TIÊN NGẠO

Vương Thư Nguyên nhiệt tình giới thiệu:

- Thanh Cực Lạc Thiên Tâm kiếm này là phi kiếm do Vĩnh hằng Tịnh Thổ tông luyện chế bọn họ chính là Phật tông, phi kiếm do bọn họ luyện chế chú trọng tâm niệm thiền động, tiêu dao tùy ta, là một trong những mẫu kiếm tốt nhất của Kiếm Tiêu Diêu.

- Sư huynh, mua một thanh đi một năm sau đệ cũng sẽ tham gia đại hội tuyển chọn đi Vô Lượng Khí tông, lúc ấy đệ sẽ gặp huynh, nếu huynh thua đệ đừng trách là vì không có kiếm tốt.

Xem ra những lời này là do Lạc Tân Tuyết nói lại với Vương Thư Nguyên Dư Tắc Thành nhìn Vương Thư Nguyên:

- Vì sao đệ lại trở thành như vậy? Xem ra đệ tới Cổ Tần là một sai lầm không học được điều tốt gì ngược lại học được tính khoác lác khinh người như vậy. Nếu đệ còn tiếp tục như vậy là không được, ta sẽ bẩm báo với Ứng Long sư tổ đệ đã bắt đầu lầm lạc coi chừng lâm vào họa mê muội đó! Phải quản thúc đệ thật nghiêm ngặt, tránh cho sau này ân hận suốt đời.

Dư Tắc Thành còn chưa đứt lời lập tức các sư huynh đệ bốn phía xung quanh đã nhao nhao phụ họa:

- Đúng rồi, vì sao lại như vậy? Đúng quá mê muội rồi Vương sư đệ lâm họa mê muội rồi...

- Mê rồi, Vương sư đệ lâm họa mê muội rồi...

Lập tức tội danh lâm họa mê muội chụp lên đầu Vương Thư Nguyên chiếc mũ này vừa chụp lên, về sau ai muốn phản đối Vương Thư Nguyên bất cứ chuyện gì chỉ cần giơ chiếc mũ này ra coi như thanh danh Vương Thư Nguyên ở Hiên Viên kiếm phái hoàn toàn bị hủy.

Vương Thư Nguyên lập tức nổi giận hét to:

- Mê muội gì chứ, ta là Hỗn Độn Quang Âm Thể vĩnh viễn không sợ họa mê muội!

Y còn chưa dứt lời. tất cả những tiếng ồn ào lập tức im bặt. Giờ đây mọi người đã biết vì sao ứng Long sư tổ lại coi trọng Vương Thư Nguyên như vậy, vì sao dạy y Kiếm Tâm Thông Huyền khí thì ra y là Hỗn Độn Quang Âm Thể. vĩnh viễn không sợ họa mê muội.

Nếu nói trước kia mọi người không thích y là vì y được học Kiếm Tâm Thông Huyền khí mọi người không được học cho nên sinh, lòng ganh tỵ bất măn, coi thường.

Nhưng hiện tại là ghen ghét vô cùng trắng trợn. Bởi vì tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái, bắt kể là Kim Đan Chân Nhân hay Nguyên Anh Chân Quân đều phải đối mặt với họa mê muội. Ngay cả lão điên là Phản Hư Chân Nhất cũng phải tự nhốt mình trong thạch thất, khổ sở chịu đựng kiếp nạn này. Chỉ có mình Vương Thư Nguyên không sợ lâm họa mê muội, hiện tại tất cả mọi người có mặt tại đây nhìn y với ánh mắt hoàn toàn khác trước.

Thử nghĩ mà xem giữa mọi người, ai cũng phải già bệnh chết, nhưng có một người không hề mắc phải nguy cơ này, còn đứng giữa mọi người thể hiện bản thân, cao giọng khoác lác, vậy kết cục của y sẽ ra sao chắc không cần phải nói, có khi y cũng không chết già thật...

Vương Thư Nguyên hiện tại chính là người như vậy, kích phát phẫn nộ của mọi người, đối mặt với nhiều ánh mắt ganh ghét như vậy, lập tức y không nhịn được, bất giác phải lùi về phía sau một bước.

Sau một lúc, Vương Thư Nguyên lập tức tiến về phía trước hai bước, hô lớn: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Mua hay không, rốt cục mua hay không cứ nói, nếu không mua xin đừng vây quanh nơi này. đây không phải là gánh hát...

Dứt lời y nhìn sang Dư Tắc Thành. Cuộc đời y lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió chưa bao giờ gặp phải suy sụp. Chỉ có lần đại hội môn phái trước đây thua dưới tay Dư Tắc Thành phụ kỳ vọng của sư phụ với y là sỉ nhục lớn nhất trong đời.

Vương Thư Nguyên vốn là đứa con cưng, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thất bại. sau khi chịu đả kích nặng nề lần ấy lập tức đánh mất lòng tin. Y nhìn ai cũng thấy người ta đang cười nhạo mình, trong lòng khó tránh khỏi thương tổn. Sau sư phụ dẫn y tới địa vực Cổ Tần tu luyện vài năm ở đó, dần dân khôi phục lại, rốt cục cũng thoát được nỗi nhục trong lòng.

Sau nhân duyên tới, khiến y học được một bộ kiếm pháp Hỗn Độn thuộc về mình, sau đó đánh bại rất nhiều cường địch ở địa vực Cổ Tần, đạt được vinh dự trở về; tự nhiên nghĩ tới chuyện báo thù rứa hận chứng minh mình là mạnh nhất, thất bại lần trước chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

Lần này bán kiếm, thật ra chỉ là một trong những thủ đoạn dương oai của Vương Thư Nguyên. Cái giá ba mươi vạn viên linh thạch một thanh phi kiếm là không có ai mua, thật ra giá trị thật của phi kiếm ấy cũng chỉ từ mười năm tới mười tám vạn viên linh thạch. Vương Thư Nguyên cố ý làm vậy là để biểu hiện chiến tích của mình.

Lần này nhìn thấy Dư Tắc Thành, nhớ tới những lời Lạc Tân Tuyết kể hôm qua, lập tức Vương Thư Nguyên không nhịn được phẫn nộ trong lòng, cất lời mai mỉa Dư Tắc Thành.

Trong lòng y thầm nghĩ, mình có thể thất bại nhưng không thể bại dưới tay đồng hương cùng tới Hiên Viên kiếm phái với mình, càng không thể bại dưới Ngũ Hành Linh Căn rác rưởi.

Dư Tắc Thành nhìn Vương Thư Nguyên đang lớn tiếng kêu la cười nói:

- Ta mua phi kiếm này.

Lập tức tất cả mọi người đều sửng sốt. Vương Thư Nguyên ngập ngừng hỏi:

- Huynh mua thanh nào vậy?

Dư Tắc Thành đáp:

- Ta mua hết.

Vương Thư Nguyên cười nói:

- Huynh định khoác lác hay sao đó là một trăm hai mươi vạn viên linh thạch!

Dư Tắc Thành đáp:

- Không phải chỉ là một trăm hai mươi vạn viên linh thạch thôi sao, đại gia đây thứ gì không có duy chỉ có linh thạch là nhiều.

Sau đó Dư Tắc Thành quay lại nói với các đệ tử Hiên Viên kiếm phái đang vây quanh xem náo nhiệt:

- Các vị sư huynh đệ, ta muốn mua hết bốn thanh phi kiếm này, tránh cho có kẻ dùng mắt chó nhìn người, mới đi dạo một vòng địa vực Cổ Tần trở về đã khinh thường đệ tử Hiên Viên chúng ta. Nhưng trong tay ta không có linh thạch nhiêu như vậy, chỉ có thể bán hàng thu linh thạch.

Vương Thư Nguyên ở phía sau cười ha hả, y đang châm chọc Dư Tắc Thành, y đang chờ xem Dư Tắc Thành có được thứ gì có thể bán được một trăm hai mươi vạn viên linh thạch.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Ta muốn bán Cực Nguyên Kim Tinh và Tích Vân Trọng Thủy. Lần trước chúng ta tham gia đại lễ Phản Hư ở Cực Nguyên Vân Hà tông nhận được lễ vật này. Cực Nguyên Kim Tinh và Tích Vân Trọng Thủy đã đoạn tuyệt, Cực Nguyên Kim Tinh trước kia có giá là mười vạn linh thạch một lạng. Tích Vân Trọng Thủy có giá là một vạn linh thạch một giọt.

- Trong tay ta có bốn mươi giọt Tích Vân Trọng Thủy, tám lạng Cực Nguyên Kim Tinh, ai mua xin hãy liên hệ với ta, ta nghĩ rằng giá này rất công bằng. Có một yêu cầu nhỏ tốt nhất là dùng linh thạch thượng phẩm, tránh cho có người không biết đếm sẽ buồn bực vô cùng.

Lập tức vô số yêu cầu đưa ra tới tấp với Dư Tắc Thành. Tích Vân Trọng Thủy và Cực Nguyên Kim Tinh này đã hoàn toàn đoạn tuyệt, giá mà Dư Tắc Thành bán hiện tại rất rẻ. Cho dù mình không cần, sau này mang tới phường thị khác bán chắc chắn không thành vấn đề tối thiểu cũng phải thu lợi gấp đôi.

Dư Tắc Thành bắt đầu giao dịch, tuy nói chỉ có bốn mươi giọt Tích Vân Trọng Thủy, tám lượng Cực Nguyên Kim Tinh, nhưng Dư Tắc Thành bán một hơi chừng một trăm mươi ba giọt Tích Vân Trọng Thủy, hai cân Cực Nguyên Kim Tinh. May là không ai có thể tra xét được lượng giao dịch, cho nên hắn có thể ung dung bán lấy linh thạch mà không sợ bị kẻ khác nghi ngờ.

Cuối cũng Dư Tắc Thành thu được ba trăm bốn mươi ba vạn linh thạch, thật ra đại đa số đều là linh thạch thượng phẩm. Dư Tắc Thành quay sang giao dịch với Vương Thư Nguyên cuối cũng còn lại hai trăm hai mươi ba viên linh thạch thượng phẩm.

Vương Thư Nguyên thật sự rất tiếc bốn thanh phi kiếm này vốn trong đó có hai thanh y đã định dùng làm mẫu kiếm cho mình. Nhưng hiện tại đành phải bán đi trơ mắt nhìn chúng rơi vào tay Dư Tắc Thành.

Sau khi Dư Tắc Thành mua phi kiếm của Vương Thư Nguyên xong bèn nói:

- Xin cảm tạ mọi người có mặt tại đây nhưng một người vui vẻ không bằng nhiều người cũng vui vẻ. Ta cũng không chiếm một mình bốn thanh phi kiếm này ta chỉ giữ lại một thanh cho mình là đủ. Ba thanh còn lại hiện tại ta sẽ bán ra chính thức, chúng là phi kiếm lục giai, dựa theo giá cả bình thường chính là mười lăm vạn linh thạch một thanh, ai muốn mua ta sẽ bán cho người đó. Nhưng có một điều, kiếm này chỉ bán cho ai thật lòng muốn mua về sử dụng, tránh cho một số người mua đi bán lại, vậy xin mọi người hãy để tâm dò xét.

Lập tức bốn phía vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi. Dư Tắc Thành bán phi kiếm như vậy lập tức hình Thành thế đối lập hoàn toàn với Vương Thư Nguyên bán giá cắt cổ khi trước. Khiến vô số người không nhịn được phải giơ ngón tay cái khen hay.

Thật ra Dư Tắc Thành đã kiếm được đủ số linh thạch, không cần quan tâm tới chút tổn thất ấy. Ngoài ra ba thanh phi kiếm này hai thanh trong đó có thể làm mẫu kiếm cho Kiếm Ngưng Lão một thanh có thể làm mẫu kiếm cho Kiếm Quang Ngục, cả hai loại mẫu kiếm

này Dư Tắc Thành đã có cho nên ba thanh phi kiếm này không có ý nghĩa gì nhiều đối với Dư Tắc Thành.

Thay vì giữ lại bên mình, chẳng bằng hiện tại bán ra kết giao bằng hữu, Tuy rằng tên kia thu được một trăm hai mươi vạn viên linh thạch, nhưng sẽ bị nhiều người ghen ghét, còn mình làm như vậy ngược lại sẽ được người người khen ngợi.

Điểm quan trọng nhất là Dư Tắc Thành đã có phi kiếm đủ dùng, là hơn trăm thanh phi kiếm của bộ tộc Phi Ngư chọn lọc. Ba thanh phi kiếm này dù tốt thật, nhưng đã không làm mẫu kiếm, vậy cũng không có ý nghĩa gì. Ngoài ra, thói quen lúc hắn còn sống ở thành Lâm Hải chính là lúc nào cũng phải gây dựng uy tín, thu phục lòng người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi