí bốn phía, Dư Tắc Thành lấy một địch mười, đại chiến đàn Phi Ngư Tinh này, thỉnh thoảng có Phi Ngư Tinh thân thể bị nghiền nát, máu tươi bắn tung tóe, thân thể rơi vào trong biển rộng.
Trong Nam Hải này lấy ngự kiếm nổi danh tổng cộng có hai tộc, một chính là bộ tộc Hải Kiếm Ngư, một bộ tộc khác chính là bộ tộc Phi Ngư. Kỳ thực vốn nơi này chỉ có một bộ tộc Phi Ngư, bộ tộc Phi Ngư này thế lực thấp, mặc dù nhân số đông đảo, chẳng qua ngoại trừ tốc độ phi hành nhanh, cũng không có chút ưu thế nào khác, là bộ tộc phụ thuộc vào vọng tộc khác trong biển rộng, bị Nhân Ngư vũ nhục vô số năm.
Thế nhưng vào chín trăm năm trước, có bộ tộc Phi Ngư tham gia Nam Hải thí luyện, ở đây đã trải qua mười lần chiến đấu với Hiên Viên Kiếm Phái, mỗi lần đều có Phi Ngư tàn dư sống sót. có trí giả bắt đầu mô phỏng theo kiếm pháp của Hiên Viên Kiếm Phái, không ngờ bọn họ mô phỏng lại học được một chút da lông của Phi Dực kiếm, sau đó kết hợp với đặc điểm của bản tộc, đã sáng tạo ra một bộ kiếm pháp Phi Ngư Trảm Ưng kiếm thuộc về mình.
Từ đó về sau, sáu trăm năm qua, dựa vào bộ kiếm pháp này, bộ tộc Phi Ngư này dần dần trở nên hùng mạnh, không phải là chủng tộc yếu nhược như trước đây nữa. Ở trong Thương Khung hải đối mặt ngàn vạn, bộ tộc Phi Ngư ngự sử Phi Ngư kiếm, chính là Hải tộc hùng mạnh đã hoành hành bao năm qua.
Trong sáu trăm năm qua, bộ tộc Phi Ngư hoành hành một cõi, trở thành một thế lực mới nổi lên trong Thương Khung hải, được Tử Long Thần nhất tộc thống trị các nơi trọng dụng, cho nên bộ tộc Phi Ngư càng ngày càng hưng vượng.
Bởi vì bộ tộc Phi Ngư càng ngày càng hùng mạnh, cho nên những bộ tộc tu kiếm truyền thống dưới biển dần dần cảm nhận được áp lực. Vì vậy bộ tộc Hải Kiếm Ngư trong trăm năm vừa qua mới sai khiến con cháu trong tộc tham gia thí luyện ở Nam Hải, cũng hy vọng học được một ít kiếm pháp của Hiên Viên kiếm phái.
Dư Tắc Thành đại chiến cùng đám Phi Ngư Tinh này, kiếm quang xoay vần. Lần này sau khi luyện kiếm thành công, chiến lực của hắn đã nâng cao hơn gấp ba lần. Trước kia đối phó với đám Phi Ngư Tinh này, hắn cần phải điên cuồng công kích, hiện tại chỉ cần xuyên qua xuyên lại giữa khe hở công kích của đàn cá, thỉnh thoảng xuất ra một kiếm là đủ giết một con.
Có khi cũng không còn đường tránh, lập tức hắn xuất ra sóng kiếm điên cuồng, không cần tránh né, sóng kiếm của hắn hiện tại đã có thể bẻ gãy công kích của đối phương. Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã giết chết mười mấy Phi Ngư Tinh, bao gồm một tên đầu Lĩnh.
Số Phi Ngư Tinh bị Dư Tắc Thành giết chết, thân thể của chúng rơi xuống biển, nhưng phi kiếm của chúng lại lơ lửng ở vị trí mà chủ nhân của nó chết đi, không đi đâu cả, quả thật đang chờ đợi Dư Tắc Thành nhặt lấy.
Dư Tắc Thành quét kiếm quang một vòng, lập tức thu lấy tất cả phi kiếm này, số phi kiếm này toàn là phi kiếm Ngũ giai, toàn là từng đôi từng đôi, vừa khéo thích hợp cho Dư Tắc Thành luyện chế Kiếm Phi Dực, cho nên trong lòng Dư Tắc Thành vô cùng cao hứng.
Thật ra hắn cũng không biết phi kiếm mà những Phi Ngư Tinh này sử dụng đều được cố ý tạo ra như vậy. Mà đặc điểm lơ lửng trên không cùng là vì mục đích để cho đệ tử Hiên Viên kiếm phái nhặt lấy dễ đàng.
Đúng vậy, là chuẩn bị cho kẻ thù mình, cùng nhờ vậy, đệ tử Hiên Viên kiếm phái đến đây thí luyện rất thích gặp địch nhân là Phi Ngư Tinh. Bởi vì đánh bại chúng, sẽ rất dễ dàng lấy được phi kiếm của chúng. Những phi kiếm này chỉ cần xử lý sơ qua là có thể hóa thành Phi Dực kiếm sử dụng, cho nên mỗi lần đệ tử Hiên Viên kiếm phái nhìn thấy bộ tộc Phi Ngư là đuổi giết không tha, đại chiến liên tiếp, không chết không thôi.
Đệ tử Hiên Viên kiếm phái không ai biết rằng đây là do bộ tộc Phi Ngư cố ý làm như vậy, bọn chúng muốn nhờ phi kiếm thu hút đệ tử Hiên Viên kiếm phái.
Trên thân thể đám Phi Ngư Tinh này có một loài hải trùng ký sinh tồn tại, tác dụng của loài hải trùng này là thu nhặt thi thể đám Phi Ngư Tinh bị đánh chết. Sau đó số thi thể này được đưa về sào huyệt của bộ tộc Phi Ngư ở Thương Khung hải. Sau đó sẽ có người chuyên môn khôi phục lại tình cảnh chiến đấu lúc ấy từ đám hải trùng trên thân thể Phi Ngư Tinh, để có thể học được các loại kiếm pháp của Hiên Viên kiếm phái. Đây là bộ tộc Phi Ngư dùng sinh mạng chính con cháu của mình để có thể học tập Hiên Viên kiếm pháp.
Ba người Dư Tắc Thành không biết điều ảo diệu này trong việc thí luyện, bất quá loại Phi Ngư kiếm này chắc chắn là kiếm tốt, điều này Dư Tắc Thành hiểu rõ.
Khi đối phương còn lại một tên duy nhất, tên này đột ngột hét lớn:
- Tiểu tử, ngươi dám theo ta chăng?
Dư Tắc Thành bật cười ha hả:
- Cứ dẫn đường, có gì mà không dám?
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnHắn nhanh chóng đánh lên người đối phương một tia ma niệm Vô Hình Ảm Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, dễ dàng phụ thân.
Phi Ngư Tinh kia lại nói:
- Có gan thì theo ta...
Dứt lời xoay người chạy thật nhanh. Dư Tắc Thành phi hành theo sau nó, nháy mắt thông qua suy nghĩ của đối phương biết rằng, thì ra mục đích của Phi Ngư Tinh này là muốn dẫn mình vào vòng mai phục ở phía trước, cũng chính là pháp bảo không gian đã từng vây khốn hai người bọn Thành Lam.
Dư Tắc Thành theo sát Phi Ngư Tinh kia không rời, thật ra hắn muốn xem thử pháp bảo không gian mà trong lòng Phi Ngư Tinh này hết sức tôn sùng là thứ gì, muốn xem pháp bảo không gian kia có bị thế giới Bàn Cổ của mình nuốt lấy hay không. Lần trước thế giới Bàn Cổ nuốt nhà lao Thái Huyền, đạt được ích lợi rất nhiều, không biết lần này có được may mắn như vậy không... Trên người mình có thần lôi, nơi nào mà không dám tới...
Bay được một đoạn, bất chợt phía trước xa xa có tiếng ca vọng đến. Lúc đầu. tiếng ca hát này chỉ văng vẳng khe khẽ, sau đó kéo dài triền miên bên tai. Đột ngột Dư Tắc Thành phát hiện ra mình không thể thoát khỏi phạm vi của tiếng ca này, không nhịn được muốn phi hành tiếp tục về phía trước. Ý nghĩ muốn rời khỏi nơi này vừa nổi lên trong đầu, lập tức đã bị tiếng ca này hấp dẫn, xua đi ý niệm rời khỏi, tự động tiếp tục tiến về phía trước.
Đây là tiếng hát của hải yêu, cũng chính là tiếng hát của Nhân Ngư. Bộ tộc Nhân Ngư và bộ tộc Bạng Tinh đều nằm trong mười đại mỹ nữ của Hải tộc. Các nàng không có chiến lực, bất quá có tiếng ca hát tuyệt diệu vô cùng, mê hoặc các sinh linh khác.
Nghe nói trong đại lễ của một ít thượng môn đều có hải yêu Nhân Ngư xướng ca, để biểu lộ khí thế của tông môn mình.
Xem ra ngoại trừ Phi Ngư Tinh dẫn đường, đối phương còn bố trí thêm Nhân Ngư thu hút, không cho mình chạy trốn.
Phía trước là một luồng sương mù, trước khi Phi Ngư Tinh kia nhảy vào trong sương mù còn quát lớn:
- Tới đây tiểu tử, có bản lãnh thì tới đây...
Hải tộc quả thật là Hải tộc, sử dụng pháp khích tướng cũng vô cùng ấu trĩ. Dư Tắc Thành ngự kiếm đuổi nhanh theo sau nó, nhanh chóng tiến vào phạm vi sương mù. Lập tức Dư Tắc Thành có cảm giác mình vừa vượt qua một kết giới, tiến vào một thế giới thần bí.