TIÊN NGẠO

Dư Tắc Thành lại bắt đầu quá trình luyện kiếm mới, dưới sự chỉ đạo của sư phụ, hắn dần dần ôn lại những môn kiếm thuật mà mình đã học, một lần nữa đào xới kiếm thuật của mình lên, nghiên cứu chúng.

Mỗi một ngày Dư Tắc Thành đều có cảm giác vô cùng phong phú, mỗi lần dưới sự chỉ đạo của sư phụ, Dư Tắc Thành đều có một chút tiến bộ. Thời gian dần trôi qua, thoáng cái đã là tám tháng sau.

Hôm ấy Dư Tắc Thành lại tới đình viện, Lục sư đệ và Thất sư đệ đang chơi trò trốn tìm. Thật ra hai sư đệ này chẳng khác nào trẻ nhỏ, Dư Tắc Thành nhìn chúng chơi đùa, quyết định lát nữa sẽ dạy chúng một phen.

Lúc này Tứ sư huynh không biết đã đi đâu, dưới gốc bồ đào kia không có ai. Đột nhiên tính trẻ con của Dư Tắc Thành nổi lên, thầm nghĩ sư huynh không có mặt, hay là ta tới đó ngồi một lúc...

Dư Tắc Thành bèn chạy tới dưới gốc bồ đào, ngồi vào chỗ mà Tứ sư huynh hay ngồi. Hắn ngước nhìn trời, nhìn đình viện, bắt chước theo bộ dáng trước kia của Tứ sư huynh, bắt đầu ngồi xuống.

Không ngờ ngồi được một lúc, Dư Tắc Thành có cảm giác buồn ngủ, từ từ nghiêng người sang bên, chuẩn bị chợp mất một lúc. Trong mơ hồ, hắn cảm giác như ánh mặt trời vô cùng sung túc, chiếu lên người mình vô cùng thoải mái, giống như tiên quang khi trước.

Thật sự là rất giống, à không, có hơi khác một chút, có cảm giác gì đó hơi kỳ quái... Bất chợt dường như Dư Tắc Thành có điều sở ngộ, một cảm giác huyền diệu khó tả bằng lời chậm rãi dâng lên, hắn phát hiện ra Tử Phủ Kim Đan khí của mình đang điên cuồng vận chuyển. Dường như nó bị thứ gì đó kích thích, đang vận chuyển rất nhanh, cảm giác này chẳng khác cảm giác mỗi lần mình sắp sửa thăng cấp.

Nháy mất Dư Tắc Thành tỉnh lại, lẽ nào Tứ sư huynh luôn luôn ngồi dưới gốc bồ đào này là vì nơi này có vấn đề, có cơ hội làm cho người ta ngộ đạo ư? Lão Thất trong thế giới Bàn cổ cũng phát hiện ra cảm giác khác thường này, y vội vàng liên hệ với Dư Tắc Thành:

- Thống Lĩnh Đại nhân ngàn vạn lần không nên cử động, cảm giác ngộ đạo này không dễ gì gặp được. Ta sẽ lập tức đưa Kim Đan cho ngài, ngài hãy chuẩn bị thăng cấp, xung kích cảnh giới Linh Tịch.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Không cần đưa Kim Đan, thời gian không còn kịp nữa, lập tức cho Nguyên Anh kia vào tế luyện, một mình nó cũng đã đủ.

Lão Thất nói:

- Nhưng Thống Lĩnh, chúng ta không biết cách nào lấy Nguyên Anh ra khỏibình...

Dư Tắc Thành đáp:

- Vậy cứ ném cả bình vào hồn lô, cơ hội này hiếm có, thời gian không đợi chờ ta.

Lão Thất hét lớn:

- Đã hiểu.

Ylập tức chuyển bình ngọc kia, cả bình lẫn Nguyên Anh bên trong cho vào hồn lô. Lập tức bình ngọc vỡ nát. Nguyên Anh kia bất chợt bành trướng, muốn lao ra khỏi hồn lô, đây là giãy dụa lần cuối theo bản năng.

Nhưng hồn lô chẳng khác nhà giam, có giãy dụa cũng vô ích. Nháy mắt y đã bị hồn lô trấn áp, bị lửa trong lò luyện hóa, Luyện Khí Hóa Thần, chuẩn bị dưỡng chất sung túc cung cấp cho phôi thai nguyên thần của Dư Tắc Thành.

Trong khoảnh khắc Nguyên Anh kia bành trướng, Chu Câu Tử trong thế giới Bàn Cổ bất chợt bay lên, phi hành qua lại khắp thế giới Bàn Cổ tựa như đang tìm kiếm cái gì. Cuối cũng không tìm được gì cả, nó lại trở về miệng núi lửa, tiếp tục nuốt Diễm Tâm thạch.

Dư Tắc Thành tĩnh tọa lập tức, tiến vào trang thái thăng cấp, xung kích cảnh giới Linh Tịch.

Lần này Dư Tắc Thành ngồi thăng cấp cảnh giới dưới gốc bồ đào, hoàn toàn là ngoài dự liệu. Nửa canh giờ sau, Thanh Hà và Yến Quy Lai mới phát hiện ra vẻ khác thường của sư huynh. Chúng biết sư huynh xảy ra vấn đề nên không dám động tới, Yến Quy Lai sợ tới nỗi bật khóc, hai người vội vàng đi tìm Nam Thiên Chân Nhân.

Nam Thiên Chân Nhân tới nhìn thoáng qua, buông tiếng thở dài, không nói gì, chỉ bảo hai người không nên động tới Dư Tắc Thành, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Thời gian lại dần trôi, Dư Tắc Thành chìm đắm vào trang thái tu luyện vội vội vàng vàng. Cảm giác này là hắn thích nhất, trong quá trình này, vạn vật trong thiên địa không còn quan trọng, thời gian không gian cũng không thành vấn đề, hết thảy chỉ có trang thái kỳ dị này. Nó giúp cho mình dần dần mạnh hơn, dần dần vượt qua chính mình.

Thời gian cứ trôi qua như vậy, Xuân sang hoa nở, ngày Hạ sấm vang, tiết Thu khí dịu, vào Đông tuyết trắng. Một năm trôi qua, Dư Tắc Thành vẫn chưa tỉnh lại, sau đó lại thêm một năm nữa cùng đã trôi qua. Mãi tới mùa Xuân năm thứ ba, Dư Tắc Thành đột ngột mở bừng mất cảm thấy chân nguyên toàn thân tăng vọt, thần thức tăng mạnh, há miệng thét dài một tiếng vang vọng trời xanh. Hắn đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch sơ cấp.

Sau khi thét xong, Dư Tắc Thành chậm rãi đứng dậy, uể oải vươn vai:

- Đại mộng ai người ngộ, chỉ mình ta tự hiểu, Xuân say ngủ bên ngoài, ngày trôi qua thật chậm.

Dư Tắc Thành ra khỏi gốc bồ đào, thấy hai thiếu niên đang đứng trước mặt. Bọn chúng chính là Lục, Thất sư đệ, chúng bất giác đã trưởng thành từ lúc nào. Vừa thấy Dư Tắc Thành đứng dậy, chúng vội kêu lên:

- Ngũ sư huynh, Ngũ sư huynh, huynh xuất quan rồi sao?

Dư Tắc Thành cười nói:

- Xuất quan rồi, ta tu luyện đã bao lâu?

Thanh Hà đáp:

- Sư huynh đã ngồi đó hai năm ba tháng mười ba ngày.

Yến Quy Lai nói:

- Đúng vậy, bên trong gốc bồ đào kia có quỷ, thật là đáng sợ, đánh chết đệ cũng không dám tới đó. Hôm đó sư huynh làm đệ sợ quá, cứ tưởng sư huynh đã chết.

Dư Tắc Thành bật cười ha hả, lúc này Nam Thiên Chân Nhân xuất hiện trong đình viện:

- Hai con khỉ các ngươi mau đi tu luyện cho ta, Tắc Thành con xuất quan rồi ư, Linh Tịch đại thành, đáng tiếc...

Dư Tắc Thành ngạc nhiên nhìn sư phụ, Nam Thiên Chân Nhân nói tiếp:

- Con đã dùng hết sạch Bồ Đề quang do Tứ sư huynh khổ tâm tích cóp từng chút trong trăm năm qua. Hàng ngày Tứ sư huynh con ngồi đây, thật ra là bồi dưỡng Bồ Đề quang, đã vất vả bồi dưỡng trăm năm, y chuẩn bị sử dụng để đột phá Kim Đan. Nhưng con vô tình kích hoạt sử dụng hết, trăm năm khổ cực hủy hoại trong thoáng chốc, con phải cảm tạ Tứ sư huynh mới được.

Dư Tắc Thành kinh ngạc nói:

- Trời ơi, thì ra là như vậy, Bồ Đề quang ư?

Nam Thiên Chân Nhân nói:

- Cây bồ đào đó thật ra là cây bồ đề, năm xưa Phật Tổ khai sáng Phật môn, từng tĩnh tọa dưới cây bồ đề bốn mươi chín ngày, hốt nhiên ngộ đạo, đây là nhánh của cây bồ đề ấy.

Dư Tắc Thành nói:

- Thì ra đây là cây bồ đề, con cứ tưởng là cây bồ đào.

- Bồ đề vốn không gốc, gương sáng chẳng có đài, vốn không có một vật, chỗ nào dính bụi trần?

Lúc này Tứ sư huynh Tinh Thần ở xa xa mỉm cười đi tới, Dư Tắc Thành thấy y vội vàng thi lễ:

- Đệ thật xin lỗi, Tứ sư huynh, hủy hoại công lao cực khổ của huynh chỉ trong chốc lát, thật là xấu hố. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tứ sư huynh nói:

- Không có vấn đề gì, đây là duyên phận, cơ duyên của đệ đã tới, không ai có thể ngăn cản được. Lúc ấy trên người đệ còn sót lại tiên quang, ngồi dưới gốc cây này, lập tức kích hoạt Bồ Đề quang mà ta bồi dưỡng. Hai thứ này kết hợp, giúp đệ tấn thăng cảnh giới, đây là duyên phận, không thể trách đệ.

- Cây bồ đề mà năm xưa Phật Tổ ngộ đạo có tên là Kim Cương Tề, còn gọi là Kim Cương Nhãn. Cây bồ đề này là năm xưa ta vô tình phát hiện được ở Thiên Mục tông, sau đó ba lượt đánh bại Thiên Mục Tam Phật, mới được bảo vật này. Nó có duyên với đệ, đệ đã chịu ân huệ của nó, ta sẽ giao cho đệ một nhiệm vụ.

- Vào ngàn năm trước, ta còn ở cảnh giới Nguyên Anh, ở Thiên Mục tông lấy được tam bảo, bất kể thế nào, ta cùng nợ bọn họ một ân huệ. Hiện tại Thiên Mục tông đã suy đồi, cao nhân không còn, đệ tử tản mát. Mườinăm trước, cây bồ đề này lại sinh ra một nhánh. Có lẽ không lâu sau, đệ sẽ đi vân du thiên hạ, vậy đệ hãy thay ta mang nhánh cây bồ đề này về Thiên Mục tông, sư đệ có làm được không?

Dư Tắc Thành gật đầu:

- Sư huynh, đệ sẽ không phụ trọng thác của huynh, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.

Tứ sư huynh gật gật đầu, giơ tay chỉ ra, giữa không trung lập tức xuất hiện một chậu hoa, sau đó mới nói:

- Sư đệ hãy cất lấy.

Dư Tắc Thành khẽ run tay áo, lập tức thu chậu hoa kia vào thế giới Bàn Cổ, miệng đáp:

- Nhất định sẽ không nhục mệnh.

Tứ sư huynh gật gật đầu, xoay người tiến tới cây bồ đề, tiếp tục tu luyện, bồi dưỡng Bồ Đề quang, không hề có nửa lời oán trách Dư Tắc Thành. Trong lòng Dư Tắc Thành vô cùng áy náy, thầm thề nhất định phải bồi thường cho Tứ sư huynh.

Nam Thiên Chân Nhân nói:

- Được rồi, Tắc Thành con hãy đi nghỉ ngơi một ngày. Sáng mai giờ Thìn hãy tới Vạn Kiếm các, ta sẽ chính thức truyền thụ kiếm pháp cho con. Ước hẹn một năm khi trước đã trôi qua tám tháng, thời gian con bế quan không tính, bốn tháng sau con đã phải vân du thiên hạ rồi.

Dư Tắc Thành đáp:

- Đệ tử tuân mệnh.

Dư Tắc Thành trở về động phủ, tiến vào thế giới Bàn Cổ, nhìn chậu bồ đề tần ngần không nói. Lão Thất thấy trang thái Dư Tắc Thành như vậy, nghi rằng hắn đang buồn bã vì chuyện vừa rồi, bèn cất lời an ủi:

- Thống Lĩnh Đại nhân, căn cứ theo phân tích của ta, Tứ sư huynh của ngài quả thật không hề tức giận ngài vì chuyện này, nhân phẩm người này đáng để ngợi khen.

Dư Tắc Thành nói:

- Đúng vậy, trăm năm khổ tu, bị ta đoạt mất chỉ trong thoáng chốc, ta thật sự vô cùng có lỗi với sư huynh, tương lai nhất định phải bồi thường cho huynh ấy.

Lão Thất lại nói:

- Cho nên Thống Lĩnh Đại nhân không cần quá ăn năn, chúng ta nhất định sẽ có biện pháp bồi thường cho sư huynh của ngài.

Dư Tắc Thành nói:

- Ta đâu có ăn cái gì năn, ta đang nghiên cứu nhánh bồ đề kia, xem có thể trồng nó trong thế giới Bàn Cổ của ta không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi