TIÊN NGẠO

Lạc Tĩnh Sơ nói:

- Hoa Thần bách biến, bất kể là Hoa Tiên Tử, hay Ngô mụ hay Lạc Tĩnh Sơ hiện tại cũng không phải là diện mạo thật của ta.

Trong lúc nàng nói câu này, dung mạo của nàng dần dần biến hóa, biến thành dung mạo dịu dàng của Tô Uyển Ngôn:

- Đây mới là chân diện mục của ta, ta ban cho nó sinh mạng, cũng ban cho nó dung mạo của mình.

Dư Tắc Thành nhìn Lạc Tĩnh Sơ chăm chú, đột nhiên trong mắt hắn như bốc lửa, gấp giọng nói:

- Ta bất chấp Ngô mụ hay Hoa Thần, hay Phản Hư Chân Nhất gì gì đó, trong mắt ta chỉ có nàng, chuyện ấy không quan trọng. Tĩnh Sơ, ta..-.

Lạc Tĩnh Sơ ngắt lời:

- Ta sẽ không yêu thích ngươi, cảm giác của hai ta chỉ là cảm giác sai lầm dưới tác dụng của lực hoa si mà thôi. Ta sẽ không giống như mẫu thân mình, cuối cùng tiêu tan tại nhân gian, ta chỉ yêu thích bản thân mình, sẽ không yêu thích ngươi, không bao giờ, ta tuyệt đối không bao giờ yêu thích ngươi...

Nàng lặp đi lặp lại mấy lần, như muốn nhấn mạnh, cũng nhắc nhở mình, giúp cho mình có thêm sức mạnh, như đang tự nói với mình.

Vị công tử bên cạnh chợt lên tiếng nói:

- Lúc trước ta đã nói tiểu tử này không phải là hạng tốt lành gì, đã muốn giết hắn ngay lúc ấy, cũng vì con không cho ta giết, nhất định đòi tự tay mình giết mới chịu. Kết quả dẫn lão điên kia tới, nói không chừng trên người hắn có thứ gì đó lặng lẽ thu hút con.

- Hoa Thần nhất mạch các ngươi toàn là như vậy, cùng thích loại công tử bột ăn mặc theo kiểu thư sinh như vầy. Năm xưa Đại tỷ thích tên Kiếm ngốc tử kia, kết quả người ta phi thăng Tiên Giới, còn Đại tỷ thì hồn phi phách tán.

- Cháu gái ta thích tên văn nho gì đó, ta ghét, vừa nhìn thấy công tử bột là ta đã không thích. Tiểu tử kia nhất định đòi qua Đại Tần chơi trò giác đấu gì đó, kết quả tự hại thân mình tàn phế, làm hại cháu gái ta vì y mà bách hoa tiêu tán, thành toàn cho Ngũ Hành Linh Căn của người ta, cuối cùng cũng phi thăng Tiên Giới thành Tiên Nhân.

- Chậm đã, dường như tiểu tử này là hậu bối của y, chẳng trách ta vừa thấy ngươi là thấy ghét. Đúng, đúng rồi, tên Vương tiểu tử kia trên người cũng có mùi vị này, dường như là mùi vị của thế giới gì đó. Lúc trước bà ngoại của con ngửi thấy mùi này, đã lập tức si mê y.

Vị công tử này rõ ràng chính là đồng tử mà Dư Tắc Thành từng gặp ở Hoa Đô năm ấy. Y nói không ngớt miệng, cái gì văn nho, giác đấu ở Đại Tần, tiền bối tổ sư của mình... Đột nhiên cái tên Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành.

Mùi vị thế giới... chẳng lẽ là thế giới Bàn cổ? Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng hoang mang mờ mịt. Lúc này đồng tử kia nói đến lúc cao hứng chợt ngừng, quay sang nói với Lạc Tĩnh Sơ:

- Được rồi, làm chính sự trước đã, chuyện các ngươi sau rồi hãy nói, chúng ta phải làm chính sự trước.

Dư Tắc Thành quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai đóa đan hoa kia đã bị người thu vào trong, sau đó tới hạng mục tiếp theo của đại hội. Thì ra đồng tử này và Lạc Tĩnh Sơ tới đây mục đích là vì hai đóa đan hoa này.

Đồng tử kia như hiểu được mối nghi hoặc của Dư Tắc Thành, bèn nói:

- Chúng ta chấp chưởng Hoa Thần Ấn của thế giới Thương Khung, chúng ta có quyền cai quản và cứu lấy tất cả hoa trong thiên hạ. Chúng ta không thể lấy mắt mà nhìn hai đóa đan hoa kia bị người hủy diệt. Chúng là thần đan, cũng là hoa, chúng đang kêu gọi chúng ta, chúng ta phải cứu lấy chúng.

Lạc Tĩnh Sơ nói:

- Chỉ cần lấy được hai đan hoa kia nhập vào trong Hoa Thần Ấn, lực Vũ Trụ của chúng ta có thể tiến thêm được một phần.

Dứt lời hai người đứng dậy, định ra tay hành động, đột ngột Dư Tắc Thành kêu lên:

- Chờ một chút...

Dứt lời, Dư Tắc Thành lấy Ngũ Châu Giáng Sinh Thần Đan của mình ra đưa cho Lạc Tĩnh Sơ:

- Nàng thích hoa, vậy ta sẽ tặng nàng, hoa tươi tặng giai nhân.

Lập tức Lạc Tĩnh Sơ và đồng tử kia sững sờ nhìn đóa đan hoa này, sắc mặt đại biến, ngây người ra tại chỗ.

Đồng tử nói trước:

- Mắt ta có mù không, chẳng lẽ lại nhìn lầm? Đây là Thái Thượng Bát Cảnh Tứ Nhị Tử Tướng Ngũ Châu Giáng Sinh Thần Đan sao?

Lạc Tĩnh Sơ liếc nhìn đóa đan hoa một cái, lại liếc sang Dư Tắc Thành một cái, bất chợt sắc mặt nàng đỏ bừng.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Ta thật lòng tặng nàng, xin nàng nhận cho.

Lạc Tĩnh Sơ lặng lẽ đón lấy, không nói nửa lời, nhưng màu đỏ trên mặt nàng càng ngày càng đậm. Đồng tử bên cạnh thấy vậy nói:

- Quả thật là chuyện đời khó mà lường trước, Hoa Thần nhất tộc bao nhiêu năm qua mới gặp phải một tên tiểu tử bán trời không mời Thiên Lôi như vậy. Xong, xong rồi, lần này xem như lọt xuống hố, hết cứu...

- Được, được rồi, chúng ta làm chính sự trước đã, tỉnh lại, Tĩnh Sơ. Con cất đan hoa này đi, chúng ta còn phải khẩn trương thu lấy hai đóa đan hoa kia nữa.

Lạc Tĩnh Sơ cắn răng một cái, không nhìn Dư Tắc Thành lần nào nữa, lập tức cùng đồng tử kia lẩn vào giữa đám đông, biến mất không thấy.

Dư Tắc Thành ngồi phịch xuống ghế trở lại, đắm chìm vào trạng thái hoang mang ngơ ngác.

Mình đang làm gì vậy, mình điên rồi sao? Không ngờ trong lúc nhất thời kích động đã tặng Ngũ Châu Giáng Sinh Thần Đan cho người ta. Tuy rằng đan này không có tác dụng gì với mình, nhưng cũng không thể biếu không cho người như vậy...

Dư Tắc Thành đang ngẫm nghĩ lại xem mình đang làm gì, cảm giác khó hiểu này có phải là do lực hấp dẫn của thế giới Bàn Cổ hay không, hay bị lực hoa si kia mê hoặc, rốt cục đây có phải là suy nghĩ bản tâm của mình không?

Dường như trên đài đang tiến hành làm chuyện gì đó. Dư Tắc Thành cũng không còn lòng dạ nào theo dõi. Hắn đang chất vấn bản tâm của mình, rốt cục mình nghĩ gì, rốt cục mình thật sự yêu thích Lạc Tĩnh Sơ rồi sao?

Dư Tắc Thành khổ tâm suy nghĩ nhưng nghĩ mãi không ra. Chuyện tình cảm của con người, trên thế gian này mấy ai hiểu được. Có lẽ là do lực hấp dẫn của thế giới Bàn cổ, hay bị lực hoa si kia mê hoặc, có lẽ là do kích thích vì sự chênh lệch giữa Phản Hư Chân Nhất với mình, có lẽ mình thích nàng thật sự, có lẽ không có lẽ gì cả...

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang trầm tư, thình lình có một văn sĩ trung niên đi tới, ngồi xuống đối diện với Dư Tắc Thành, nhìn hắn mỉm cười.

Người này có bề ngoài chừng trên dưới bốn mươi, khí chất vô cùng cao ngạo, nhìn qua có thể thấy là người có tài học hơn người, làm cho người ta khâm phục. Có lẽ năm xưa y từng được vạn người si mê, có lẽ đã từng có biết bao mỹ nữ gục ngã dưới chân y.

Người nọ chậm rãi lên tiếng nói:

- Ngươi là Dư Tắc Thành?

Dư Tắc Thành nghe có người gọi tên mình, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, lập tức giật mình kinh hãi. Trong khoảnh khắc người này gọi tên mình, cả hai dường như đã chuyển vào một không gian kết giới nào khác. Tuy rằng mọi người xung quanh vẫn còn nguyên đó, nhưng dường như giữa hai người mình và mọi người có một bức màn ngăn cách, dường như đang ở hai thế giới khác nhau.

Dư Tắc Thành nhìn y hỏi lại:

- Xin hỏi ngươi là...

Người nọ giới thiệu tên mình:

- Ta là Tư Mã Tương Như, ngươi có từng nghe qua tên ta chưa?

Tư Mã Tương Như???

Lập tức Dư Tắc Thành rúng động trong lòng, nhìn thật kỹ trung niên trước mặt. Y chính là Tư Mã Tương Như có được thần thông vô thượng khống chế vô số thượng môn, làm ra vô số chuyện long trời lở đất, phi thăng Tiên Giới xong lại trở về Nhân giới đây sao? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tư Mã Tương Như nói:

- Bao nhiêu năm qua ta vẫn mặc kệ chuyện đời, nhưng mới vừa rồi đám hài tử Thanh Dương, Vô Tình đột ngột mất tích vô cùng khó hiểu. Cho nên mấy ngày trước đây ta bèn rời núi, đi tới Thiên Mục tông một chuyến để xem rốt cục xảy ra chuyện gì. Lúc này mới biết sự tồn tại của Dư Tắc Thành ngươi, huyết mạch truyền thừa, Thập Phương Câu Diệt đại trận, một trăm lẻ tám pháp thuật Thiên Mục.

- Ta cảm thấy hứng thú đối với ngươi, nhưng khi ta tới Thiên Mục tông, ngươi lại chạy tới Đan môn, cho nên chúng ta không gặp. Ta bèn chạy tới Đan môn tìm ngươi...

Tư Mã Tương Như đang nói, dần dần thanh âm ngưng lại, đưa mắt quan sát Dư Tắc Thành chăm chú, dần dần im bật không nói. Một lúc lâu sau đột nhiên ngập ngừng nói:

- Thì ra là ngươi, không ngờ lại là ngươi...

Vẻ mặt này, câu nói này Dư Tắc Thành đã gặp qua hai lần, một lần do Tiên Nhân phụ thể Tư Đồ Nhã ở Vô Lượng tông nói, một lần do Tiên Nhân phụ thể Phượng Mâu Chân Quân ở Thiên Mục tông nói, toàn là Tiên Nhân.

Dư Tắc Thành hỏi lại:

- Là ta, rốt cục ta là ai?

Tư Mã Tương Như vẫn nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ chăm chú quan sát. Một lúc lâu sau bất chợt mỉm cười:

- Không phải ngươi, không phải ngươi, ha ha ha, thì ra là như vậy. Nhất định là bọn người kia đã nhìn lầm, tiểu nữ tử ngốc nghếch Thiên Mục kia nhất định cũng cho rằng ngươi là y, mới cho ngươi bảy tiên nhãn. Nói không chừng lúc nàng tiêu tan còn cảm thấy vô cùng cao hứng nữa... ha ha ha, thì ra không phải là ngươi...

Tư Mã Tương Như cười rất to, người này cười một cách hết sức cuồng vọng, khí thế ba phần phóng đãng.

Đang cười, thình lình y khôi phục lại bình thường, nháy mắt chuyển từ động sang tĩnh hết sức tự nhiên, lại nói:

- Dư Tắc Thành, bất kể ngươi là ai, chúng ta tiếp tục câu chuyện. Dưới sự khống chế huyết mạch truyền thừa của ngươi, Thiên Mục tông đã bị ngươi chiếm lấy trọn vẹn. Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi muốn làm gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi