Lúc này ánh mắt các nữ đệ tử Phân Phương Giải Ngữ môn đã khác xa trước kia, tất cả biến thành vẻ hâm mộ sùng bái. Đặc biệt mỹ nữ cao gầy bay tới gần hắn nói:
- Dư sư huynh, thật là có lỗi, vừa rồi Nhã Phương lỗ mãng, xin huynh thứ lỗi.
Sau đó nàng vái dài sát đất. Nếu bạn được một mỹ nữ xin lỗi, cũng sẽ có cảm giác sảng khoái thích thú như Dư Tắc Thành hiện tại.
Trong lúc lòng Dư Tắc Thành còn đang phơi phới, chợt nghe Mộc Tư Y truyền âm nói:
- Đây là một trong những pháp thuật kết duyên của Phân Phương Giải Ngữ môn ta. Trước chống sau theo, trước cố ý tỏ ra khinh thường, làm ra vẻ thanh cao, sau lại xin lỗi thừa nhận sai lầm, làm như hết sức sùng bái. Có rất ít nam nhân chạy thoát thuật này.
Vừa nghe những lời này, lập tức Dư Tắc Thành trở nên thoái chí. Hắn ngẫm nghĩ một chút, quả thật là như vậy. Từ nữ nhân mặt dài lúc đầu cho tới mỹ nữ cao gầy Nhã Phương này, các nàng rõ ràng là kịch sĩ tài ba, phân công rõ ràng, kẻ tung người hứng, rốt cục khiến cho nam nhân điên đảo tâm hồn. Đám đệ tử Hỏa Vân tông kia chính là tỷ dụ, hiện tại đã bị mấy nữ nhân này thổi phồng tới tận mây xanh.
Lúc này dường như mỹ nữ cao gầy kia đang truyền âm trò chuyện cùng Mộc Tư Y, sau đó lên tiếng nói:
- Được, thôi được, thuộc về muội vậy, ta sẽ thối lui. Muội thật là quá quắt, toàn tranh chiếm những nam nhân anh tuấn bảnh bao.
Nàng vừa thốt ra những lời này, ấn tượng tốt đẹp mà nàng vừa tạo ra với Dư Tắc Thành sụp đổ trong phút chốc, sau đó nàng xoay người bay về phía Hỏa Hành Không.
Bên kia Mộc Tư Y và Tô Luân vẫn không trò chuyện nửa lời. Đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện ra một vấn đề, dường như lão Tô Luân này không có ý mời bọn họ vào Tĩnh Hương lâu không có một lời mời nào cả.
Dư Tắc Thành truyền âm với Mộc Tư Y:
- Chúng ta vào Tĩnh Hương lâu thử xem vì sao lão không mời chúng ta vào.
Mộc Tư Y lên tiếng nói:
- Đúng rồi, gần đây Tô muội muội thế nào, có quấy rầy nàng không. Đã lâu tiểu diệt chưa tới thăm nàng, có thuận tiện không, tiểu diệt muốn vào thăm Tô muội muội một chút.
Tô Luân ngập ngừng một chút, sau đó lặng yên không nói thật ra là có ý phản đối.
Dư Tắc Thành lập tức truyền âm chỉ đạo Hỏa Hành Không, Hỏa Hành Không nghe xong nói lớn:
- Không được rồi sư thúc, xảy ra chuyện gì vậy, cứu một con chó, nó còn biết sủa gâu gâu, ở đây không có lấy nửa lời khách sáo. Hỏa Vân tông ta chưa bao giờ bị coi thường như vậy, đây là coi thường Hỏa Vân tông chúng ta cùng Hiên Viên kiếm phái của thúc, còn có Phân Phương Giải Ngữ môn nữa.
Y vừa nói câu này, lập tức các đệ tử Hỏa Vân tông khác cùng hùa theo, cả bọn nhao nhao mỗi người một câu hết sức ầm ĩ, hận không thể rút kiếm động thủ ngay tức khắc.
Tô Luân lập tức toát mồ hôi trán những lời của Hỏa Hành Không đã đẩy vấn đề tới danh dự của môn phái, quả thật không cho lão chút đường lui. Nếu còn kéo dài như vậy, ắt đám người này sẽ tiếp tục công tác của đám người trước, tấn công Tĩnh Hương lâu.
Lão vội vàng nói:
- Các vị vất vả rồi, xin mời vào trong nghỉ ngơi uống chén trà thơm.
Mọi người lập tức im bặt, Hỏa Hành Không nói bâng quơ:
- Quả thật rượu mời không uống, lại uống rượu phạt.
Dứt lời, mọi người chuẩn bị cùng tiến vào trong nghỉ ngơi. Đúng lúc này, phía trước xuất hiện hai mươi mấy đạo kiếm quang, có một đám người đang từ phương xa bay tới. Một thiếu niên dẫn đầu kêu to:
- Phụ thân, con đã mời Lôi Đại ca, Bảo tỷ tỷ tới rồi.
Dư Tắc Thành nhìn kỹ, phát hiện ra đa số đám người này là đệ tử Hư Vô Phiêu Miểu tông, kẻ cầm đầu chính là Lôi Vạn Quân, phía sau y chính là Vãn Diễm Kim Cúc Bảo Di Ninh.
Chẳng trách Tô Luân không muốn mời bọn Mộc Tư Y vào trong, thì ra lão đã phái con mình chạy đi mời Lôi Vạn Quân tới đây hỗ trợ. Với quan hệ giữa Lôi Vạn Quân và Mộc Tư Y, hiện tại lại thêm Bảo Di Ninh và Dư Tắc Thành, đã hình thành một quan hệ tứ giác, lập tức sự tình trở nên rối như canh hẹ, cho nên lão mới không mời bọn họ vào Tĩnh Hương lâu.
Lập tức tất cả mọi người ở đây, bất kể là đệ tử Hỏa Vân tông hay người Tô gia hay đệ tử Hư Vô Phiêu Miểu tông, toàn bộ đổ dồn ánh mắt vào bốn người bọn họ, ai nấy hưng phấn bừng bừng, chờ xem náo nhiệt.
Mọi người lặng lẽ thối lui, lập tức lộ ra bốn người đứng giữa, hai cặp đối diện nhau.
Bọn họ nhìn nhau, Lôi Vạn Quân nhìn Mộc Tư Y và Dư Tắc Thành chằm chằm, trong mắt y như có lửa. Bảo Di Ninh thì nhìn Mộc Tư Y, sau đó như vô tình như cố ý kéo Lôi Vạn Quân lại gần minh, biểu hiện địa vị hiện tại của mình.
Mộc Tư Y nhìn Lôi Vạn Quân và Bảo Di Ninh, ánh mắt nàng vô cùng khó hiểu. Ánh mắt Dư Tắc Thành thì bình thản đến lạnh lùng.
Dần dần ngọn lửa trong mắt Lôi Vạn Quân cũng tiêu tan hiện tại đối với y, quá khứ đã là quá khứ, người mà y thích hiện tại là Bảo Di Ninh. Từ khi kết giao cùng Bảo Di Ninh, dần dần y hiểu được nữ nhân vốn hay bị người đời hiểu lầm này, từ từ thích nàng lúc nào không hay không biết.
Ánh mắt Mộc Tư Y cũng trở nên bình thản chuyện trước kia đã tan theo mây khói, tình cảm trong quá khứ giờ chỉ còn là đống tro tàn. Hiện tại mình đã không còn đường lui, chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo số mệnh, nhìn đối phương bằng ánh mắt của khách qua đường.
Ánh mắt Dư Tắc Thành vẫn tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng hắn đang thầm đánh giá Bảo Di Ninh, không hề phát giác rằng mình đã trở thành tâm điểm được mọi người chú ý.
Tất cả những người khác không gây ra chút thanh âm nào, bọn họ đang chờ xem náo nhiệt. Có kẻ chờ một trận ẩu đả kịch liệt, có người chờ xem kịch vui, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú.
Lôi Vạn Quân lên tiếng nói trước tiên:
- Tư Y, ta chúc phúc cho các người, chỉ cần nàng có cuộc sống tốt hơn sống với ta là đủ.
Mộc Tư Y cúi đấu nói khẽ:
- Cảm tạ, xin lỗi...
Hai người lại nhìn nhau, bất chợt mắt cả hai nóng rực, những tình cảm trong quá khứ đồng thời nổi lên trong lòng. Nhưng quá khứ đã qua đi, tình nhân cũ nay đã chia tay, tất cả tình cảm ngọt ngào trước kia từ nay trở đi hoàn toàn tan biến. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.vn
Lôi Vạn Quân nói với Dư Tắc Thành:
- Dư Tắc Thành, sau này tốt nhất ngươi hãy thương yêu lo lắng cho Mộc Tư Y cho thật tốt, nếu không đừng trách kiếm ta vô tình.
Dư Tắc Thành đáp:
- Khoan đã, ta và Tư Y chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường, ngươi không được nói hươu nói vượn.
Vừa nghe Dư Tắc Thành nói như vậy, mọi người xung quanh nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt. Ai nấy cho rằng hắn sợ Lôi Vạn Quân, cho nên phân rõ giới hạn với Mộc Tư Y.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Lưu Thi Vận của Vô Lượng tông mới là hôn thê chưa cưới của ta, cho nên đồng hương ngươi đừng nói nhăng nói càn, lan truyền ra sẽ không tốt cho mọi người.
Lập tức mọi người xung quanh kinh ngạc há hốc mồm. ánh mắt nhìn Dư Tắc Thành đã hoàn toàn thay đổi. không còn khinh miệt như trước, mà là khâm phục, kinh ngạc, hâm mộ, sùng bái...
Lời bàn tán xung quanh vang lên nhao nhao:
- Thì ra người mà Khuynh Thành Thủy Tiên Lưu Thi Vận ái mộ chính là hắn. Cuối cùng Vô Lượng tông bất đắc dĩ phải đưa Lưu Thi Vận đi, thì ra người đó là tên Dư Tắc Thành này.
- Người này chân đạp hai thuyền một tay ôm Ngạo Mai, một tay ôm Thủy Tiên, còn dám đường hoàng tuyên bố, ta vô cùng khâm phục.
Nghe tiếng bàn tán xôn xao xung quanh, ánh mắt Lôi Vạn Quân dần dần bốc lửa, cất tiếng quát lớn:
- Dư Tắc Thành, ngươi nói cái gì, trước mặt Tư Y mà ngươi dám nói những lời như vậy sao?
Dư Tắc Thành nói:
- Lúc ta và nàng quen biết, nàng đã biết chuyện giữa ta và Lưu Thi Vận, không tin ngươi cứ hỏi nàng.
Lập tức Lôi Vạn Quân nổi giận đùng đùng:
- Ngươi đám ức hiếp Tư Y như vậy sao, quả thật khinh người quá đáng.
Dứt lời, y ngưng kết Trảm Không Nhận, định công kích Dư Tắc Thành..
Chợt Mộc Tư Y cau mày nói:
- Lôi Vạn Quân chuyện của ta, huynh không cần lo tới, đây là ta cam tâm tình nguyện. Dù là làm thiếp, làm nha hoàn cho huynh ấy, ta cũng cam lòng, huynh chớ xen vào.
Lôi Vạn Quân nghe vậy sững sờ kinh ngạc. Dư Tắc Thành lại nói:
- Lôi Vạn Quân, đây là chuyện giữa hai người chúng ta, ngươi không xen vào được. Ngoài ra không nên hoa tay múa chân trước mặt ta, ta không muốn làm ngươi bị thương. Nể tình đồng hương, lần này ta tha cho ngươi, nếu ngươi còn xuất kiếm với ta, vậy ta bắt buộc phải ra tay. Một mình ngươi vẫn chưa đủ, cho dù tất cả đệ tử Hư Vô Phiêu Miểu tông các ngươi lên một lượt cũng chưa đủ, hôm nay ta không muốn giết người.
Những lời của Dư Tắc Thành lập tức làm cho các đệ tử Hư Vô Phiêu Miểu tông vô cùng kích động:
- Thật là phách lối!
- Rõ ràng là làm bộ làm tịch.
Vô số lời nói nhao nhao. Dư Tắc Thành nhìn bọn họ cười khinh miệt:
- Chỉ là một đám gà ngói chó đất.
Lập tức những tiếng thóa mạ vang lên bốn phía, đám đệ tử Hư Vô Phiêu Miểu tông chuẩn bị Trảm Không Nhận, sẵn sàng động thủ.
Dư Tắc Thành chỉ cười nhìn bọn họ, đối mặt mười mấy người không chút sợ hãi. Mộc Tư Y cũng lấy Bách Hoa Kiếm Vũ đồ ra, đứng cạnh Dư Tắc Thành nhìn đối phương. Chỉ cần Dư Tắc Thành động thủ nàng cũng sẽ lập tức xuất thủ. Nhưng lúc này trong mắt nàng đã rưng rưng lệ, cố gắng kềm nén không để rơi xuống.
Dư Tắc Thành nhìn Mộc Tư Y:
- Thật là có lỗi, Tư Y, thiệt thỏi cho nàng quá. Nếu nàng bằng lòng, hãy theo chúng ta, sau này ta sẽ trở lại tìm nàng.
Câu này ý nói Dư Tắc Thành muốn cưới cả hai nàng. Mặc dù ở Tu Tiên Giới, đây là chuyện rất bình thường, nhưng đây là hai nữ nhân trong Lư châu Thập đại danh hoa, hai nữ nhân như thiên tiên trong mắt người khác, cho nên đã khiến mọi người ngạc nhiên.
Mộc Tư Y đáp với giọng kiên quyết:
- Được, muội vĩnh viễn chờ huynh, muội có thể nhận nàng là đại tỷ.
Vừa nghe lời này, lập tức mọi người ồ lên. Dư Tắc Thành bật cười ha ha, đột ngột vòng tay ôm lấy Mộc Tư Y, cất cao giọng hát:
- Lưng đeo ba thước kiếm chính nghĩa, lòng mang ngàn vạn mối nhu tình. Ung dung dạo bước vùng sơn thủy, tình nặng hai vai mãi triền miên. Anh hùng xuất thiếu niên, khí thế oai hùng quét sạch khói sóng, hào khí xung thiên. Chẳng sợ lòng người hiểm ác, ân ân oán oán hóa thành mây khói bay xa.Xa rời giang hồ đầy thị phi, xé mây nối tiếp mối tiền duyên, xây nhà trong núi cộng thuyên quyên.
Lôi Vạn Quân nhìn thoáng qua hai người Du Tắc Thành, sau đó xoay người lại quát:
- Không thể nói lý, chúng ta đi!
Sau đó y lập tức rời khỏi, không nhìn hai người lần nào nữa. Bảo Di Ninh lập tức theo sau y, trước khi đi còn liếc Dư Tắc Thành một cái, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Những đệ tử Hư Vô Phiêu Miểu tông khác cũng theo Lôi Vạn Quân rời đi, chỉ còn lại bọn Dư Tắc Thành ở lại. Đám đệ tử Hỏa Vân tông lập tức bàn tán, ai nấy đều cho rằng lần này xem được tuồng hay.
Dư Tắc Thành xoay người đi về phía Tĩnh Hương lâu. Mộc Tư Y theo sau hắn. Tiểu tử con của Tô Luân lúc nãy đi mời Lôi Vạn Quân há miệng như muốn ngăn cản, lập tức bị Tô Luân đẩy sang bên. Lão cười nói:
- Mời vào, mời vào, cảm tạ mọi người giải vây, xin mời vào uống trà nghỉ ngơi.
Dứt lời lão giơ tay mời tất cả vào lầu, sau đó kéo con mình lại:
- Không nên nhiều lời.
Tiểu tử kia lại nói:
- Nếu để hắn vào, chúng ta sẽ đắc tội với Hư Vô Phiêu Miểu tông.
Tô Luân nói:
- Trên người hắn có sát khí, linh cảm của ta cho biết hắn không khoác lác chút nào. Hắn có thể giết chết hết tất cả đám đệ tử Hư Vô Phiêu Miểu tông kia, đừng nên chọc hắn.
Bọn Dư Tắc Thành tiến vào trong Tĩnh Hương lâu, lập tức trà nước điểm tâm được mang lên. Mộc Tư Y nói:
- Tô muội muội ở đâu, tiểu diệt muốn đi thăm nàng.
Tô Luân đáp:
- Hiền diệt đi thăm nó cũng tốt, sau lần cắm hoa vào mấy tháng trước. A Ngôn vẫn không có linh cảm. Hiện nay nó đã không nghỉ ngơi suốt ba ngày ba đêm, khóc mấy lần, bệnh ho càng ngày càng trở nặng. Ta đã khuyên giải rất nhiều lần nhưng nó vẫn không nghe. Hiền diệt hãy đi khuyên nó đừng cắm nữa, nếu còn tiếp tục như vậy, ắt sẽ nguy hại đến tính mạng.
Mộc Tư Y gật gật đầu, sau đó cất bước vào trong, Dư Tắc Thành lập tức theo sau. Tô Luân mở miệng định ngăn cản nhưng lời lên đến miệng lại nuốt vào, chỉ đưa mắt nhìn theo Dư Tắc Thành theo Mộc Tư Y vào đại sảnh.
vẫn là sảnh đường mà Tô Uyển Ngôn cắm hoa ngày trước, bất quá không có ai xem. Chỉ có Tô Uyển Ngôn đang ngồi cắm hoa, bảo mẫu của nàng đứng sau lưng không ngừng đưa hoa cho nàng.
Hiện tại bình hoa này đã được cắm đầy hoa nhưng có một ít đã héo. Lần này Tô Uyển Ngôn đã cắm ba ngày ba đêm, vẫn còn ba đóa hoa hồng chưa cắm nốt, nhưng Tô Uyển Ngôn lại không thể cắm.
Nàng đột ngột ngẩng lên, nghiêng đầu nói:
- Là Mộc tỷ tỷ tới đó ư, có lẽ đúng là tỷ rồi. Gần đây muội ngu ngốc quá, ngày càng cắm quá tệ hại, vĩnh viễn không thể đạt tới mức độ hoàn mỹ.
Dứt lời, nàng đột ngột bật khóc òa. Lúc này Dư Tắc Thành mới phát giác ra Tô Uyển Ngôn là người mù. Hai mắt nàng không khác gì mắt của người bình thường, nhưng lại không có đồng tử, không thể nhìn thấy. Nữ tử này quả thật hết sức đáng thương, hai chân bị liệt, hai mắt bị mù. Đột nhiên Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng thương xót cho nàng.
Mộc Tư Y đáp:
- Này muội muội, đã ba ngày ba đêm muội không nghỉ, khoan hãy cắm tiếp, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai hãy nói.
Tô Uyển Ngôn nói:
- Mộc tỷ tỷ, tỷ dẫn theo người tới đây ư? Là ai vậy, không phái Vạn Quân ca. Không cần thương hại muội, muội sống rất vui vẻ, muội có rất nhiều bạn tốt, muội có thể nhìn thấy nhiều thứ mà các vị không thể nhìn thấy...
Đây gọi là đạo công bằng của ông trời, tuy rằng thân nàng khuyết tật nhưng lại có được thuật cắm hoa hoàn mỹ, ẩn chứa Thiên Đạo.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Ta tên là Dư Tắc Thành, là bằng hữu của Mộc tỷ nàng, ta rất thích xem nàng cắm hoa, đẹp quá...
Tô Uyển Ngôn nói:
- Ta biết ngươi rồi, chính là người bỏ ra một trăm vạn linh thạch mua bình hoa của ta. Cám tạ ngươi, tuy rằng linh thạch đối với ta không có ý nghĩa gì nhưng đối với phụ thân ta, gia tộc của ta lại vô cùng hữu dụng, cảm tạ!
Dư Tắc Thành lại nói:
- Ta cũng phải cảm tạ nàng, nàng đã giúp ta thăng tiến một tầng cảnh giới, chuyện này đã giúp ta đỡ tốn công tu luyện ít nhất mười năm, bình hoa của nàng vô cùng đáng giá trăm vạn linh thạch.
Dư Tắc Thành nói lời này là thật lòng, dường như Tô Uyển Ngôn có thể phân biệt được lời thật giả của người khác, cho nên nghe Dư Tắc Thành khen ngợi mình như vậy, nàng nở nụ cười sung sướng:
- Cảm tạ Tắc Thành ca đã quá khen, nhưng Uyển Ngôn ngốc lắm, chỉ còn lại ba đóa hoa hồng này nhưng mất ba ngày ba đêm muội vẫn không cắm được.
Dứt lời, bất chợt Tô Uyển Ngôn cất tiếng ho khan, càng ho càng kéo dài dữ dội. Bảo mẫu bên cạnh nàng nói:
- Uyển Ngôn, Uyển Ngôn à, con không nên cắm nữa. Đã ba ngày ba đêm con không ngủ thân thể con đã rất mệt mỏi, đừng cắm nữa...
Tô Uyển Ngôn lắc lắc đấu:
- Không, không cắm xong bình hoa này, con nhất định sẽ không nghỉ. Con nhất quyết phải cắm cho xong bình hoa này nhưng... nhưng phải làm sao mới hoàn mỹ tuyệt đối? Con không cắm được, không tìm được linh cảm, từ nay về sau con sẽ là phế nhân, sẽ không còn ai tới xem con cắm nữa...
Dứt lời, Tô Uyển Ngôn lại òa khóc nức nở, tiếng khóc của nàng thê thiết bi thương, khiến cho người ta nghe thấy không cầm lòng được.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua bình hoa, đột ngột cầm lấy ba đóa hoa hồng, nhắm mắt lại, cắm vào bình.
Nháy mắt đóa hoa thứ nhất đã được cắm vào bình, loại Thanh Từ bình này có một lực hút kỳ quái, lập tức cố định đóa hoa hồng kia vào bình.
Đóa hoa hồng đầu tiên chỉ là cắm đại, nhưng đóa hoa hồng thứ hai, thứ ba lại khác. Dư Tắc Thành ngầm vận Linh Cưu Dẫn Sinh quyết hấp thụ lực lượng tương lai, lại dùng pháp thuật của Không Ma Kinh cảm ứng, cắm nốt hai đóa hoa hồng còn lại vào bình.
Đóa hoa hồng thứ nhất chỉ là xác định địa điểm, hai đóa sau ngấm ngầm mang ý của lực lượng tương lai cùng lực lượng Không Ma, thuận theo thiên địa, vạn pháp tự nhiên nháy mắt đã cắm xong trọn vẹn bình hoa.
Dư Tắc Thành trợn mắt nhìn bình hoa trước mặt. Tô Uyển Ngôn cũng trừng mắt nhìn tuy rằng không thấy gì nhưng vẫn nhìn như vậy.
Mộc Tư Y kinh ngạc sững sờ nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, không biết nên nói gì.
Đột nhiên Tô Uyển Ngôn mỉm cười nói:
- Đẹp quá thật là tốt quá, chuyện này muội không làm được, vì sao lại đẹp tới mức này? Tuy rằng không phải là cực hạn hoàn mỹ trong tưởng tượng của muội, nhưng lại hoàn mỹ hơn nhiều. Dư Đại ca, huynh có thể nói cho muội biết vì sao huynh làm được như vậy hay không?
Dư Tắc Thành đáp:
- Thế gian không có việc nào là thập toàn thập mỹ, cái đẹp này gọi là cái đẹp tàn khuyết. Bởi vì nó thuận theo Thiên Đạo. Thiên Đạo lấy chỗ thừa mà bù sang chỗ thiếu, nếu hoàn mỹ quá ngược lại sẽ trở thành xấu nhất.
Tô Uyển Ngôn lẩm bẩm liên hồi:
- Cái đẹp tàn khuyết, cái đẹp tàn khuyết...
Sau đó chợt nàng nhắm mắt lại ngủ say, nụ cười còn đọng lại trên môi.
Bảo mẫu phía sau lên tiếng nói:
- Đa tạ hai vị, hài tử Tô Uyển Ngôn hết sức cứng đầu, ba ngày liền không hề chợp mắt, giờ đây rốt cục cũng chịu ngủ.
Mộc Tư Y nói:
- Ngô mụ, thật sự vất vả cho bà...
Ngô mụ lại nói:
- Không có gì là vất vả, chỉ cần hài tử này có thể sống vui vẻ, hết thảy đều đáng giá, vốn trời sinh nó đã mù lòa không thấy, thời gian qua thật vất vả vô cùng, vốn nó luôn theo đuổi thuật cắm hoa hoàn mỹ, chính là ảo tướng hy vọng có thể biến mình trở thành người bình thường, ôi... đáng thương thay...
Dư Tắc Thành nói:
- Ngô mụ, xin đừng nản chí. Tu Tiên Giới có vài loại linh được có thể khiến cho xương trắng mọc thịt, chỉ cần chúng ta tìm được một loại là có thể trị liệu cho Tô muội muội, giúp nàng có thể chơi đùa nhảy nhót dưới ánh mặt trời, có thể dùng mắt mình quan sát thế giới này.
Ngô mụ lắc đầu:
- Không có khả năng, nó bị bẩm sinh, từ trong thai, không có cách nào trị được, ôi...
Dứt lời, bà dìu Tô Uyển Ngôn vào trong. Dư Tắc Thành thấy thiếu nữ đáng thương Tô Uyển Ngôn đã ngủ say. tuy rằng lần này hắn không có cảm ngộ Thiên Đạo như lần trước, nhưng có thể giúp cho thiếu nữ đáng thương này khỏi cơn quẫn bách, lần này tới đây cũng không uổng chút nào.
Hai người Dư Tắc Thành và Mộc Tư Y trở ra tiền sành. Bên kia bọn đệ tử Hỏa Vận tông và các nữ đệ tử Phân Phương Giải Ngữ môn đang tán gẫu với nhau vô cùng sôi nổi. Hỏa Hành Không hoàn toàn bị mỹ nữ cao gầy Nhã Phương thu hút. Lúc này y đang tự biên tự diễn, kể lại những chiến tích của mình, y đã hoàn toàn chìm đắm trong ánh mắt sùng bái của mỹ nữ kia.