TIÊN NGẠO

Đây là cảm giác trong lúc này của Dư Tắc Thành, thật ra xung quanh không hề có gì khác thường, mặt đất bất động, mây trên trời vẫn lững thững trôi. Hiện tại Dư Tắc Thành vẫn đứng nguyên bất động, không làm gì được.

- Rầm...

Không gian chấn động giống như bị thứ gì đó phá vỡ, trong nháy mắt trước mặt Dư Tắc Thành xuất hiện một người. Lúc người này vừa xuất hiện, Dư Tắc Thành cảm thấy trước mặt mình là một thanh kiếm. Kiếm này có thể hủy diệt hết thảy, có thể mở ra hết thảy, chính là thần, chính là kẻ đứng đầu thiên địa này.

Đây chỉ là cảm giác trong nháy mắt, lúc này người nọ đã hiện hình. Người này trên dưới hai mươi tuổi, mái tóc dài mềm mại, dáng người thon thả, gương mặt xinh đẹp hiền hòa, mày kiếm mắt sao, vô cùng anh tuấn.

Nhưng hình ảnh này cũng tiêu tan trong nháy mắt, lúc Dư Tắc Thành nhìn lại lần nữa đã thấy đó là một lão nhân có bộ râu màu xám thật dài, mái tóc dài cũng màu xám, y phục trên người thật ngắn, khoác trường bào rộng thùng thình cũng màu xám. Trước ngực có thêu một thanh đoàn kiếm màu vàng, là một vị lão tiên sinh lôi thôi lếch thếch, giống như lão tiên sinh dạy học ở trường làng.

VỊ lão tiên sinh này nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt, bất quá đôi mắt của lão còn lợi hại hơn cả thanh đoản kiếm lợi hại nhất ba phần.

Lão nhân này phá không xuất hiện, lập tức va vào Dư Tắc Thành đang đứng trơ trơ ra đó. Dư Tắc Thành bị va chạm mạnh tới mức xương cốt toàn thân kêu lên răng rắc, lăn đi mười mấy trượng mới có thể lồm cồm bò dậy được.

Nhờ cú va chạm này, Dư Tắc Thành mới có thể cử động bình thường trở lại, hắn đang hoang mang bò dậy, chợt nghe vị lão tiên sinh kia lớn tiếng thóa mạ:

- Ai vậy, không muốn sống nữa hay sao, dám chiếm hết cả lối ra thông đạo Thời Không, thật là khốn kiếp...

Lão tiên sinh đứng đó thóa mạ một hơi trong thời gian tàn một nén nhang, sau đó mới đi tới trước mặt Dư Tắc Thành hỏi:

- Nơi này là địa vực nào của Tiên Giới vậy? Tâm Diệu Ma Di Thiên? Thái Minh Ngọc Hoàn thiên? Huyền Đài Bình Dục Thiên?

Thấy Dư Tắc Thành không đáp, lại hỏi:

- Chẳng lẽ lại là Nguyên Minh Văn Cử Thiên?

Dư Tắc Thành đáp với vẻ ngây thơ vô tội:

- Chào mừng lão trượng tới nhân gian.

Lão tiên sinh nghe xong những lời này của Dư Tắc Thành, do dự nhìn mặt đất dưới chân, sau đó nhìn ra xa. Thình lình trên người lão phóng xuất một đạo thần niệm khổng lồ, dao động thần niệm này giống như hòn đá ném xuống mặt hồ, gợn sóng dao động không ngừng lan tỏa bốn phía.

Dao động thần niệm này giống như nước thủy triều khuếch tán ra bốn phương tám hướng, lan truyền đi rất nhanh. Cũng giống như sóng biển vượt qua biển rộng, vượt qua lục địa, vượt cả núi cao.

Thần niệm của lão lan đi vô cùng nhanh chóng, nháy mắt đã vượt qua phạm vi mười vạn dặm nhưng vẫn nhanh chóng lan ra tiếp.

Sở dĩ Dư Tắc Thành có thể cảm ứng được dao động này là vì nó vô cùng quen thuộc. Bởi vì đây chính là Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, thuật này mình sử dụng hàng ngày, làm sao không quen thuộc cho được.

Nếu so sánh Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của mình cùng vị lão tiên sinh này, cũng giống như mang lửa đèn dầu mà so với ánh thái dương. Cơ duyên ngay trước mắt, Dư Tắc Thành vội vàng quỳ sụp xuống cung kính vái lạy:

- Đệ tử Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, bái kiến phi thăng tổ sư.

Lão tiên sinh kia còn đang mải cảm nhận thần niệm của mình, một lúc lâu sau mới lên tiếng nói:

- Thì ra ta đã về tới nhân gian, đây là thế giới Thương Khung, đã bao nhiêu năm qua, không ngờ ta cũng có ngày trở lại...

Sau đó lão nhìn qua Dư Tắc Thành:

- Thì ra là như vậy, nó ở trên người ngươi, khiến cho thông đạo hỗn loạn, nhân quả hấp dẫn, khiến cho ta có thể trở về thế giới Thương Khung, thật sự là ông trời có số, không ngờ ta cũng có ngày trở về, ha ha ha...

Sau đó lão còn nói:

- Đứng lên đi, đám lõi con ngươi miệng gọi tổ sư này nọ, ngoài miệng thì như vậy, trong lòng lại âm thầm kiếm cách kiếm chác thứ gì đó của ta. Các ngươi ai nấy ra vẻ trung thành, nhưng trong lòng vô cùng đen tối, đáng ghét đáng giận nhất là tên tiểu tử họ Vương kia, lừa lấy hết bảo bối của ta. Nhìn thấy đám đệ tử Hiên Viên các ngươi, ta đã cảm thấy đau đầu nhức óc.

Dư Tắc Thành đứng dậy, lão nhân này không thích đệ tử kính cẩn vâng lời, xem ra biện pháp này không xong, phải thay đổi đường lối khác, bèn nói:

- Sư tổ, không, lão tiên sinh, mía sâu có đốt, nhà dột có nơi, ngài không thể vơ đũa cả nắm như vậy được. Một người nào đó đối xử với ngài như vậy là lỗi của y, nhưng tất cả mọi người đều như vậy, tức là bản thân ngài có vấn đề.

Lão tiên sinh nghe vậy cười nói:

- Nói như vậy, vấn đề là của ta sao?

Dư Tắc Thành nói tiếp:

- Lão tiên sinh, nói thế nào đi nữa hai ta cũng là gặp mặt lần đầu tiên, đệ tử khách sáo cung kính với ngài, ngài lại nói đệ tử như vậy, nói về lý, coi như ngài đã sai hoàn toàn.

- Vừa rồi ngài xuất hiện đột ngột, đụng đệ tử ngã lăn kềnh, đụng người như vậy là hữu lý hay sao? Nếu không có đệ tử đứng nơi đó, e rằng lúc này ngài vẫn còn đang hoảng loạn bên trong thông đạo Thời Không, có lẽ vẫn còn đang phải lần mò tìm tiết điểm để thoát ra.

Lão tiên sinh nói: Nguồn: http://truyenfull.vn

- Miệng lưỡi lợi hại thật, không ngờ ngươi cũng biết đến sự tồn tại của tiết điểm.

Dứt lời, một đạo thần thức chợt dò xét Dư Tắc Thành từ trên xuống dưới, sau đó nói tiếp:

- Thì ra ngươi từng đi qua Tự Tại Thiên, không ngờ có thể đi ra, khá, khá lắm. Nơi đây có lẽ là Thương Khung hải, ta thấy rất quen, nhưng không nhớ được đây là đâu...

Dư Tắc Thành đáp:

- Đây chính là vùng phụ cận Thanh Khư cốc, Bích Hải Long Cung. Nơi đây vốn là tiểu đảo thuộc Mẫn Cung đảo, đáng tiếc vừa rồi Mẫn Cung đảo đã chìm trong đại chiến, chỉ còn lại bãi đá này.

Lão tiên sinh nhắm mắt lại cảm ứng, sau vài lần hô hấp bèn mở mắt ra:

- Thì ra nơi này là Mẫn Cung đảo, năm xưa ta từng sống ở đây ba tháng. Thanh Long nhất tộc ở đây có còn làm hại nhân gian hay không?

Dư Tắc Thành đáp:

- Hồng Hoang Vệ của chúng lén lút trà trộn vào các môn phái tu tiên của Lục Vực Thương Khung. Có ba mươi mốt môn phái đã bị bọn chúng xâm nhập, trong đó có bốn trung môn.

- Gần đây bọn chúng tăng tốc độ xâm nhập, Thiên Địa minh bèn liên kết các phái trên đại lục Thương Khung, vào hôm nay tập kích Thương Khung hải, Bích Hải Long Cung. Tổng cộng có ba mươi vị Chân Nhất Thần Quân tham gia chiến đấu, còn mời mười hai vị Tiên Nhân phân thân hạ giới trợ chiến, hiện tại đã đánh tới Thanh Khư cốc.

Lão tiên sinh nói:

- Chán phèo, thực lực như vậy mà không hạ nổi Thanh Long nhất tộc. Bất quá bọn chúng quả thật kém cỏi, bệnh cũ của Thanh Long nhất tộc năm xưa lại tái phát... Thanh Long nhất tộc...

Trong lúc lão tiên sinh nói chuyện, thình lình nước dãi của lão nhỏ xuống ròng ròng, dường như đang nhớ tới món ăn ngon gì đó không nhịn được nhỏ dãi. Sau đó lão cất bước định rời đi, không ngờ vừa bước ra một bước, lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống đất.

Lão nhìn nhìn hai chân mình, buông tiếng thở dài:

- Thật sự đã già rồi, nơi đây không phải là Tiên Giới, không ngờ ta quên mất chuyện này, ta ghét nhân gian...

- Đúng rồi, tên tiểu tử nhiều chuyện kia, coi như chúng ta cũng hữu duyên. Ngươi làm việc cho ta, ta sẽ cho ngươi ích lợi, thế nào hả?

Dư Tắc Thành vội đáp:

- Cảm tạ lão tiên sinh, xin ngài cứ nói, muốn đệ tử làm việc gì?

Lão tiên sinh nói:

- Sau khi ta trở lại nhân gian, hai chân tàn tật, đi lại khó khăn. Ngươi có thể cõng ta đi chăng, cho ta mượn hai chân của ngươi một thời gian. Yên tâm đi, sẽ không thiếu ích lợi của ngươi...

Dư Tắc Thành nói:

- Cho dù không có lợi gì, chỉ cần tổ sư ra lệnh, đệ tử cũng nguyện cống hiến hết sức mình.

Lão tiên sinh cười nói:

- Đây là ngươi nói đó. Chúng ta hãy khôi phục nơi này lại như thường trước đã, sau đó sẽ rời đi. Vừa hay nơi này còn có một Giả Thiên kết giới, không cần đề phòng Thiên kiếp đáng ghét kia.

Dứt lời, lão giơ tay chỉ xuống đất quát lớn:

- Lên!

Lập tức mặt đất bắt đầu chấn động run rẩy, sau đó dần dần dâng lên, từ từ nhô lên khỏi mặt biển.

Những tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, rất nhiều nơi đất từ dưới nhô lên biến thành hải đảo, biến thành vách đá, núi cao chùng ngàn trượng.

Lão tiên sinh lại điểm ra một cái:

- Biến!

Lập tức những hải đảo dâng lên bắt đầu biến hóa, có nơi thành núi cao, có nơi xuất hiện sông suối, có nơi hình thành vực sâu.

Địa hình này dựa theo ký ức của lão tiên sinh năm xưa mà hình thành. Lão quan sát một vòng, tỏ ra vô cùng mãn ý, sau đó mới nói:

- Sinh!

Lập tức trên hải đảo, cây cối thực vật bắt đầu sinh trưởng, chậm rãi mọc lên khắp mặt đất.

Có nơi biến thành rừng rậm, có nơi biến thành thảo nguyên, có nơi biến thành bụi rậm, trông dáng vẻ tràn trề sức sống.

Biến hóa thay đổi hải đảo long trời lở đất như vậy, thế nhưng Nhất Tâm Chân Nhân ở gần đó lại không phát hiện ra chút gì, ông đang ngồi đó khống chế pháp trận, chỉ cảm thấy hết thảy bình thường, không hề có biến hóa gì cả. Có thế nói tiên thuật của vị lão tiên sinh này đã đạt tới mức Cải Thiên Hoán Địa, Duy Ngã Độc Tôn.

Dư Tắc Thành ngơ ngác nhìn hết thảy, kinh sợ ngây người. Sau khi lão tiên sinh làm xong bèn nói:

- Được rồi, chúng ta có thể rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi