TIÊN NGẠO

Dư Tắc Thành nghe vậy hết sức hiếu kỳ, vội vàng thúc giục:

- Chuyện đó ra sao, xin Tân huynh mau kể.

Tân Xuân Phong cười, nói tiếp:

- Cự long kia chính là phi kiếm thập giai Càn Thích biến thành, cho dù Hình Thiên tử chiến, ông cũng muốn bảo vệ quê hương của mình, niềm tin không dứt. Chuyện này ta đọc được trong một quyên sách cổ, tuy rằng Hình Thiên tử trận, nhưng Càn Thích vẫn còn bảo vệ thế giới Côn Ngô. Hình vẽ Càn Thích trong sách kia giống hệt như cự long này.

Dư Tắc Thành ngẩng đầu nhìn lại, cự long kia đã dần dần biến mất giữa hư không. Đây là phi kiếm thập giai, một kiếm chém xuống, không biết ai đỡ được đây...

Mọi người tiếp tục bay tới, dần dần phù đảo kia càng ngày càng lớn, rốt cục cũng đáp xuống phù đảo.

Vừa đáp xuống, lập tức một cỗ linh khí ập vào mặt mọi người, Dư Tắc Thành hít sâu một hơi, linh khí ở đây vô cùng sung túc, không kém hơn linh khí bất cứ nơi nào trên thế giới Thương Khung, thậm chí còn có thể hơn, tu luyện ở nơi đây hoàn toàn không thành vấn đề.

Dư Tắc Thành cẩn thận thưởng thức linh khí này, cảm thấy hết sức khác thường. Không được, trong linh khí này ẩn chứa một loại năng lượng kỳ dị, năng lượng này như hỏa như quang, chứa đựng lực hỏa độc, lại có khí Mộc Thủy. Nếu thường xuyên hấp thu loại linh lực này, lâu ngày nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma, xem ra nơi này không thể ở lâu được.

Mọi người đáp xuống một quảng trường, tới đây, Tiểu Ngũ Tử nói:

- Được rồi, đi thêm mười dặm về phía trước chính là thương khố, hắc thạch kia bị cất kỹ trong đó. Đám khốn tiến vào nơi đây, sư phụ vãn bối đã phong tỏa tất cả mật khố, bọn chúng tuyệt đối không thể mở được đại môn mật khố.

Lạc Vô Kỵ chợt nói:

- Mọi người cẩn thận, nơi đây có mùi máu tanh, vừa rồi có người chiến đấu ở đây, tối thiểu đã có ba người chết ở nơi này.

Mọi người nghe vậy vô cùng sửng sốt. Dư Tắc Thành dùng Kiếm Ngã thuật cảm ứng thật kỹ, sau đó mới nói:

- Nơi đây quả nhiên vừa xảy ra một trận chiến, ba người bị giết cùng chung nhất mạch, hơn nữa chân nguyên giống như Tiểu Ngũ Tử. Xem ra người bị giết nơi đây chính là đệ tử Đan môn, trong đó có hai người theo như mức độ nổ tung của thân thể, chính là bị phi kiếm giết chết. Xem ra người tới đây cũng là đệ tử kiếm phái, mọi người có thể lấy chúng thử kiếm.

Mọi người bước nhanh về phía trước, phóng nhanh về phía mật khố của phù đảo này, mật khố nằm trong một động phủ trên sườn núi.

Dọc trên đường đi không thấy một bóng người nào, hơn nữa dọc theo đường đi dần dần xuất hiện dấu vết đánh nhau, không biết vì sao phát sinh chiến đấu. Phải biết rằng nhóm người đi trước được Lý Chân Nhân kia dẫn đường, người này ở Đan môn có quyền thế rất lớn, ngay cả Bạch Dược Sư nhìn thấy lão cũng phải nhường bước vài phần, không biết vì sao lại trở nên như vậy...

Mọi người lòng ôm nghi hoặc, vội vàng tiến về phía trước, rất nhanh đã tới động phủ kia. Đại môn động phủ rộng mở, cấm chế bảo vệ động phủ cũng không thấy. Theo như dấu vết để lại trên mặt đất, dường như là bị đánh nổ tung.

Mọi người còn chưa tiến vào động phủ, chỉ thấy có người trong động phủ đi ra, khoảng chừng sáu, bảy mươi người, vô số dị tượng Kim Đan xuất hiện. Những người này đang sải bước tiến ra, một người trong đó lưng vác một tảng hắc thạch rất lớn, từng bước bước ra ngoài.

Tảng đá kia to chừng một trượng, đen vô cùng, lại không thể cho vào trong không gian trữ vật, chỉ có thể dựa vào sức người vác ra.

Người vác tảng đá trên lưng sức mạnh vô cùng, khoảng bốn, năm ngàn cân hắc thạch được y vác vô cùng thoải mái, đi từng bước một nhẹ nhàng như dạo mát, ra khỏi động phủ.

Bọn họ đi ra phía ngoài, bọn Dư Tắc Thành tiến vào, hai bên lập tức đối đầu nhau.

Một lão nhân có vẻ là nhân sĩ có quyền bên đối phương nói:

- Các ngươi là ai, tới nơi này...

Tân Xuân Phong chợt nói:

- Động thủ, đối phương là tu sĩ của liên minh Lục Kiếm như Trường Bạch kiếm phái, Thất Hoàng kiếm tông... gặp được không thể bỏ qua, một tên cũng không tha. Các vị, động thủ đi thôi!

Nháy mắt Tân Xuân Phong biến mất không thấy, hóa thành một làn gió mát dung nhập vào thiên địa.

Đối phương lập tức có kẻ kêu lên:

- Mọi người cẩn thận, là yêu nhân của Vạn Kiếm Ma tông, thiên địa là kiếm, khẩn trương phân tán, cẩn thận.

Tên này còn chưa dứt lời, trên người Hồng Lăng xuất hiện hào quang vô tận, giống như một vầng dương sáng chói. Uy một kiếm này có thể sánh ngang với Cưu Kiếm Thuật mà Dư Tắc Thành dùng lực Kiếm Cưu phát ra.

Một đòn mạnh mẽ tấn công vào giữa đám đông của địch, bất kể trước mặt là ai, bất kể phía trước có bao nhiêu cường địch, bất kể có bao nhiêu nguy hiểm, một kiếm này vẫn đánh tới không chùn bước.

Phàm là kẻ nào ngăn trở hẳn phải chết, cho nên dưới kiếm quang này, tất cả cường địch thân thể vỡ nát, không ai có thể ngăn trở một kiếm này.

Lạc Vô Kỵ vươn tay na di Tiểu Ngũ Tử không biết tới nơi nào, sau đó phi kiếm hóa hình, xông vào đám đông địch. Nhưng Lạc Vô Kỵ còn chưa kịp tới, đã thấy trước người mình xuất hiện một đạo kiếm quang màu bạch kim vắt ngang, theo sát vầng dương chói sáng của Hồng Lăng xông tới.

Kiếm quang màu bạch kim kia chính là Dư Tắc Thành. Thân Kiếm hợp Nhất, xông vào giết địch, kiếm quang mạnh mẽ như thủy triều, phá tan tất cả.

Đối phương thi nhau ứng phó, vô số kiếm quang dâng lên. Một kiếm của Hồng Lăng không ai cản nổi, lão nhân lên tiếng khi nãy thấy vậy vội vã gào thét:

- Xin đừng giết ta, ta là Đại đệ tử của...

Là ai không quan trọng, một kiếm của Hồng Lăng đã xuyên qua tim lão, kiếm quang bao phủ toàn thân lão. Nháy mắt giọng nói lão nhân ngưng bặt, Hồng Lăng lại xông về phía tên Kim Đan Chân Nhân cạnh đó.

Dư Tắc Thành theo sát phía sau Hồng Lăng, vô tình phát hiện ra lão nhân kia vẫn chưa chết, dưới một kiếm hùng mạnh của Hồng Lăng, không ngờ lão không rụng sợi lông nào.

Dư Tắc Thành bèn xông lên bồi cho một kiếm, lão nhân thét to một tiếng, lấy ra một món pháp bảo muốn chống cự. Sau khi pháp bảo xuất ra, phương thức điều khiển của lão không hề biến hóa, cứng nhắc vô cùng, nhìn qua đã biết là hạng người quen sống an nhàn, chưa từng trải qua đại chiến. Dư Tắc Thành hóa kiếm quang tơ vàng, nháy mắt vòng qua pháp bảo đối phương, chém xuống phía dưới một kiếm, lão nhân kia lập tức đứt làm hai đoạn.

Tất cả hào quang pháp bảo kia biến mất, Dư Tắc Thành chỉ ra một cái, lập tức thu lấy. Bất quá hắn cũng không tiếp tục theo sau Hồng Lăng đánh tới, mà ở lại đây chờ thêm một chút. Lão nhân này có điều cổ quái, chính là Lý Chân Nhân gì đó, đúng ra lão phải chết dưới một kiếm vừa rồi của Hồng Lăng, nhưng lại không chết, ắt hẳn có vấn đề.

Quả nhiên sau ba lần hô hấp, lão nhân lại nhoáng lên một cái, không ngờ khôi phục lại hoàn toàn, không chút thương tổn. Không biết đây là thân thể khôi phục hay là ảo ảnh biến hình, nhất định có vấn đề.

Dư Tắc Thành thoáng chuyển kiếm quang, bao phủ lấy toàn thân lão nhân. Chỉ cần chuyển thêm lần nữa, hắn có thể phân thây lão nhân, bất quá lần này Dư Tắc Thành chỉ khẽ kéo một cái, lập tức thu lão nhân vào trong thế giới Bàn cổ, chuyện này để sau hãy tính.

Vốn Dư Tắc Thành hẳn nên đánh theo sau Hồng Lăng, nhưng vì chuyện lão nhân họ Lý làm cho chậm trễ, lập tức để cho đối phương có cơ hội phản kích. Chỉ thấy ba tên Kim Đan Chân Nhân ngự kiếm xông tới, bọn chúng kết trận chặt chẽ, kiếm quang hừng hực, khí thế hăng hái xông tới. Ba người tạo thành hình tam giác, ẩn chứa trận thế kỳ dị. Thậm chí dị tượng Kim Đan cũng kết hợp thành một thể, hóa thành một lực lượng kỳ dị, ép về phía Dư Tắc Thành.

Kiếm quang ba người điên cuồng phóng xuất, khi tới cách Dư Tắc Thành chừng mười trượng, bất chợt tất cả ba người cùng thu liễm, kiếm thế thu lại, lực lượng có thể dời non lấp bể vừa rồi nháy mắt kiềm chế lại chỉ còn kiếm quang dài ba thước. Biến hóa kịch liệt chỉ trong thoáng chốc như vậy khiến cho người ta có cảm giác khó có thể chịu được. Thậm chí vì vậy, đến khi kiếm quang tới sát người mới có thể phát giác.

Ba kiếm xoay chuyển đột ngột như vậy, trong khoảnh khắc ba người vừa biến, Dư Tắc Thành lập tức cảm ứng được. Hắn phát giác ra tất cả chân nguyên của ba người tập trung vào một người, lúc này trong ba kiếm chỉ có một kiếm mới là sát chiêu chân chính, hai kiếm kia chỉ là ngụy trang.

Hợp lực của ba người nháy mắt tập trung vào một thanh phi kiếm, lại còn một kiếm mãnh liệt của Hồng Lăng khi nãy, hết thảy đều là kiếm thuật kỳ môn, chúng có cùng đạo lý với Dư Tắc Thành lấy lực Kiếm Cưu làm nguồn, dùng Lục Kiếm công kích. Nhờ vậy có thể nâng cao chiến lực của mình trong nháy mắt, thậm chí có thể tăng lên ngang với mức độ của Nguyên Anh Chân Quân. Đây là ưu thế của danh môn đại phái, truyền thừa qua hàng ngàn hàng vạn năm, vô số tiên pháp diệu thuật lưu lại mới có được thần uy như vậy.

Nếu bị một kiếm này đánh trúng, hẳn Dư Tắc Thành phải chết không sai, kiếm này hết sức âm độc tàn nhẫn. Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa thể làm khó Dư Tắc Thành, hắn thoáng động thân hình, dường như muốn bay vọt lên không để tránh một kiếm âm thầm lặng lẽ nhưng thật ra ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa này. Thật ra Dư Tắc Thành làm như vậy khiến cho đối phương hiểu lầm, thình lình hắn ra sức chém ra một cái, sử dụng kiếm pháp Sí Dực Tương hợp. Một trụ sáng phóng vút lên cao, đánh về phía ba tên Kim Đan Chân Nhân kia. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Không cần biết các ngươi hư hư thật thật đến mức nào, không cần biết các ngươi ngàn kiếm vạn đạo, ta đây chỉ cần một kiếm, dùng sức khắc địch, dùng lực phá xảo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi