TIÊN NGẠO

Hiện tại cái mình còn thiếu chính là đạo của mình, giống như sư phụ vững tin vào đạo của ông vậy, mình không có được đạo tâm bất diệt như sư phụ. Chỉ có hấp thu tinh hoa của các bậc tiền nhân, như biển có thể dung nạp trăm sông, mới có thể tìm kiếm hướng đi cho mình trên cơ sở đó.

Dư Tắc Thành ngồi đây lấy Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh ra, bắt đầu xem thử kinh này. Lần trước chỉ xem được vài lần hô hấp đã không thể chịu được nữa, lần này Dư Tắc Thành xem được chừng một khắc, xem qua đạo Thiên Ma, nguồn gốc vạn lực, lực lượng mênh mông thay thế thiên địa.

Nhưng đây cũng không phải là đạo của mình, cho dù đạo này hay tốt đến mức nào cũng không phải của mình, chỉ có thể tham khảo, không thể lấy hết.

Trang tiếp theo là đạo Thời Gian, thời gian như nước chảy không lưu lại dấu vết gì, không gì có thể ngăn được uy lực của nó. Anh hùng rồi cũng phải bạc đầu, hồng nhan cũng đến lúc hóa thành xương trắng, không ai thoát khỏi.

Thời gian vô cùng tận nhưng cũng không thuộc về mình, chỉ có thể quan sát, không thể phục chế.

Trang thứ ba vừa mở ra, Dư Tắc Thành lập tức cảm nhận được kiếm ý vô tận, kiếm khí vô thượng, Kiếm Tâm vô ngấn. Hai tay hắn lập tức xuất hiện vết thương rướm máu, may là hắn chỉ mới liếc qua mà đã bị thương.

Đạo của lão điên là đạo Hủy Diệt, vạn vật trong thiên địa cuối cùng rồi cũng phải đi tới chỗ hủy diệt. Trên đời này không có Vĩnh Hằng, chỉ có hủy diệt, đây chính là đạo của lão điên.

Dần dần Dư Tắc Thành có chút cảm ngộ, sau đó gấp kinh này lại, cất vào trong giá sách, sau đó lại lấy Không Ma Kinh ra xem. Xem xong Không Ma Kinh, Dư Tắc Thành lại lấy Minh Ma Kinh ra xem. Cứ như vậy, Dư Tắc Thành ngồi trên đỉnh núi này, bắt đầu chắt lọc tinh hoa vô thượng từ đạo của những người đi trước, từ đó tìm lấy đạo của riêng mình.

Sau khi xem xong các loại kinh thư. Dư Tắc Thành ngồi lặng lẽ trên đỉnh núi, bắt đầu tự hỏi lòng mình, rốt cục đạo của mình là gì, mình tu tiên là vì nguyên nhân gì?

Năm xưa Hiên Viên Tam vấn lúc trên phi xa, sau đó lúc vào đại điện gia nhập môn phái, sư phụ hỏi lại lần nữa. Những chuyện này lần lượt hiện lên trong đầu Dư Tắc Thành.

Mục đích tu tiên của mình là vì cái gì, vì mục đích này, mình chấp nhận trả giá tới mức nào. Nếu trả giá như vậy mà vẫn không đạt được mục đích, vậy phải làm sao?

Dư Tắc Thành chậm rãi cân nhắc suy xét, tìm kiếm đạo của mình. Bản thân mình nghịch thiên mà đi, giãy dụa bằng mọi cách, bất chấp sinh tử, từ biệt thân nhân, chặt đứt tơ tình, chịu đựng tịch mịch. Từng tháng từng năm trồi qua, trong lúc người khác đang hưởng thụ hạnh phúc gia đình bên cạnh vợ đẹp con xinh, hưởng thụ diễm phúc vô tận, mình chỉ có thể ngồi trên bồ đoàn khổ tu trong tịch mịch cả ngày lẫn đêm, rốt cục là vì cái gì?

Rốt cục mình theo đuổi cái gì, rốt cục đạo của mình là gì?

Trên trời mây trắng trồi lửng lơ từng cụm, mặt trời lên rồi xuống, mây đen hết tụ rồi tan mưa gió đến rồi đi. Gió Thu se sắt, tiến đến ngày Đông tuyết đổ trắng xóa.

Dư Tắc Thành ngồi tại nơi này sáu tháng ròng rã, nhìn các hiện tượng thiên nhiên biến đổi trước mắt mình, nhìn vạn vật điêu linh, tuyết đổ che phủ tất cả.

Mùa Đông tuyết đổ lạnh lùng, khiến cho vạn vật lầm than, khó tránh khỏi bốn mùa khắc nghiệt, mình không muốn.

Trên núi đầy hoa tươi rực rỡ, chỉ cần với tay là có thể hái được, mình không muốn.

Mình chỉ muốn hoa thơm tồn tại mãi, vĩnh viễn ở lại trên thế gian này.

Mình chỉ muốn cành lá tươi tốt, không sợ phong ba bão táp.

Trong tay ta có kiếm, là kiếm vô thượng, có thể chém trời, có thể phá địch. Có kiếm trong tay, vạn vật phải theo ý muốn của ta.

Ta muốn thể xác cùng tinh thần tự do tự tại, vạn sự do mình, không bị bất cứ thứ gì làm khó, không bị lâm vào mê muội.

Ta muốn tự do tự tại, tung hoành giữa vòm trời. Tiên Giới kia ta cũng có thể tung hoành.

Đạo của ta chính là tự do, một sự tự do hoàn mỹ nhất, cao thượng nhất, thể xác và tinh thần tự tại, vạn sự do mình, không bị bất cứ thứ gì hạn chế hay ngăn cản. Một tự do mang tính vĩnh hằng, mình có thể thoải mái làm theo ý mình, muốn gì làm nấy, muốn gì được nấy, tự do vô thượng không giới hạn.

Trời không thể trái ý ta, đất không thể nghịch lòng ta, sinh tử do tay ta thao túng, tất cả theo ý ta. Có thể chém Tu La, giết Tiên Nhân, chém giết cả trời đất.

Ta muốn tự do như vậy, ta muốn trời cúi đầu, trời phải cúi đầu. Ta muốn nước chảy ngược dòng, nước không dám chảy xuôi dòng.

Tuy rằng đây là ý tưởng ngông cuồng kiêu ngạo, nhưng ta sẽ biến nó thành hiện thực. Đây là ta, là đạo của ta là lý tưởng của đời ta.

Dư Tắc Thành không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ Tự Do đơn giản, dần dần trong mắt hắn thần quang hội tụ, lòng tin không ngừng dâng cao, kiếm cưu do Lục Kiếm hóa hợp chợt xuất hiện. Nhưng lần này nó chỉ chợt lóe lên, lực lượng vô tận lập tức bị nó hấp thu toàn bộ. Một kiếm này không phải để tấn công địch nhân, mà để nuôi dưỡng chính mình.

Nhìn kỹ lại, trên đỉnh núi đã không còn bóng dáng Dư Tắc Thành đâu nữa, chỉ còn lại một quả trứng chim khổng lồ, đứng thẳng trên đỉnh.

Kiếm cưu của hắn đã hóa trứng, lần này Dư Tắc Thành không tới Đại Đạo Nhất Tuyến Thiên tu luyện, mà là ngồi ngay trên đỉnh núi này Kết Đan.

Không thành nhất phẩm, tuyệt không Kết Đan.

Lần này thế giới Bàn cổ đột ngột chấn động dữ dội, lôi điện màu tím giăng giăng dày đặc trong màn sương đen. Hồ nước trong thế giới nước bắt đầu sôi trào, thế giới lửa bắt đầu sụp đổ. Cả hai nổ ầm một tiếng, lập tức dung hợp lại thành một thể, bắt đầu công cuộc tiến hóa mới.

Một giọng nói từ trong thế giới Bàn cổ vang lên, hồi âm lặp đi lặp lại không ngừng:

- Sẽ thực hiện được, sẽ thực hiện được, sẽ thực hiện được...

Tuyết mùa Đông tan chảy, mùa Xuân về khắp chốn, hoa trên núi nỡ rộ, cây cối đâm chồi nảy lộc. Mùa Hạ về sấm động ầm ầm, mưa dầm liên tục, ánh dương quang thiêu đốt như lửa. Mùa Thu gió thổi sắt se, rừng Thu thay lá, cây cối héo úa, gió lạnh nổi từng hồi. Sau đó nước đóng thành băng, trời đổ tuyết trắng xóa, rồi Đông lại tới.

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành ở trên đỉnh núi này miệt mài, kiếm cưu hóa trứng, cải tạo thể xác lẫn tinh thần, ngàn ngày đan thành.

Vào ngày hôm đó, là ngày thứ một ngàn lẻ một, vị Kim Đan Chân Nhân vâng mệnh sư môn ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó bảo vệ Dư Tắc Thành chợt phát hiện ra, linh khí xung quanh đột nhiên quay cuồng hỗn loạn, nháy mắt hình thành vô số cơn lốc xoáy linh khí. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Trong lúc Dư Tắc Thành hóa cưu thành trứng trên đỉnh núi này. Hiên Viên kiếm phái đã giao nhiệm vụ thí luyện xuống dưới, mỗi một năm luân phiên thay đổi một vị Kim Đan Chân Nhân ở gần đây âm thầm trông coi bảo vệ Dư Tắc Thành. Nhìn thấy linh khí quay cuồng như vậy, vị Kim Đan Chân Nhân kia tươi cười rạng rỡ, vội vàng phát ra phi kiếm truyền thư báo về môn phái.

Linh khí quay cuồng, thân thể Dư Tắc Thành bắt đầu hút lấy linh lực từ bên ngoài với số lượng nhiều vô kể. Chỉ thấy trong phạm vi mười dặm xung quanh đỉnh núi này, những cơn lốc xoáy linh khí thậm chí có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Những cơn lốc xoáy linh khí này toát ra hào quang đủ mọi màu sắc lập lòe, chúng là do thiên địa nguyên khí tụ tập mà thành, ẩn chứa linh khí hết sức tinh thuần, cho nên hiện ra màu sắc đẹp đẽ như vậy. Vị Kim Đan Chân Nhân kia thấy linh khí như vậy thầm gật gật đầu, quả thật mình không uổng công trấn thủ nơi này, đây là điểm báo Kim Đan Dư Tắc Thành sắp sửa đại thành. Y vô tình nhìn sang bên, lập tức kinh ngạc ngây người.

Chỉ thấy lúc này những cơn lốc xoáy linh khí kia đã lan tràn ra tới phạm vi trăm dặm. Y nhìn tới chỗ nào cũng thấy những ngọn linh tuyền rực rỡ, đầy trời điểm điểm linh quang, nhiều vô số kể. Vị Kim Đan Chân Nhân này kinh ngạc chết lặng cả người, chuyện này không thể nào tin được, dị tượng lan ra trong phạm vi trăm dặm, quả thật khó lòng tưởng tượng. Cho dù là bậc Kim Đan Chân Nhân tài ba xuất chúng tới mức nào Kết Đan, dị tượng cũng chỉ nằm trong phạm vi mười dặm nhưng hiện tại dị tượng của Dư Tắc Thành đạt tới trăm dặm, cho dù là Nguyên Anh hóa hình bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.

Phạm vi trăm dặm xung quanh đỉnh núi quả thật toàn là cơn lốc xoáy linh khí, trải rộng khắp cả vùng này. Bên trong động phủ của Hiên Viên kiếm phái, lập tức có vô số người sững sờ kinh ngạc, chăm chú theo dõi hiện tượng dị thường này.

Trúc Cơ kỳ hâm mộ không thôi. Kim Đan kỳ tỏ ra kinh ngạc, Nguyên Anh kỳ cũng nghi hoặc vô cùng.

Người kinh ngạc người vui mừng, kẻ hoảng sợ kẻ hâm mộ, đủ các sắc thái tình cảm biểu hiện. Lão nhân lưng gù trông coi lăng mộ ở xa xa nhìn về phía dị tượng này, bên cạnh lão, lão bất tử quét rác đang ngồi ung dung uống trà thơm.

Lão nhân gù nói:

- Tên này có thể dạy được, lão thấy đề nghị của lão điên thế nào?

Lão bất tử nói:

- Ta không đồng ý, làm như vậy tỏ ra không công bằng với Công Tôn Nạp Lan, ta vẫn giữ nguyên ý kiến phản đối.

Lão nhân gù nói:

- Được, vậy cứ theo dõi thêm vài năm nữa. Lão đã trông theo Nạp Lan lớn lên từ nhỏ, cho nên có cảm tình cá nhân. Bất quá biểu hiện của Nạp Lan hai năm qua làm cho ta vô cùng thất vọng, y mải đắm chìm trong sắc đẹp của ma nữ kia, nếu vẫn còn không tỉnh ngộ, vậy chớ trách ta vô tình.

- Hiện tại ta đồng ý với đề nghị của lão điên, liệt Dư Tắc Thành vào danh sách nhân tuyển chức vị chưởng môn cho Hiên Viên kiếm phái trong tương lai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi