TIÊN NGẠO

Hai người liếc nhìn nhau, một người nói:

- Quang Thần Đại nhân, chúng ta không có tinh thuyền, ta... ta sẽ sát vai chiến đấu với ngài.

Không có tinh thuyền mà dám ở lại đây làm ngư ông đắc lợi ư, tên này đang nói dối!

Thấy ánh mắt y lóe ra vẻ vô cùng giảo hoạt, Dư Tắc Thành bèn gật gật đầu:

- Được rồi, ngươi tên gì?

Người nọ đáp:

- Ta tên là Lý Thiên...

Trong lúc y trả lời, Dư Tắc Thành đánh ra một đạo Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, lập tức biết được suy nghĩ của y. Hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, không ngờ người này lại là tử sĩ dưới tay Bất Phàm công tử. Mục đích y ở đây không phải là vì Tiên Nhân gì cả, mà vì muốn tìm cơ hội tập kích Dư Tắc Thành, báo thù rửa hận.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Các ngươi chú ý bên trái, bên này giao cho ta.

Hai tên này bèn quay sang cảnh giới bên trái, đề phòng địch nhân âm thầm đánh lén, không hề đề phòng Dư Tắc Thành. Phải biết rằng hắn là Quang Thần Đại nhân, mà Quang Thần trong truyền thuyết xưa nay hết sức thiện lương, chí công vô tư.

Đáng tiếc bọn chúng đã sai lầm, ai nói Quang Thần không hại người? Dư Tắc Thành cũng không thèm hỏi thân phận của tên còn lại, giáng vào sau lưng hai người một đòn. Hào quang lóe sáng, lập tức hai người kêu lên một tiếng đau đớn, bị kiếm quang nghiền nát, trực tiếp bốc hơi, tất cả huyết nhục hoàn toàn hóa khí.

Nếu có bọn chúng ở đây, cuối cùng nhất định sẽ bị tên Tiên tộc kia ăn thịt, làm cho y gia tăng thực lực. Không bằng hiện tại mình giết chết bọn chúng đi, tránh để hậu hoạn về sau. Bảo chúng đi, chúng không chịu đi, dụng ý ra sao không nói cũng thừa biết.

Dư Tắc Thành đánh chết hai người, làm cho huyết nhục bọn chúng hóa khí, lập tức từ xa vang lên một tiếng gầm. Hiện tại nơi đây chỉ có Dư Tắc Thành và tên Tiên tộc kia, nếu y muốn tiếp tục ăn huyết Nhục Chi có nước tập kích Dư Tắc Thành. Y nhanh chóng hiểu ra dụng ý của Dư Tắc Thành, phẫn nộ phát ra đủ các tiếng gầm.

Dư Tắc Thành cười ha hả, nghịch chuyển huyết mạch, lập tức phóng xuất vô tận huyết khí ra ngoài, trong mắt Tiên tộc kia đây là vật đại bổ nhất, nhưng cũng là nguy hiểm nhất.

Dư Tắc Thành quay đầu đi tới lối vào di tích, tên Tiên tộc cũng lặng lẽ theo sau xa xa, tìm cơ hội. Y không biết rằng Dư Tắc Thành sẵn sàng cho y đi theo.

Lối vào di tích đã sập mất một nửa, đổ nát tan hoang, nhưng vẫn có thể tiến vào. Dư Tắc Thành đi tới lối vào, nhìn lại phía sau mỉm cười, giơ tay chỉ chỉ sau đó chui vào di tích.

Lập tức không gian biến hóa, giống như Dư Tắc Thành dự liệu, rừng thiết thụ xuất hiện ngay trước mắt. Khắp nơi toàn là thiết thụ đổ gãy, xem ra di tích này nổ tung đã tạo ra ảnh hưởng nhất định tới rừng thiết thụ này.

Dư Tắc Thành thoăn thoắt đi vào rừng thiết thu, nhắm thế giới Thụ Yêu đi tới. Nơi đây cách Thụ Yêu gần ngàn dặm, cho nên cứ đi được vài chục dặm. Dư Tắc Thành lại phóng xuống đất một đạo kiếm khí làm dấu, tránh cho tên Tiên tộc kia không tìm được mình.

Tên Tiên tộc kia cũng theo sau tiến vào rừng thiết thụ, thần trí của y cũng chưa hồi phục, hết thảy chỉ là bản năng thân thể chi phối. Y chạy theo nhanh chóng, truy tung Dư Tắc Thành, tìm kiếm cơ hội và nhược điểm giáng một đòn chí mạng, nuốt chửng Dư Tắc Thành. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tên Tiên tộc này chạy như bay trong rừng thiết thụ, đi tới đâu, thiết thụ bị y hấp thu tới đó. Dần dần trên người y không còn lõa thể nữa, bắt đầu nổi lên một lớp áo giáp, trong tay xuất hiện thiết kiếm, một ít bản năng Tiên tộc dần dần khôi phục.

Hành trình ngàn dặm rất nhanh đã tới, thế giới Thụ Yêu khổng lồ xuất hiện xa xa trước mắt Dư Tắc Thành, lập tức hắn biến mất tăm. Tên Tiên tộc mất đi mục tiêu lập tức trở nên hoang mang ngơ ngác, nhưng y không tùy tiện đi tới, mà là đứng lại quan sát thế giới Thụ Yêu rộng chừng hàng trăm dặm.

Nơi đó tràn đầy điểu yêu phi trùng, yêu trùng bay thành từng đàn, huyết khí tràn trề, nhưng tên Tiên tộc cũng không dám qua. Bởi vì y cảm nhận được nguy hiểm, nơi đó không phải là vùng đất tốt lành gì, nhất định không thể khinh suất tiến vào.

Không ngờ y lại muốn lui về phía sau. Lúc này Dư Tắc Thành đang hóa thân Ngũ Hành Thiên Quỷ nấp phía sau y một dặm, ở gần quá rất dễ bị y phát hiện. Muốn rời khỏi ư, vậy chẳng phải là mình uổng một phen tân khổ hay sao?

Dư Tắc Thành lập tức xuất hiện, hai bên hắn, Tam Muội Hỏa Cự Nhân và Nhất Nguyên Thủy pháp thân cũng đồng thời xuất hiện, bao vây ba mặt tên Tiên tộc.

Tên Tiên tộc kia nhìn quanh, y có thể nhìn thấu chân diện mục của sự vật, lập tức phát hiện ra bản chất đáng sợ của Nhất Nguyên Thủy pháp thân và Tam Muội Hỏa Cự Nhân, có đánh chết y cũng không dám phá vây từ hai hướng đó.

Thật ra chuyện này có lợi cũng có hại, y đã bị bản năng của mình làm cho mê hoặc. Thật ra Nhất Nguyên Thủy pháp thân và Tam Muội Hỏa Cự Nhân không tới nỗi đáng sợ như bản chất y nhìn thấy. Nếu y lập tức phá vây từ hai bên, đã có khả năng thoát được kiếp nạn này.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc y còn do dự, Dư Tắc Thành đã chém ra một kiếm, hào quang lóe lên, lạnh lẽo vô tình, phá hủy hết thảy. Đạo kiếm quang kia phá vỡ trời không, mang theo khí thế mênh mông cuồn cuộn, bá đạo vô cùng đánh thẳng vào tên Tiên tộc. Chỉ trong thoáng chốc, có vô số kiếm quang nho nhỏ bắn ra từ một kiếm này, chém về phía đối phương.

Nhìn qua dường như những đạo kiếm quang này ào ạt đổ xô tới, trên thực tế có pháp môn riêng của chúng. Kiếm quang dày đặc hoặc tiền hoặc hậu, hoặc tả hoặc hữu, trùng trùng điệp điệp, tựa hợp tựa phân. Mấy trăm đạo kiếm quang cuối cùng đột ngột ngưng kết lại thành một thể, nháy mắt bao vây tên Tiên tộc vào trong.

Một kiếm chém xuống, trước người tên Tiên tộc kia hóa ra từng chiếc thiết thuẫn phòng ngự. Nhưng những thiết thuẫn này bị chém nát từng đám, cuối cùng một tiếng hự thê thảm vang lên, trước ngực tên Tiên tộc bị chém nát, máu thịt lẫn lộn, cánh tay phải đứt lìa.

Y nhanh chóng lui về phía sau, tránh đi công kích của Dư Tắc Thành, đám mảnh vỡ của thiết thuẫn cũng theo y lui về phía sau. Trong quá trình lui lại- không ngờ ngưng kết một thanh phi kiếm, nhờ một kiếm của Dư Tắc Thành, dần dần y lãnh ngộ ra huyền ảo của phi kiếm, bắt đầu ngưng kết phi kiếm của mình.

Tên Tiên tộc này chỉ trong nháy mắt đã nhìn thấu kiếm thuật của Dư Tắc Thành, hơn nữa có thể tự động lãnh ngộ kiếm thuật. Chuyện này khiến cho Dư Tắc Thành giật mình kinh hãi, sát khí trong lòng nổi lên bừng bừng. Tên Tiên tộc này phải giết, nếu không ắt để lại họa hoạn.

Tên Tiên tộc liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái đầy oán hận, đột ngột từ dưới đất có một dây leo thật lớn cuốn về phía y. Y liền nhảy tránh, nhưng dưới đất lại mọc lên trăm sợi dây leo to bằng thùng nước, điên cuồng cuốn về phía y.

Đồng thời phía sau Dư Tắc Thành cũng xuất hiện nhiều dây leo như vậy, Dư Tắc Thành nhìn lại, không ngờ trong lúc không hay không biết, cả hai người đã tiến vào phạm vi của thế giới Thụ Yêu, bị vây khốn trong rừng thiết thụ. Đây rõ ràng là Thụ Yêu sử dụng Bàn Sơn Na Địa, na di bọn họ tới chỗ của nó, nó muốn nuốt chửng cả Dư Tắc Thành và tên Tiên tộc. Trong vô hình, y có cảm giác rằng chỉ cần nuốt chửng hai người, nó có thể đột phá cảnh giới hiện tại, đạt tới mức độ hùng mạnh khó lòng tưởng tượng.

Dư Tắc Thành nở nụ cười khổ, đây quả thật là người không có lòng hại hổ, hổ lại có ý hại người, chuyện này đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn. Bất quá nếu muốn, các ngươi cứ việc chơi đùa với nhau đi thôi, lão tử phải đi

Dư Tắc Thành gầm nhẹ, lập tức Tam Muội Hỏa Cự Nhân hợp thể cùng hắn, Tam Muội Chân Hỏa khuếch tán ra xung quanh, vốn Hỏa khắc Mộc, cho dù là thiết mộc hùng mạnh tới mức nào, chỉ cần trúng một tàn lửa nhỏ của Tam Muội Chân Hỏa, cũng lập tức cháy thành tro.

Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, hóa thành lưu quang, nháy mắt chạy ra khỏi thế giới Thụ Yêu.

Phía sau hắn có mấy trăm điểu yêu bay theo định công kích. Dư Tắc Thành khẽ xuất kiếm quang, lập tức chém chết hơn trăm con, số còn lại bay tán loạn, rốt cục rút lui về rừng thiết thụ.

Trong thế giới Thụ Yêu phát ra từng tràng tiếng gầm gào, kiếm quang thỉnh thoảng xuyên thấu lớp cây cối che kín, để lộ ra tên Tiên tộc đang bị vây trong đó. Lúc này hai bên đã xảy ra chiến đấu kịch liệt, không chết không thôi.

Chỉ cần một trong hai bên có thể đánh chết đối phương, nuốt lấy đối phương, vậy hoàn toàn có thể phá vỡ giới hạn của thế giới tàn khuyết này. Nếu Tiên tộc kia thắng lợi, có thể nuốt lấy pháp lực hùng mạnh mà Thụ Yêu đã tích lũy vô số vạn năm, có thể có lại thân thể Tiên tộc một lần nữa, lấy lại được lực lượng hùng mạnh. Nếu Thụ Yêu đắc thắng, có thể nuốt Tiên tộc, sẽ lấy được phương pháp tu luyện, tu thành thân thể bất diệt.

Hai người đánh nhau điên cuồng, đánh đến nỗi long trời lở đất. Di tích này đang chấn động không ngừng, thỉnh thoảng những tiếng nổ ầm ầm từ trong thế giới Thụ Yêu vang lên. Vô số điểu yêu, trùng yêu, thiết thụ tham gia chiến đấu, hình thành biển yêu vây công tên Tiên tộc.

Trận chiến này kéo dài như vô tận. Dư Tắc Thành ở bên ngoài chờ ba ngày ba đêm, trận chiến trong thế giới Thụ Yêu vẫn chưa ngừng lại, hơn nữa càng đánh càng kịch liệt. Vô số thiết thụ trong thế giới Thụ Yêu bắt đầu héo úa, hóa thành cây khô, nguyên khí của chúng đều bị Thụ Yêu hút hết để chiến đấu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi