TIÊN NGẠO

Đến khi Dư Tắc Thành tránh khỏi Đại Ngu tiên sinh, đi bế quan nhập định, hắn mới mơ hồ cảm thấy người này chẳng tầm thường. Huyết khí trên người y vô cùng yếu ớt, nếu ở Tam Thiên giới cũng là bình thường, nhưng trên tinh thuyền con rết này lại là chuyện khác thường. Dù là tu sĩ Trúc Cơ cũng có huyết khí kinh người, chỉ có riêng y yếu ớt như vậy. Khác thường ắt là yêu, nói không chừng người này cũng giống như mình, cùng dựa vào thói quen che giấu thực lực của mình.

Đám Kim Đan Chân Nhân còn lại như bọn Hải Kính Chân Nhân, tuy rằng cũng là Giới chủ, pháp lực không tầm thường, nhưng Dư Tắc Thành vẫn không coi ra gì.

Lần trước sau khi Tử Phủ Kim Đan khí hóa thành đạo Thần Dương, Dư Tắc Thành đã tiến hành khổ tu lại Không Ma chân nguyên lực và Cực Nguyên chân nguyên lực. Nhưng hai pháp môn này lại không có gì tiến triển, hoàn toàn không thể sinh ra đại biến giống như Huyết Cương Thần Quyết và Tử Phủ Kim Đan khí.

Dư Tắc Thành có thể mơ hồ biết được vì sao, ở một mức độ nào đó, Huyết Cương Thần Quyết và Tử Phủ Kim Đan khí yếu hơn ba phần so với Không Ma chân nguyên lực và Cực Nguyên chân nguyên lực. Chỉ cần nhìn vào vị trí của chúng trên giá sách trong không gian ý thức Diễn Võ là có thể biết được, Không Ma chân nguyên lực và Cực Nguyên chân nguyên lực thuộc hàng Thập Đại Tiên Điển, là thần công vô thượng của bảy đại môn phái trong truyền thuyết. Mà Huyết Cương Thần Quyết và Tử Phủ Kim Đan khí chỉ là thần công pháp quyết hùng mạnh trong thượng môn, sự chênh lệch giữa chúng là rất lớn.

Hiện tại năng lực của Dư Tắc Thành cũng chỉ đủ để tu luyện lại Huyết Cương Thần Quyết và Tử Phủ Kim Đan khí tới mức biến dị, đạt được lực Thiên Đạo, nhưng chưa đạt tới trình độ có thể thông suốt được Không Ma chân nguyên lực và Cực Nguyên chân nguyên lực tới mức như vậy, cho nên hai môn tâm pháp này không hề tiến triển.

Bí pháp Xuất Khiếu tông Dư Tắc Thành đang chờ thế giới Bàn cổ tiến hóa xong, sau đó mới có thể luyện chế Cực Đạo Tử Kim Cương, hóa sinh Vạn Thân Thái Ất Ngẫu, được thêm hai con rối hùng mạnh. Đến lúc đó lại tiếp tục dùng chúng giải khai những huyệt đạo còn lại, nhờ đó tu vi tiến nhanh.

Tiên Tần Luyện Khí thuật, Dư Tắc Thành tu luyện từng bước một. Luyện Khí thuật này đơn giản vô cùng, rộng rãi bao la, thuần khiết tự nhiên, ẩn chứa đạo lý thiên địa, khí thế mênh mông, không hề có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.

Nếu là tu sĩ bình thường tu luyện thuật này ắt sẽ vô cùng thỏa mãn nhưng Dư Tắc Thành không những tiếp xúc với Thập Đại Tiên Điển, còn được lực Thiên Đạo biến dị, tầm mất quá cao, kỳ vọng đặt vào nó cũng không ít, cho nên hơi thất vọng về nó.

Tinh thuyền con rết dần dần bay tới, rốt cục từ từ giảm bớt tốc độ, càng ngày càng chậm, xem ra đã tới mục tiêu. Dư Tắc Thành chấm dứt nhập định, chỉ thấy phía trước xuất hiện một đại lục, quả thật đây là điểm đến.

Từ xa nhìn lại, đại lục kia giống như là một mảnh sứ vỡ, có hình dáng bất thường, trên đó cũng không thấy cương khí hộ giới, tối om không thể nhìn rõ sự vật gì.

Tinh thuyền con rết dần dần hạ xuống đại lục kia, nhìn qua cửa sổ, lúc này trên đại lục có thể thấy vô số Hoàng Cân lực sĩ đang bận rộn công tác. Những Hoàng Cân lực sĩ này là do phù lục biến thành, hết sức khổng lồ, cao chừng mười trượng, có hơn ngàn tên như vậy. Bọn chúng đánh nát thiên thạch giữa không trung, đẩy ngã núi cao, san bằng mặt đất, chỉnh sửa địa mạch, chế tạo không khí. Sau đó đón bắt những ngôi sao nhỏ chứa đầy nước bay qua, hóa chúng thành nước ngọt bảo tồn trên đại lục.

Nhìn hành động của bọn chúng, có thể mơ hồ biết được trước kia Tam Thiên giới được khai phá thế nào. Những Hoàng Cân lực sĩ này không hề nghỉ ngơi, làm việc không ngừng. Đến khi mệt nhọc chúng sẽ ra dưới ánh mặt trời, hấp thu ánh nắng, trên người xuất hiện đạo đạo thần quang, bổ sung năng lượng, sau đó lại tiếp tục công tác.

Đại lục này đang quay nhanh, giống như đuổi theo mặt trời, sau đó điều chỉnh vị trí bản thân mình, hình thành vòng quay. Sau khi xong xuôi hết thảy, hình thành vòng tuần hoàn của đại lục, bốn mùa rõ ràng, có mưa có nắng.

Tất cả mọi người ra cửa đứng nhìn hết thảy, thiếu niên công tử kia đứng trên đài cao của tinh thuyền, nói với tất cả mọi người:

- Các vị đạo hữu, hoan nghênh mọi người tới đại lục này, đây là thế giới mới nhất trong Tam Thiên giới. Căn cứ vào kết quả dò xét, lấy nơi đây làm trung tâm, mở rộng ra xung quanh, chúng ta có thể tạo hai mươi ba giới hình thành một Ngoại Vực cỡ nhỏ. Rốt cục sau ba ngàn năm. Quang Thần tông ta lại bắt đầu mở mang bờ cõi, tranh thủ thêm nhiều không gian sinh tồn hơn cho Nhân tộc chúng ta.

- Đây chỉ mới là một bước nhỏ của chúng ta, tương lai chúng ta phải khai thác nhiều thế giới Ngoại Vực hơn nữa, khiến Tam Thiên giới chúng ta biến thành Lục Thiên giới, Tam Vạn giới, khiến dấu chân Nhân tộc chúng ta trải rộng khắp toàn vũ trụ.

- Các vị đạo hữu, đây là thời khắc thay đổi lịch sử, tất cả mọi người ở đây là người tham dự, sau này có thể kể lại một cách tự hào với hậu bối của mình rằng chúng ta đã không sống uổng phí đời này, đã để lại dấu ấn của mình.

- Hơn nữa nếu thành lập Ngoại Vực nơi đây thành công, môn phái ở giới các vị có quyền di dân tới đây ở đợt đầu tiên.

Dứt lời, các Giới chủ có mặt ở đây cất tiếng hoan hô ầm ĩ, khiến lời thiếu niên không còn nghe được. Thiếu niên mỉm cười, chờ cho mọi người yên tĩnh lại, sau đó nói tiếp:

- Vì tương lai sáng lạn, vì tương lai của Nhân tộc chúng ta, chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực.

- Thật ra nguy cơ không nhỏ đã xuất hiện ở Tam Thiên giới chúng ta, ba ngàn năm qua chúng ta vẫn chưa khai phá thế giới mới nào cả. Hiện tại Tam Thiên giới thật ra chỉ còn lại hai ngàn bảy trăm hai mươi ba giới, hơn nữa tốc độ thế giới hủy diệt càng ngày càng tăng, trong vòng trăm năm qua đã có bốn thế giới tiêu vong.

- Nguyên nhân chủ yếu khiến cho thế giới tiêu vong chính là nhân khẩu càng ngày càng nhiều, tài nguyên càng ngày càng ít. Thế giới bị khai thác quá mức, không thể nuôi nổi số nhân khẩu đông như vậy, dần dần hoang mạc hóa nghiêm trọng, đi tới chỗ sụp đổ.

- Hơn nữa các môn phái lớn vì sự sinh tồn, liên kết tự bảo vệ, lại tàn sát môn phái khác để tranh cướp không gian sinh tồn, cho nên đã khiến cho biến hóa tăng tốc, diễn biến ngày càng trở nên nghiêm trọng.

- Quang Thần tông vốn dĩ có thể ngăn cản hết thảy những chuyện này, nhưng hiện tại Quang Thần tông đã hoàn toàn thay đổi, không phải Quang Thần tông trước kia. Thái Thượng Tông chủ mấy ngàn năm qua không thấy xuất hiện, những Trưởng lão khác cùng Tông chủ chìm đắm trong quá khứ huy hoàng, đời Thánh Nữ, Thiên Chi Tử hiện tại cũng sa vào vòng tranh quyền đoạt lợi, không hề có hứng thú với việc khai phá thế giới mới.

- Nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ vạn năm sau Tam Thiên giới sẽ không còn tồn tại, da không còn lông biết mọc nơi đâu, Quang Thần giới vì vậy cũng sẽ biến mất. Tai họa như thế rành rành ngay trước mắt nhưng không ai trông thấy, lại vì chút lợi trước mắt mà tranh quyền đoạt lợi.

- Chẳng lẽ không có thần uy của Tông chủ, không có bí pháp của Tông chủ, chúng ta không thể khai phá thế giới mới hay sao? Ta không tin! Cho nên ta muốn thay đổi hết thảy những chuyện này, hôm nay cảm tạ các vị Giới chủ tin tưởng, dốc hết lực lượng toàn tông ủng hộ chúng ta hết lòng. Chúng ta nỗ lực cùng nhau khai phá hai mươi năm nơi đây, ắt là thế giới mới sẽ sinh ra.

- Khó khăn vẫn có, cần chúng ta nỗ lực hết mình. Thành lập vòng tuần hoàn thiên địa, sinh ra Khí Linh, thiết kế bia đá truyền công cho môn phái, thành lập Tinh môn... Những chuyện này đều là cửa ải hết sức khó khăn đối với chúng ta, nhưng chúng ta có lòng tin, có năng lực, sẽ phá giải từng cửa ải khó khăn, khai phá một quê hương mới ở nơi này cho Nhân tộc chúng ta.

Thiếu niên công tử vừa dứt lời, lập tức một tràng vỗ tay vang lên như sấm, Dư Tắc Thành không nhịn được cũng vỗ tay hoan hô, ánh mắt của hắn lúc này nhìn thiếu niên đã hoàn toàn thay đổi. Ý nghĩ cướp của cướp ban đầu hiện tại đã tiêu tan quá nửa, hành động khai phá thế giới vì tương lai Nhân tộc như vậy, Dư Tắc Thành toàn lực ủng hộ.

Nói xong, mọi người bắt đầu rời khỏi tinh thuyền con rết, Dư Tắc Thành cũng theo mọi người tiến ra ngoài, đi qua thông đạo rất dài, tiến vào thế giới này.

ở trung tâm thế giới này chỉ thấy một tòa pháp trận phù văn rất lớn hiện ra. Pháp trận này bắn ra trụ sáng lên trên đỉnh, tạo thành một vầng sáng bao trùm xung quanh, ngăn cách mọi người bên ngoài. Mà thông qua vầng sáng nửa trong suốt kia, mọi người có thể nhìn thấy tình hình bên trong trận pháp.

Mọi người ra khỏi tinh thuyền, tiến vào bên trong vầng sáng. Trong này không khí phù hợp, nhiệt độ ôn hòa, có phạm vi chừng mười dặm, không khác gì những thế giới khác.

Thiếu niên nói:

- Đây là nơi nghỉ ngơi của chúng ta, tương lai cả thế giới sẽ lấy nơi này làm trung tâm.

Trong phạm vi mười dặm này có đủ các loại đình đài lầu các do pháp thuật các tông biến hóa ra, trong đó có mấy ngàn người bận rộn công tác.

Phía sau những kiến trúc này còn có một mảnh đất trồng rau. Trong đó ngoại trừ các loại rau quả ngũ cốc, còn có vô số kỳ hoa dị thảo sinh trưởng. Nhìn qua quang cảnh hết sức phồn hoa, thậm chí trong đám hoa cỏ còn có vài con ong mật bay lượn phi hành.

Trung tâm đám kiến trúc ở đây là một cung điện có quy mô rất lớn, uy nghi hùng vĩ, hơn nữa kiến trúc kỳ lạ hiếm thấy. Liếc mắt nhìn qua có cảm giác như kiến trúc kiểu này không phải do Tam Thiên giới, thậm chí không phải do con người xây dựng.

Kiến trúc này không giống tháp cũng không giống điện, không ngừng lóe ra hào quang bảy sắc. Đi tới trước mặt nhìn kỹ, mỗi một nơi đều có chứa dấu vết lịch sử từ rất lâu, không biết đã đứng đây sừng sững bao nhiêu vạn năm.

Dư Tắc Thành lặng lẽ đi tới, trên cung điện này khắc đầy phù văn toát ra lực lượng kỳ dị, toàn là phù văn bảo vệ kiên cố. Dư Tắc Thành lấy tay chạm vào, lập tức cảm nhận được phù văn này vô cùng sống động, dù đã trải qua biết bao vạn năm nhưng tựa như vừa được điêu khắc hôm qua.

Dư Tắc Thành nhìn cung điện này, dần dần có cảm giác dường như nó không hẳn là kiến trúc được xây trên mặt đất. Hắn quan sát bề ngoài cung điện, dần dần phát hiện vốn trước kia cung điện này hẳn là nằm sâu dưới đất, sau này đất dần dần tiêu biến, cho nên mới lộ ra cung điện như hiện tại.

Lúc này bên cạnh hắn chợt có người nói:

- Nhiên Đăng tiên sinh đã tới đây, ta sẽ không giấu tiên sinh, nơi này vốn là thánh địa của Thanh Khâu tộc, một trong bảy mươi hai Dị tộc. Nơi này trải qua nhiều đời cúng bái, đã hình thành vòng bảo hộ vô thượng, cho nên dù đại lục Côn Ngô sụp đổ, nơi này của chúng cũng có thể tiếp tục tồn tại.

- Trong mảnh vỡ của địa vực Côn Ngô, chỉ có như vậy, di tích thượng cổ mới có thể tồn tại tới bây giờ. Cũng chỉ có lợi dụng trạng thái này, lấy vùng đất còn lại của chúng làm cơ sở, chúng ta mới chúng ta chế tạo ra thế giới mới, phục vụ cho Nhân tộc ta phát triển.

Dư Tắc Thành nhìn lại, chính là thiếu niên công tử kia, bèn nói:

- Chuyện này ta đã hiểu, ta không quan tâm tới những chuyện khác. Nhưng theo tư liệu lịch sử ghi lại, Nhân tộc chúng ta từng là nô lệ, thức ăn, sủng vật, tiền tệ... của Đại Liên Minh Dị tộc, mà Yêu tộc lại là kẻ thù của Dị tộc. Ban đầu là nhổ cỏ tận gốc, về sau cũng trở thành nô lệ và thức ăn, cho nên hẳn là Dị tộc và Yêu tộc không đội chung trời. Nơi này là của Thanh Khâu tộc trong bảy mươi hai Dị tộc, vì sao lại có thượng cổ yêu văn của Yêu tộc?

Thiếu niên nói:

- Lịch sử không giống như chúng ta tưởng tượng, chuyện đã xảy ra cũng không đơn giản như vậy. Chúng ta đã mất ba năm mới tìm được nơi này, sau đó bắt đầu dựa vào vùng đất còn lại nơi đây xây dựng thế giới mới. Sau nhiều năm vất vả kiến tạo, đến khi tất cả đâu vào đấy, rốt cục chúng ta mới phát hiện ra bí mật nơi này.

- Trong tư liệu, nơi này là thánh địa của Thanh Khâu tộc, thánh địa thường dùng kỷ niệm là chính, nhưng bên dưới cung điện kỷ niệm này không ngờ còn có một nơi thần bí bị phong ấn.

- Thật ra Thanh Khâu tộc này trong lịch sử Nhân tộc chúng ta còn có một tên khác, chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ.

- Thông qua khảo sát nơi này, mới biết Thanh Khâu tộc này thủy chung vẫn xem mình là Yêu tộc, bọn chúng tự nhận rằng mình là Yêu tộc tới nằm vùng trong Đại Liên Minh Dị tộc năm xưa.

- Không ngờ phong ấn này nằm dưới thánh địa của Thanh Khâu tộc, có thể thấy tầm quan trọng của nó tới mức nào. Chúng ta dò xét đã nhiều năm, đáng tiếc vẫn không giải được bí mật này. Bất quá phát hiện được một tấm bia đá do Thanh Khâu tộc lưu lại, trên đó toàn là thượng cổ yêu văn. Chúng ta phân tích yêu văn trên đó, phát hiện một ít bí mật, nhưng vì trình độ kém cỏi, chỉ giải nghĩa được không tới một phần trăm. Cho nên xin tiên sinh giúp đỡ, xem thử phong ấn này có nguy hiểm gì không, để tránh tương lai gieo mầm tai họa cho con cháu chúng ta.

Dứt lời, thiếu niên vái dài sát đất, Dư Tắc Thành vội vàng đáp:

- Không thành vấn đề, hay, hay quá, mau đưa ta tới chỗ bia đá kia đi.

Thiếu niên gật gật đầu. Hải Kính Chân Nhân bèn nói:

- Nhiên Đăng tiên sinh, không nghỉ ngơi một chút sao?

Dư Tắc Thành đáp:

- Không cần, mau dẫn ta tới đó.

Dáng vẻ hắn tỏ ra nôn nóng vô cùng, mình đã giả vờ như vậy từ đầu, hiện tại vẫn nên tiếp tục.

Hải Kính Chân Nhân gật gật đầu, tiến về phía trước dẫn đường, Dư Tắc Thành theo sau, hai người tiến vào cung điện rất lớn.

Trong cung điện được xây dựng bằng đá cẩm thạch, tao nhã uy nghi, ánh tía khắp nơi, quý phái đường hoàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nền điện, vách điện toàn là phù điêu, tuy những phù điêu này đã hư hỏng, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy mơ hồ, nhìn là hình những con hồ ly, sau lưng là chín cái đuôi thật lớn.

Hải Kính Chân Nhân vừa đi vừa nói:

- Lần đầu tiên chúng ta tới đây, nơi này vẫn còn lại một phần trăm phù điêu nguyên vẹn không tổn hao gì. Sau đó những phù điêu ấy hóa thành các loại yêu hồ bảo vệ thánh điện này, chúng ta mất hết mười bốn vị Kim Đan Chân Nhân, mới phá được tầng bảo vệ điện này.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Qua bao nhiêu vạn năm, nơi này vẫn còn lực phòng ngự hay sao?

Hải Kính Chân Nhân nói:

- Yêu hồ do phù điêu tầng một hóa thành, sau khi trải qua phân tích, chúng đã tàn khuyết không nguyên vẹn, chiến lực, lực phòng ngự cũng chỉ còn lại vạn phần không được một.

Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Tầng một ư, vậy dưới kia còn mấy tầng nữa?

Hải Kính Chân Nhân đáp:

- Tổng cộng có bảy tầng, sau này không ngờ còn có tầng thứ tám.

Dư Tắc Thành kinh ngạc hỏi lại:

- Tám tầng ư?

Hải Kính Chân Nhân gật gật đầu:

- Những tầng khác đã thanh lý xong xuôi, truyền tống trận đã khôi phục, ngươi cứ yên tâm theo ta.

Được Hải Kính Chân Nhân dẫn đường, rẽ trái rẽ phải vài lượt, dọc đường gặp vô số tu sĩ, bọn họ cung kính thi lễ với Hải Kính Chân Nhân. Y chỉ mỉm cười không đáp, không lâu sau đi tới trước một truyền tống trận, tiến vào trong, trước mắt chợt lóe, hai người đã chuyển sang một di tích khác.

Di tích này không còn đá cẩm thạch huy hoàng như trước, mà là một nơi vân khí lượn lờ. Quan sát kỹ, dưới nền là một loại đá xanh kỳ dị, đá xanh này sinh ra vô số vân khí.

Cửa vào di tích này có chừng trăm trượng không có vân khí, có bốn, năm tu sĩ đang đứng đó, nhìn thấy Hải Kính Chân Nhân tới, ai nấy đều thi lễ.

Hải Kính Chân Nhân nói:

- Lấy Phá Huyễn Sáo cho ta.

Một tu sĩ bèn lấy ra một thứ giống như một sợi dây thừng, Hải Kính Chân Nhân cột một đầu vào cánh tay mình, đầu còn lại cột vào tay Dư Tắc Thành, sau đó mới nói:

- Ngươi cột vào ta, không nên cởi bỏ dây này. Thanh Khâu tộc vốn sở trường huyễn thuật, chúng có thể mê hoặc ngươi. Hãy nhớ kỹ không được quay đầu lại, không được cởi dây thừng, sợi dây này có thể phá giải mọi huyễn thuật. Chỉ cần tiến thẳng về phía trước là có thể đi qua nơi này dễ dàng.

- Thật ra huyễn thuật này trải qua biết bao vạn năm đã trở nên tàn khuyết, lần đầu tiên có uy lực rất lớn đối với chúng ta. Nhưng đi qua vài lần rồi, cũng chỉ là vài ảo ảnh bình thường, không ảnh hưởng nhiều với chúng ta.

Dứt lời, Hải Kính Chân Nhân dẫn Dư Tắc Thành đi vào trong vân khí. Trong này vân khí quay cuồng, đi trong này tưởng chừng như đi trong một làn sương mù trắng, tư tưởng Dư Tắc Thành không tự chủ được, bất giác trở nên quay cuồng hỗn loạn. Vô số ký ức hiện ra, biến ảo không ngừng, sau đó vô số ảo giác sinh ra trong làn sương mù trắng, dần dần ùa về phía Dư Tắc Thành.

Dần dần Dư Tắc Thành phát hiện ra mình đang bước trong di tích mênh mông vô tận. Trong di tích này, Hải Kính Chân Nhân đã biến mất đâu không thấy, chỉ còn lại mình hắn đang chậm bước. Lúc này mặt đất chậm rãi tách ra, vô số kỳ trân dị bảo xuất hiện. Trước nhất có treo bốn thanh Tiên kiếm mà Dư Tắc Thành đã trông thấy trong di tích Tiên Tần: Tru Tiên kiếm, Lục Tiên kiếm, Hãm Tiên kiếm, Tuyệt Tiên kiếm.

Chúng đang phát ra đủ loại hào quang, như chờ đợi Dư Tắc Thành tới lấy.

Dư Tắc Thành mỉm cười nói:

- Như vậy thật là giả tạo, nơi đây làm sao có được trọng bảo bậc này?

Vừa thốt ra lời này, lập tức bốn thanh Tiên kiếm dần dần tan biến, để lộ ra bảo vật bên dưới, Bách Linh Trảm Tiên kiếm, Hồng Nghê kiếm, Thanh Nghê kiếm, Kim Tê Kiếm, Cửu Tử Mâu Âm Hồn kiếm.

Dư Tắc Thành có chút hứng thú liếc qua, đống bảo vật này như có linh tính, thấy không làm Dư Tắc Thành động lòng, dần dần hóa thành một đống đan dược vô thượng: Bách Thảo Cửu Chuyển Tiên đan, Vạn Niên Tục Đoạn Tiếp cốt Sinh Cơ Linh Ngọc cao, Cửu Chuyển Đoạt Mệnh thần đan...

Thấy Dư Tắc Thành không phản ứng, lại hóa thành vô số bí tịch tiên thuật: Thiên Ma Sách, Hoàn Chân Đạo, Thương Khung Bảo Giám, Tam Nguyên Bí cấp, Tử Phủ Mê cấp, Thái Âm Quỷ Lục...

Dư Tắc Thành vẫn không chút động lòng, sau đó những bảo vật này lại biến hóa qua lại giữa pháp bảo, phi kiếm, thần đan, tiên thuật...

Những thứ này đều thể hiện nội tâm Dư Tắc Thành. Nếu là một nông phu tới đây, y sẽ thấy trước mặt là một nhà kho đầy lúa thóc. Nếu một thương nhân tới đây, y sẽ thấy trước mặt mình là hoàng kim vô tận, Dư Tắc Thành thì thấy phi kiếm pháp bảo.

Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, huyễn thuật nơi đây quả nhiên đã trải qua thời gian quá lâu, trở nên cứng nhắc, không có tác dụng mê hoặc người trong vô hình, trong lúc không hay không biết, khiến cho mình không cảm thấy đột ngột bất ngờ, đó mới đúng là huyễn thuật. Huyễn thuật nơi đây trải qua vô số năm không ai tu bổ, cho nên mới sinh ra hiện tượng như vậy. Thật ra nơi đây không phải là huyễn thuật mê hoặc mọi người, mà là mê hoặc chính chúng nó.

Cuối cùng Dư Tắc Thành vẫn không hề phản ứng, đống bảo vật này lại biến hóa. Một chiếc bàn dài xuất hiện, trên bàn đầy rượu thức ăn ngon, tiên tửu tỏa hương thơm sực mũi, vô số sơn hào hải vị khiến người ta vừa thấy đã phát thèm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi