TIÊN NGẠO

Dư Tắc Thành lại gầm to một tiếng, lập tức dung hợp Đại La Kim Tiên Thiên Thuấn quyết với Kiếm Ngã thuật của mình một cách vô ý thức. Thật ra dung hợp hai pháp môn này hoàn toàn không có đạo lý gì cả, cũng có thể thành công, nhưng phải trải qua trăm ngàn lần thử nghiệm, tu luyện trăm năm mới có hy vọng. Thế nhưng trong giờ phút này, không ngờ Dư Tắc Thành lại dung hợp hai thứ thành công hết sức dễ dàng.

Sau khi dung hợp thành công, kiếm quang xung quanh Dư Tắc Thành dường như đã hoàn toàn biến thành số liệu. Ngay cả thế giới xung quanh Dư Tắc Thành cũng dường như đã biến thành thế giới số, đạo kiếm quang kia có tốc độ bao nhiêu, sức mạnh cỡ nào, sau bao lâu nữa sẽ đánh trúng mình, chỗ nào là sơ hở... tất cả hiện ra hết sức rõ ràng.

Dư Tắc Thành tranh thủ cảm ứng này di chuyển giữa kiếm quang dày đặc, xuyên qua xuyên lại giữa những khe hở nhỏ hẹp, tìm cách đột phá ra ngoài.

Không được, tốc độ của mình quá chậm, phải nhanh hơn, phải nhanh hơn... Bất chợt Dư Tắc Thành lại cảm thấy Thấu Không Đại Thần Niệm thuật trong đầu mình thoáng động, nháy mắt hắn sử dụng Lưu Quang Thuấn Tức kiếm dung hợp cùng Kiếm Ngã thuật, toàn thân hóa thành một luồng lưu quang hóa thành vô số đường cong né tránh kiếm cưu điên cuồng công kích. Sau đó hắn vòng tránh tất cả kiếm quang của Long Thiên Hoàng, xông ra khỏi phạm vi công kích của y.

Sau khi Dư Tắc Thành xông ra ngoài, chức năng định vị của Bắc đẩu Thất Tinh quán hồi phục, nháy mắt hắn được truyền tống biến mất. Tuy Long Thiên Hoàng nhìn thấy Dư Tắc Thành đã xông ra khỏi phạm vi kiếm quang của mình, nhưng y vẫn đứng yên tại chỗ múa tít kiếm quang công kích, miệng kêu lớn:

- Ta phải giết ngươi, Vô Lượng Chân Quân!

Kế đó y vẫn tiếp tục biến hóa kiếm pháp, dung hợp song cưu, xuất kiếm giữa không trung, hoàn toàn không biết là Dư Tắc Thành đã chạy trốn, đây cũng là nguyên nhân mà Dư Tắc Thành xông ra được.

Sau khi Dư Tắc Thành truyền tống đi, lập tức hiểu ra vì sao Đại La Kim Tiên Thiên Thuấn quyết kia lại có thể dung hợp cùng Kiếm Ngã thuật. Thì ra đây là do tác dụng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, sư phụ cùng những người khác đã hiểu sai rồi. Thấu Không Đại Thần Niệm thuật không phải là pháp thuật công kích, mà là một loại tâm pháp dung hợp, có thể hợp nhất vạn pháp, biến cái không có khả năng trở thành có khả năng.

Nháy mắt Dư Tắc Thành đã xuất hiện ngoài ba mươi dặm nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy Long Thiên Hoàng. Lúc này y đang đứng một mình xuất kiếm công kích vào khoảng không. Bất chợt có năm ba đạo hào quang xuất hiện, có đạo bay về phía Long Thiên Hoàng, có đạo bay về phía mình, đây toàn là các vị sư tổ Nguyên Anh Chân Quân.

Lúc này Dư Tắc Thành thở phào nhẹ nhõm, nhưng bất thình lình di chứng sau khi sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật phát tác, lập tức khiến cho toàn thân Dư Tắc Thành mất hết chân nguyên không thể tiếp tục ngự kiếm. Hắn cất tiếng hét thảm, từ trên không rơi xuống.

Dư Tắc Thành vội vàng khởi động Hoàn Dương Thất Tinh Quang của Bắc đẩu Thất Tinh quán. Lập tức thân thể khôi phục chân nguyên, sau khi rơi xuống trăm trượng lại có thể ngự kiếm bay lên.

Lúc này có một đạo hào quang đã vọt tới trước mặt Dư Tắc Thành, nháy mắt hiện thân, chính là Phong Sư sư tổ. Lão nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, sắc mặt hết sức lạnh lùng, chợt hỏi:

- Dư Tắc Thành, vì sao ngươi đám xuất kiếm với đồng môn, ngươi làm trái môn quy, có biết tội chưa?

Dư Tắc Thành sững sờ kinh ngạc, không biết vì sao lão lại nói như vậy. Nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Phong Sư, bất chợt một ý nghĩ dâng lên trong lòng Dư Tắc Thành: chán ghét do cảm ứng.

Ở Vô Lượng tông. Dư Tắc Thành thuê sát thủ giết chết Mộ Yên Tiên Tử, mà Mộ Yên Tiên Tử kia lại có quan hệ thân mật với vị Phong Sư sư tổ này, hai người ngầm qua lại với nhau. Tuy rằng lúc Mộ Yên Tiên Tử chết đi không truyền ra bất cứ tin tức gì, nhưng lúc ấy Phong Sư sư tổ vẫn có thể cảm ứng tâm linh, đi ra ngoài tìm. Có thể thấy rằng tình cảm giữa hai người đã đạt tới mức độ tâm linh tương thông, tình cảm vô cùng sâu nặng.

Tuy rằng Phong Sư sư tổ không biết mình làm ra chuyện này, thậm chí cho dù mình có nói ra chân tướng, xét về lý trí, lão cũng sẽ không tin. Nhưng lão là Nguyên Anh Chân Quân, ở một mức độ nào đó đã dung hợp cùng thiên địa, cho nên trong tâm linh lão có cảm ứng tự nhiên đối với mình, hoặc có thể nói là linh cảm linh tính. Vì vậy lão mới vô cớ cảm thấy ghét mình, cho nên vừa mở miệng đã chụp mũ mình như vậy.

Thật ra trong thực tế cũng có chuyện như vậy, có khi có người không hề đắc tội với bạn, thậm chí không quen biết bạn nhưng bạn lại cảm thấy chán ghét người đó, cứ thấy mặt là thấy ghét, đây chính là cảm ứng tự nhiên trời sinh,

Dư Tắc Thành bèn nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Long Thiên Hoàng lâm vào họa mê muội, y xuất kiếm công kích đệ tử, đệ tử chưa hề chống trả lại một kiếm nào. Phong Sư sư tổ, xin người đừng để tâm thần mê hoặc, đưa ra phán đoán chủ quan. Phải biết rằng khi mình tự cho là đúng, chủ quan như vậy, chính là dấu hiệu của họa mê muội, đằng kia chính là tỷ dụ hết sức rõ ràng.

Phong Sư sư tổ nghe vậy nổi giận đùng đùng, cất tiếng mắng:

- Quả thật không biết trời cao đất rộng là gì...

Lập tức uy áp Nguyên Anh mênh mông mạnh mẽ ập tới. Dư Tắc Thành đang định dốc hết toàn lực chống lại, bất chợt một bóng người nhanh chóng bay tới trước mặt Dư Tắc Thành, đứng chắn ngang Phong Sư đối diện với uy áp mênh mông kia:

- Sư thúc, Dư Tắc Thành là đệ tử của con, chưa tới phiên sư thúc động thủ cước như vậy!

Người chắn trước mặt Dư Tắc Thành chính là Nam Thiên Chân Nhân. Vừa nhận được phi kiếm truyền thư của Dư Tắc Thành, ông lập tức bay tới nơi này, nhìn thấy sự việc, ông nhanh chóng chắn ngang hai người, chống đỡ uy áp vô thượng của Phong Sư sư tổ.

Phong Sư sư tổ thấy hành động của Nam Thiên Chân Nhân, dường như hơi chững lại, phát giác ra chính mình không đúng. Cũng vì mình có ác cảm không hiểu vì sao đối với Dư Tắc Thành, cảm thấy hành động của mình quá đáng, bèn nói:

- Trong môn ắt có công đạo, đi thôi, chúng ta cùng nhau trở về.

Lúc này đàng kia Long Thiên Hoàng cũng đã bị khống chế, chưởng môn Thạch Cơ xuất hiện, giọng ông hết sức nghiêm trang:

- Thiết Diện (người mặt sắt) lập tức điều tra trước hết hãy bắt cả hai người bọn chúng.

Dứt lời vung tay lên, Dư Tắc Thành chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, nháy mắt bị truyền tống vào một không gian thứ nguyên. Nơi đây chỉ có trơ trọi mình mình, xung quanh là một mảng hư vô, không có chút ánh sáng nào nhưng lại có một ảo ảnh mặt trời, ảo ảnh này không ngừng lưu chuyển, biểu lộ thời gian đang dần dần trồi qua.

Chừng nửa canh giờ sau, trước mắt Dư Tắc Thành chợt hoa lên, bị truyền tống ra ngoài. Lúc này hắn phát hiện mình, đang ở trong một đại sảnh uy nghiêm, bốn bề canh phòng chặt chẽ. Chưởng môn Thạch Cơ ngồi trên bảo tọa giữa đại sảnh, gần mười vị Nguyên Anh Chân Quân trong môn đều có mặt tại đây. Trong đám người bên dưới cũng có cả Nam Thiên Chân Nhân và Nhất Tâm Chân Nhân.

Người mặt sắt đã lâu không thấy cũng ở chỗ này, chỉ thấy y báo cáo:

- Thông qua Hiên Viên Tử Thiên Trụ quan sát, tra xét bản ghi chép của Thiên Ảnh phong phát hiện, Long Thiên Hoàng đã bắt đầu lâm vào họa mê muội từ mười hai năm trước, chính vì như vậy, y mới đạt được lực lượng vô tận của tương lai, mới nhanh chóng kết thành Kim Đan.

- Một tháng trước, Long Thiên Hoàng hoàn toàn mê muội, mười ngày trước bắt đầu ra tay giết người, hai mươi mốt người hầu của bản môn trong Phân Ảnh các, ba tên sư huynh đệ của y, môn hạ của Nhất Tâm Chân Nhân, cùng ba tên sư huynh đệ đồng môn tới Thiên Ảnh Phong học kiếm, tất cả đã bị Long Thiên Hoàng giết chết, nấu lên ăn thịt.

- Mức độ mê muội của y nằm ở cấp Ất Sửu, chưa đạt tới bước cuối cùng. Y chỉ cố thủ bên trong Phân Ảnh các, vẫn chưa ra ngoài đuổi giết các đệ tử Thiên Ảnh Phong khác. Theo như hành vi phạm tội này, cần phải tống vào luân hồi.

Hiên Viên Tử Thiên Trụ là cái gì... Xem ra hẳn là một pháp trận theo dõi ghi chép, hết thảy những chuyện xảy ra của Hiên Viên kiếm phái đều có khả năng bị nó ghi lại, thậm chí chuyện mười hai năm trước cũng bị phát hiện.

Sau đó, người mặt sắt nhìn sang Dư Tắc Thành, nói tiếp:

- Dư Tắc Thành tới Thiên Ảnh phong là để bái kiến Nhất Tâm Chân Nhân, thuộc về người bị hại. Hai người giao thủ, hắn chưa xuất một kiếm nào, có thể nói hoàn toàn không có nguy cơ mê muội.

- Nguyên nhân Long Thiên Hoàng bị mê muội là do y coi Vô Lượng Chân Quân Tư Đồ Nhã là mục tiêu báo thù, đây là mục đích chủ yếu mà y tu tiên. Hơn hai mươi năm trước, trong đại lễ Vô Lượng, y nhìn thấy thần uy của Vô Lượng Chân Quân Tư Đồ Nhã, đã khắc sâu vào tâm linh y.

- Vào ba năm trước sau khi Kết Đan, cũng vì tiên lộ gian nan hiểm trở, dấu vết trong tâm linh kia càng ngày càng ảnh hưởng, khiến cho y ngày càng nghi ngờ bản thân mình, không tin rằng mình có khả năng báo được thù này, vì vậy dần dần mê muội.

- Sư phụ y Nhất Tâm Chân Nhân liên tục bế quan mười ba năm, sau khi xuất quan không làm tròn trách nhiệm của một vị sư phụ, tiến hành dạy dỗ đệ tử. Hiện tượng Long Thiên Hoàng mê muội xuất hiện đã lâu nhưng vẫn không phát hiện, một năm trước lại tiến vào trạng thái bế quan. Vì thái độ thiếu trách nhiệm này, Nhất Tâm Chân Nhân cũng phải gánh vác một phần tội lỗi.

Dứt lời, người mặt sắt nhìn khắp mọi người, lập tức ánh mắt mọi người đổ dồn vào Nhất Tâm Chân Nhân.

Lúc này Nhất Tâm Chân Nhân đang ngơ ngác đứng đó, vốn ông đang bế quan, đột nhiên tin dữ truyền tới, ba tên đồ đệ thảm tử, một tên mê muội, số đệ tử mấy chục năm qua khổ công dạy dỗ một hơi chết sạch, chuyện này khiến cho thần trí ông trở nên hồ đồ, lúc này chỉ lặng lẽ cúi đầu lẩm bẩm:

- Làm sao có thể như vậy được? Vì sao có chuyện như vậy...

Chưởng môn Thạch Cơ nổi giận:

- Nhất Tâm, tỉnh lại cho mau! Con xem hiện tại con thế nào rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, con cũng sẽ mê muội! Chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra, con phải kiên cường hơn nữa!

- Y là hạt giống rất tốt, song cưu hợp thể như vậy, vô số tiền bối phái ta nghiên cứu bao nhiêu năm qua nhưng không một ai thành công, con... con...

Nhất Tâm Chân Nhân vẫn cứ lẩm bẩm:

- Vì sao, vì sao lại xảy ra chuyện như vậy...

Bất chợt chưởng môn Thạch Co lao tới tát cho Nhất Tâm Chân Nhân hai tát, sau đó lắc lắc người ông thật mạnh:

- Có tỉnh lại chưa?

Sau đó lại tát thêm hai cái nữa, tiếng bốp vang lên giòn tan, lúc này Nhất Tâm Chân Nhân mới khôi phục thần trí, đáp:

- Sư phụ, con đã tỉnh.

Chưởng môn Thạch Cơ chậm rãi về chỗ, sau đó mới nói:

- Đây là hậu quả do con gây ra, con phải gánh chịu. Hãy đưa y nhập luân hồi, hy vọng có thể bảo vệ được Kim Đan, chuyển thế lần nữa.

Dư Tắc Thành kinh ngạc quan sát những chuyện này, chợt nghe Nam Thiên Chân Nhân truyền âm nói:

- Nhất Tâm là Tam đồ đệ của chưởng môn Thạch Cơ, sau một lần bị thương, đồng môn cùng đi làm nhiệm vụ với đệ ấy chết sạch, ngay cả ý trung nhân cũng không còn, tâm thần đệ ấy bị đả kích nặng nề, cho nên mới tới Thiên Ảnh Phong tu luyện.

- Những đệ tử Hiên Viên kiếm phái lâm vào họa mê muội dù là Nguyên Anh hay Kim Đan cũng hoàn toàn sụp đổ, chỉ có nước đưa vào luân hồi càng sớm càng hay. Nếu như may mắn, Long Thiên Hoàng cũng không tới nỗi tan nát Kim Đan, vẫn còn có thể chuyên thế tái sinh, đầu thai đoạt xá. Nếu không giữ được Kim Đan, vậy không còn cách nào khác, y sẽ tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, chỉ có thể chờ Tầm Kiếm các từ từ tìm kiếm.

Lúc này Long Thiên Hoàng đã bị truyền tống tới đây, y đang trong trạng thái nổi giận đùng đùng, miệng thóa mạ không ngớt, hai mắt vô thần, muốn giết chết tất cả mọi người mới chịu.

Nhìn thấy bộ dáng của y như vậy, Nhất Tâm Chân Nhân buông tiếng thở dài. Các vị Nguyên Anh Chân Quân cùng nhau niệm chú, lập tức có rất nhiều tia thanh quang từ trên không hạ xuống, chiếu lên thân thể Long Thiên Hoàng.

Nhờ những tia thanh quang kia chiếu rọi, dường như thần trí Long Thiên Hoàng dần dần khôi phục, tỉnh táo lại một chút. Y ngơ ngác nhìn quanh, dường như nhớ ra được chuyện gì, lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Nhất Tâm Chân Nhân, vừa khóc vừa nói:

- Sư phụ, con sai rồi, sư phụ con xin lỗi. Tam sư đệ, Tứ sư đệ. Ngũ sư muội đã bị con hại chết, còn ăn thịt bọn họ, con thật là có lỗi với họ...

Nhất Tâm Chân Nhân thấy đồ đệ đau khổ như vậy, cũng không khỏi khóc ròng:

- Đồ đệ... con... con...

Hai người ôm nhau khóc ròng, âm thanh vang lên khắp đại sảnh. Chưởng môn Thạch Cở trên cao nói:

- Không còn nhiều thời gian nữa, mau hoàn thành hậu sự đi thôi.

Nhất Tâm Chân Nhân nói:

- Đồ đệ, con...

Long Thiên Hoàng lùi về phía sau một bước, quỳ xuống nói:

- Sư phụ, đệ tử nghiệp chướng nặng nề, xin sư phụ có binh giải con đi. Đáng tiếc, con không báo được cừu cho Đại ca, phụ mẫu đã mất sớm, ngoài ra không còn gì tiếc nuối, chỉ là có lỗi với các sư huynh đệ muội.

Chợt Long Thiên Hoàng quay sang nhìn Dư Tắc Thành:

- Dư sư huynh, sư đệ đi trước một bước, xin lỗi huynh, hãy tha thứ cho đệ.

Sau đó y nhìn qua các đệ tử Hiên Viên:

- Các vị sư thúc, sư tổ, thật là xin lỗi, đệ tử đi trước một bước.

Dứt lời, Long Thiên Hoàng lại cúi đầu với Nhất Tâm Chân Nhân:

- Sự phụ, xin hãy ra tay đưa đệ tử lên đường. Con đã bắt đầu cảm thấy mơ hồ, không giữ được thần trí mau, mau lên đi...

- Vô Lượng Chân Quân, ta phải giết ngươi...

Cho dù được các vị Nguyên Anh Chân Quân bảo vệ nhưng dần dần Long Thiên Hoàng cũng lâm vào trạng thái mê muội trở lại. Nhất Tâm Chân Nhân thở dài một tiếng, khẽ run tay, lập tức một đạo kiếm quang xuyên qua đầu Long Thiên Hoàng. Lập tức đầu y gục xuống, một kiếm lấy mạng.

Tất cả Nguyên Anh Chân Quân đều quan sát chăm chú, chỉ thấy trong thân thể Long Thiên Hoàng dâng lên một điểm kim quang, chính là Kim Đan của y. Tất cả mọi người đều căng thẳng theo dõi. Kiếm thuật có thể điều khiển song cưu như vậy. Hiên Viên kiếm phái đã nghiên cứu vạn năm qua đều kết thúc thất bại. Nhưng hôm nay một tên đệ tử chỉ vừa kết thành Kim Đan lại có thể sáng chế ra, chuyện này khiến cho tất cả các Nguyên Anh Chân Quân chú ý.

Thành tựu cao nhất của Hiên Viên Lục Kiếm chính là kết thành kiếm cưu. Nhưng kiếm pháp Hiên Viên phục vụ cho giai đoạn sau khi kết thành kiếm cưu ở Hiên Viên kiếm phái là vô cùng hiếm có. Vô số tiền bối đã tìm kiếm đủ các loại kiếm pháp, trong đó Song Cưu Chi Kiếm này là một.

Song Cưu Chi Kiếm này là nền tảng cơ sở, từ đó có thể tiến hóa Đa Cưu Chỉ Kiếm, có thể sinh ra Cưu Cưu Tương hợp, có thể biến hóa Âm Dương Song Cưu. Chỉ cần xác định được cơ sở Song Cưu Chi Kiếm, về sau sẽ có thể phát triển biến hóa vô cùng tận cho nên các Nguyên Anh Chân Quân đều ôm hy vọng.

Mọi người nhìn chăm chú vào viên Kim Đan của Long Thiên Hoàng đang từ từ bay lên, chỉ cần Kim Đan bất diệt, vậy Long Thiên Hoàng có thể duy trì thần trí đoạt xá chuyển thế.

Viên Kim Đan ngưng lại giữa không trung, dần dần run lên, bất chợt phát ra hào quang mạnh mẽ. Nhất Tâm Chân Nhân kêu lớn:

- Thiên Hoàng, hãy cố lên!

Nhưng hào quang kia mạnh mẽ vô cùng, nháy mắt chợt lóe. Kim Đan tan ra, hóa thành một luồng tinh quang tan mất. Long Thiên Hoàng đã hoàn toàn chết đi, tiến vào Lục Đạo Luân Hồi.

Lập tức mọi người buông tiếng thở dài, chưởng môn Thạch Cơ nói:

- Lệnh cho Tầm Kiếm các cất lấy linh hồn còn sót lại của Long Thiên Hoàng ở hồn đăng, cho vào trong danh sách tìm kiếm, bắt đầu tìm kiếm, hy vọng y có thể sớm trở về sư môn.

- Nhất Tâm Chân Nhân, con dạy dỗ đồ đệ không nghiêm, để xảy ra chuyện như vậy, ta phạt con tới Hình Đường nhận trăm roi gai. Ngoài ra trong vòng tám mươi năm, phải thu ba tên đồ đệ dạy chúng đạt tới cảnh giới Trúc Cơ Linh Tịch, lúc ấy mới có thể tiếp tục tu luyện.

- Được rồi mọi người giải tán đi thôi, hãy lấy chuyện vừa qua làm răn. lúc nào cũng không được quên nguy cơ mê muội.

Chuyện này tới đây là chấm dứt. Dư Tắc Thành cùng Nam Thiên Chân Nhân trở về Thiên Đạo phong. Sau khi trở về, tâm trạng Dư Tắc Thành rất lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại. Cái chết của Long Thiên Hoàng đả kích hắn hết sức lớn lao, một bằng hữu lâu năm chết đi như vậy, quả thật vô cùng oan uổng. Hơn nữa y còn ăn thịt cả sư huynh đệ đồng môn của mình, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Dư Tắc Thành lại cảm thấy lặng người.

Lần đầu tiên Dư Tắc Thành mới sinh ra sợ hãi họa mê muội. Tuy rằng trước kia hắn suýt bị mê muội nhiều lần nhưng đối với hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ, không quan tâm tới. Lần này Long Thiên Hoàng mê muội đã làm cho hắn chấn động trong lòng, khiến cho hắn tỉnh táo cảm nhận được chỗ đáng sợ của họa mê muội.

Sau khi Dư Tắc Thành trở về, bắt đầu tĩnh tâm suy nghĩ. Nam Thiên Chân Nhân cũng không quấy rầy hắn. Gút mắt trong lòng cần phải tĩnh tâm hóa giải, hết thảy chỉ có thể nhờ vào bản thân mình mới có thể vượt qua cửa ải này, không có người nào khác có thể giúp được.

Dư Tắc Thành vẫn ngồi yên một chỗ, sau khoảng ba ngày ba đêm, đột ngột hắn đứng dậy, quay sang nói với sư phụ vẫn đứng chờ phía sau mình:

- Sư phụ, con đã nghĩ thông suốt, họa mê muội đương nhiên đáng sợ nhưng con không sợ, chỉ cần mình giữ vững bản ngã, không để cho các nhân tố bên ngoài mê hoặc, sẽ không cần phải sợ nó.

- Không cần trốn tránh nó, phải dũng cảm đối mặt với nó, cho dù nó đáng sợ tới mức nào, nguy hiểm tới mức nào, chỉ cần dũng cảm đối mặt là được. Biết trên núi có hổ, cứ việc xông lên núi, vậy nhất định sẽ đánh bại nó. Đệ tử đã hiểu, xin sư phụ tiếp tục dạy kiếm.

Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu:

- Tốt, nghĩ thông là rất tốt. Lại đây, chúng ta tiếp tục luyện kiếm. Con đã học hết Lục Dực Tam Sí kiếm, bây giờ ta dạy Thiên Đạo Cửu Kiếm, là kiếm thuật chuyên tinh biến dị từ Kiếm Phi Dực.

- Thật ra cửu kiếm này con đã học được ba, đó là Tinh Thành Sở Chí. Kim Thạch Vi Khai. Song Dực Nhất Triển, Phô Thiên Cái Địa. Tinh Quán Bạch Nhật, Cải Thiên Hoán Địa.

- Bây giờ ta sẽ truyền cho con bốn môn nữa.

Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt:

- Sư phụ, không phải là chín môn sao, vì sao chỉ có bảy môn?

Nam Thiên Chân Nhân nói:

- Đúng là chín môn, bất qua hai môn kia cần phải đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể tu luyện, sư phụ chỉ biết có bảy môn

Dư Tắc Thành nói:

- Sư phụ, người cũng không biết, vậy làm sao chúng ta học được hai môn kiếm thuật ấy?

Nam Thiên Chân Nhân đáp:

- Tắc Thành, ta cũng nên cho con biết bí mật này. Ta đã chọn con làm người thừa kế của Thiên Đạo phong này, nếu sau này ta hóa Anh không thành, tiến nhập luân hồi, con hãy thay ta kế thừa địa vị Phong chủ Thiên Đạo phong.

- Trung tâm của Thiên Đạo phong ta, chỉ có Phong chủ mới có thể tiến vào, trong đó ghi lại tất cả kiếm pháp Kiếm Phi Dực của Hiên Viên kiếm phái ta. Hai môn kiếm thuật còn lại cũng nằm trong đó, nếu ta chết đi, sau khi con đạt thành Nguyên Anh hãy vào trong đó học.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi