Kiếm Lão Nhân nói:
- Ngươi không cần cảm tạ ta, con đường này gian nan vô cùng. Trước tiên cần hiểu được hai loại lực Thiên Đạo khác, hết sức khó khăn.
- Tiếp theo cần phải hiểu được tinh túy của sáu đạo lực Thiên Đạo này đạt tới cảnh giới Giả Anh, càng khó khăn hơn nữa, chính là cửa ải thứ hai phải vượt qua.
- Cửa ải thứ ba là ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất để tiến hành kiếm cưu hóa Anh. Song Cưu hợp Nhất, lại phải dung hợp chính xác tới cực điểm. Xác suất thành công có thể nói chỉ có không tới một phần ngàn, gần như không có khả năng.
- Cho nên ta thấy ngươi cầm bằng vô vọng.
Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, trong lòng tràn đầy đấu chí, hỏi lại:
- Tổ sư gia, lúc người sáng chế ra mười bảy lộ kiếm thuật, có ai nói rằng vô cùng gian nan, không có khả năng chăng?
Kiếm Lão Nhân sững sờ, lập tức bật cười ha ha:
- Năm xưa quả thật có người nói với ta những lời này.
- Hảo, hảo tiểu tử, để ta gợi ý cho ngươi, muốn ngộ ra tinh túy của lực Thiên Đạo, vậy phải đi khắp nhân gian, chân trần áo vải mà cầu đạo.
Lần này tới phiên Dư Tắc Thành sững sờ, lẩm bẩm:
- Năm xưa quả thật đệ tử có nói với đồ đệ của mình những lời này.
Lần này là Kiếm Lão Nhân sửng sốt, hỏi lại:
- Đồ đệ của ngươi có làm được chăng?
Dư Tắc Thành đáp:
- Y đi mất hai mươi chín năm mới tới được Gò Hiên Viên ta, hiện tại là Đại đệ tử của đệ tử.
Kiếm Lão Nhân cười rộ:
- Tiểu tử, lúc này ta mới coi trọng ngươi, nói không chừng tương lai ngươi có thể thật sự hóa Anh thành công. Nếu ngươi hóa Anh thành công, tương đương với tu vi cao gấp bảy lần những Nguyên Anh Chân Quân khác, không, sẽ gia tăng tu vi theo bội số lập phương! Ngươi chỉ cần đạt tới cảnh giới Thành Anh sơ cấp, sẽ tương đương cảnh giới Thành Anh cao cấp. Hơn nữa ngươi đạt tới cảnh giới rồi, chuyện ngộ ra pháp tắc Thiên Đạo chỉ là vấn đề thời gian, có thể thoải mái trở thành Chân Nhất Thần Quân.
Dư Tấc Thảnh nói:
- Tổ sư gia, đệ tử nghe nói Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương hiểu được tới ba mươi sáu loại lực Thiên Đạo...
Kiếm Lão Nhân cười vang:
- Hảo tiểu tử, dã tâm không nhỏ, khá, khá lắm!
- Đi thôi, chúng ta phải hành động. Ngươi có biết trong thiên địa này, bao gồm cả Tiên Giới và Thứ Nguyên giới ở vĩ độ cao, thứ gì ăn ngon nhất hay không?
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Không biết, Thứ Nguyên giới là gì vậy, tổ sư gia?
Kiếm Lão Nhân đáp:
- Khi nào ngươi tới được Tiên Giới hãy hỏi chuyện này. Giờ để ta nói cho ngươi biết, thứ ăn ngon nhất chính là Long Tâm Phượng Can, mà Long Tâm này, chỉ có tim Thanh Long là ăn ngon nhất. Năm xưa một mình ta từng khiêu chiến Bích Hải Long Cung, Thanh Khư cốc, ăn được chừng mười ba quả tim Thanh Long, thật là quá đã, chính là cực phẩm nhân gian, không, kể cả Tiên Giới. Hôm nay cơ hội tốt đã tới, đi thôi, ta dẫn ngươi đi ăn thử.
Dứt lời, Kiếm Lão Nhân chỉ huy Dư Tắc Thành đi sâu vào biển cả. Dư Tấc Thành vừa tới bờ biển, vừa định ngự kiếm bay lên, chợt nghe Kiếm Lão Nhân nói:
- Chậm đã, đừng ngự kiếm, hãy đi trên mặt biển.
- Ta thấy trong cơ thể ngươi có Không Ma chân nguyên lực tồn tại, bây giờ ta sẽ dạy ngươi một bộ pháp thuật. Pháp thuật này có tên là Súc Địa Thành Thốn, có thể khiến cho ngươi bước ra một bước, rút ngắn khoảng cách ngàn dặm lại chỉ còn một tấc.
Dứt lời, Kiếm Lão Nhân bắt đầu dạy Dư Tắc Thành pháp thuật Súc Địa Thành Thốn. Học được pháp thuật này, chỉ cần trong phạm vi mà Lĩnh Vực Kim Đan của Dư Tắc Thành bao trùm, hoặc trong phạm vi Thấu Không Đại Thần Niệm thuật bao phủ, Dư Tắc Thành hoàn toàn có thể sử dụng Súc Địa Thành Thốn nháy mắt vượt qua không gian. Hàng ngàn hàng vạn dặm rút lại dưới bước chân mình chỉ còn một tấc, một bước vạn dặm cũng không phải nói ngoa.
Pháp thuật này chia làm hai loại, loại thứ nhất là Thốn Bộ Thiên Lý, đây là pháp thuật dùng chiến đấu, có thể di chuyển rất nhanh trong chiến đấu, nhưng khả năng xa nhất là di chuyển trong vòng ngàn dặm. Đương nhiên hiện tại, Dư Tắc Thành muốn đi trăm dặm cũng không có khả năng.
Loại thứ hai là Chỉ Xích Thiên Nhai, đây là pháp thuật dùng đi đường, bước ra một bước có khi vượt qua vạn dặm.
Pháp thuật này cao minh hơn pháp thuật Nhất Bộ Thiên Lý mà lão điên sử dụng năm xưa vô số, là phát huy dựa theo sức chịu đựng của thân thể Dư Tắc Thành, vô cùng thích hợp cho hắn tu luyện. Chuyện này khiến Dư Tắc Thành mừng như điên dại, đừng nói là cõng Kiếm Lão Nhân, dù là bế hắn cũng làm.
Dư Tắc Thành bắt đầu chậm rãi luyện tập pháp thuật Súc Địa Thành Thốn mới vừa học được. Lúc này Kiếm Ngã thuật, Lĩnh Vực Kim Đan cùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật đã hoàn toàn dung hợp lại, hình thành ba Lĩnh Vực Kim Đan của riêng mình, rộng chừng trăm dặm. Lúc này hắn bước ra một bước, hoàn toàn có thể rút đất trong khoảng cách trăm dặm.
Nhưng Dư Tắc Thành cũng không tùy tiện đi tới trăm dặm như vậy, mà bắt đầu đi mười dặm một, thích ứng dần dần với pháp thuật này, biến nó thành bản năng của mình. Dần dần dung hợp pháp thuật này cùng Kiếm Ngã thuật, Lĩnh Vực Kim Đan. Thấu Không Đại Thần
Niệm thuật lại với nhau. Hắn muốn đạt tới cảnh giới thuận theo tự nhiên, không làm kinh động vạn vật, hoàn toàn trở thành bản năng thân thể.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành đi tới từng bước một, tu luyện mải mê. Mình đã không có thiên phú trời cho, cũng không có may mắn kinh người, càng không có được thực lực cuồng bạo, chỉ có thể kiên trì, không ngừng cố gắng, như vậy mới có thể đạt được lý tưởng của mình, có được một vùng trời đất của riêng mình.
Dư Tắc Thành đi tới từng bước một, ban đầu còn hơi bối rối, miễn cưỡng, dần dần trở thành bản năng, thói quen, phản ứng tự nhiên của hắn. Trong quá trình luyện tập không ngừng của Dư Tắc Thành, dần dần Súc Địa Thành Thốn cũng đạt tới cảnh giới tiểu thành.
Đến lúc này, Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng khâm phục Kiếm Lão Nhân. Lão chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã có thể chế ra pháp thuật thích hợp với bản thân mình. Vì điểm này Dư Tắc Thành khâm phục lão tới nỗi mọp người sát đất, càng tỏ ra cung kính hơn trước rất nhiều, hoàn toàn là từ tận đáy lòng.
Càng đi sâu vào trong biển rộng càng có thể nhìn ra đại chiến khi nãy vô cùng thảm thiết. Trên mặt biển máu loang đỏ sẫm, có thể thấy rằng nơi này đã chết biết bao nhiêu Hải tộc.
Sóng biển dâng cao chừng mười trượng, vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn có những nơi núi lửa phun trảo, giữa biển dâng lên tầng tầng khói trắng.
Nhìn thấy tình cảnh này, Kiếm Lão Nhân nói:
- Đã lâu không có cảm giác này, cứ tiếp tục tiến tới.
Súc Địa Thành Thốn này có một diệu dụng, mỗi một bước bước ra dường như đã sang một thế giới khác, hoặc có thể nói vượt qua một không gian khác. Có thể lơ lửng trên mặt biển, không cần phát lực cũng không rơi xuống, cho dù trước mặt có Hải tộc cũng không thể thấy được.
Nhưng trạng thái này rất dễ dàng tự động giải trừ. Hiện tại mỗi bước Dư Tắc Thành bước ra đều có thời gian nghỉ ngơi là năm lần hô hấp. Sau mỗi bước như vậy, thế giới dường như tạm dừng, chỉ còn lại hai màu đen trắng, sau đó thời gian trôi qua, sắc màu thế giới xung quanh mới khôi phục lại, giống như sống lại, cuối cùng hết thảy khôi phục bình thường.
Kiếm Lão Nhân nói lão có thể duy trì trạng thái này trong ngàn lần hô hấp, khoảng một khắc, khiến Dư Tắc Thành hâm mộ vô cùng, hiện tại hắn chỉ có thể duy trì năm lần hô hấp mà thôi. Hắn vận dụng Súc Địa Thành Thốn, bước lên trên biển giống như đất bằng, đứng trên đó không lún xuống một phân nào.
Sau đó lại bước ra một bước, hiện ra ở ngoài mười dặm, trăm dặm vượt qua chỉ trong thoáng chốc, cho dù có bao nhiêu Hải tộc cũng không thể phát hiện sự tồn tại của hai người bọn họ.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành sử dụng Súc Địa Thành Thốn đi tới từng bước một, tiến ra xa ngoài biển cả. Sau đó hắn nhìn thấy một cung điện thật lớn dưới biển, chính là Bích Hải Long Cung.
Dư Tắc Thành bước xuống lòng biển, dường như Súc Địa Thành Thốn càng dễ sử dụng hơn. Hắn đi từng bước tiến vào Long cung, lúc này đã có thể nhìn thấy tình hình chiến đấu kịch liệt trong đó.
Khắp nơi toàn là gạch đổ ngói vỡ, đâu cũng thấy dấu vết chiến đấu, máu tươi loang khắp chốn. Bất quá đây không phải là chuyện của Dư Tắc Thành, nhiệm vụ của hắn là tìm kiếm dấu vết của thông đạo.
Long cung này nguy nga hùng vĩ, ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy nước biển bên ngoài xanh trong đang chuyển động. Cao trên đầu mấy trăm trượng là một bức màng ngăn cách nước biển bên ngoài, dường như làm bằng thủy tinh cứng cỏi vô cùng, bảo vệ thế giới không gian bên trong.
Cả Long cung có dạng thành trì hình chữ nhật, trong cung điện phòng vô số, ở trung tâm có một đường phân chia hết sức rõ ràng, ở cuối cung còn có một hoa viên thật lớn, trong đó có thể nhìn thấy mơ hồ các loại kỳ hoa dị thảo.
Long cung to lớn tráng lệ, đại điện ngoài cùng có treo một biển trên cao, trên đó có viết năm chữ triện Bích Thủy Thiên Uyên cung. Năm chữ vàng lóng lánh kim quang, trông vô cùng chói mắt giữa một thế giới thủy tinh.
Bên trong Long cung dường như đã bị người cướp sạch hoàn toàn. Thật ra mỗi lần hành động của Thiên Địa minh, có một số tu sĩ không hề có hứng thú với chuyện Nhân tộc hung vong, thứ hấp dẫn bọn họ chính là những của cải bảo bối này.
Khắp trong Bích Hải Long Cung này toàn là pha lê màu trắng đục, kiến trúc huy hoàng tinh xảo, bốn phía cung điện là tường cao giống như dùng hoàng kim xây thành, mặt đất dưới chân bằng pha lê. Pha lê này trong suốt bóng loáng, nhẵn nhụi trơn mịn, nếu mang ra ngoài chắc chắn có thể bán được với giá trên trời.
Khắp nơi có thể trông thấy dấu vết bị cướp sạch, ngoại trừ hàng chục cây cột pha lê rất lớn vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, ngoài ra những đồ trang trí san hô vỏ sò trên vách đều đã bị người cướp sạch không còn.
Trong đại điện nơi nơi hoang tàn đổ nát, thông qua máu tươi trên tường có thể nhìn ra, trước đây đại chiến nơi này diễn ra vô cùng kịch liệt.
Dư Tắc Thành không ngừng tiến tới, cuối Long cung dưới biển này chính là Thanh Khư cốc, nơi đó mới là sào huyệt chân chính của Long tộc. Theo như sách ghi lại, chỉ cần đi tới cuối đại điện Long cung, sẽ tiến vào không gian thứ nguyên Thanh Khư cốc của Long tộc.
Bất quá Dư Tắc Thành không đi theo đường đó, nơi đó hiện tại vẫn đang chiến đấu kịch liệt, xem ra Thiên Địa minh dù có Tiên Nhân trợ giúp nhưng cũng không thể hoàn toàn đánh chiếm Thanh Khư cốc.
Dư Tắc Thành đi theo một đường khác tiến vào Thanh Khư cốc, đây là đường mà Kiếm Lão Nhân chỉ cho Dư Tắc Thành, hắn bắt đầu tìm đường bên trong Long cung.
Theo sự hướng dẫn của Kiếm Lão Nhân, Dư Tắc Thành tiến vào trong một đình viện, xuyên qua một cửa hình tròn, trước mắt hắn đột ngột biến đổi. Nơi này cây cối hoa cỏ sum suê, suối trong hồ nước, thủy tạ lương đình, hành lang uốn khúc.
Giữa hoa viên có một tòa giả sơn sừng sững, kim quang lập lòe. Đây là lối vào một thông đạo khác, năm xưa Kiếm Lão Nhân đại chiến ở đây đã phát hiện ra bí mật này.
Kiếm Lão Nhân dùng bí pháp chỉ vào giả sơn, lập tức mặt đất mở ra, xuất hiện một thông đạo dẫn xuống dưới.
Kiếm Lão Nhân nói:
- Được rồi, tiến vào thông đạo này đi, đường này có thể dẫn chúng ta tới hậu hoa viên của Thanh Khư cốc một cách an toàn, hy vọng có thể còn kịp.
Dư Tắc Thành tiến vào thông đạo, hào quang ngũ sắc toát ra, dường như nơi này có vô số pháp trận cấm chế. Kiếm Lão Nhân lệnh cho Dư Tắc Thành tiến nhanh về phía trước, nơi này không thể sử dụng Súc Địa Thành Thốn, phải đi từng bước một bình thường tiến tới.
Dư Tắc Thành ra sức chạy tới rất nhanh, lập tức vô số vầng sáng nổi lên bốn phía. Dọc trên đường đi hắn đã kích phát vô số cấm chế, nhưng những cấm chế này chỉ vừa khởi động đã hoàn toàn biến mất, tất cả đều bị Kiếm Lão Nhân thi pháp hóa giải, bất cứ cơ quan trận pháp gì cũng không thể phát sinh tác dụng.
Dư Tắc Thành ra sức chạy tới, rất nhanh đã vọt tới lối ra thông đạo, Kiếm Lão Nhân điểm ra một cái, lối ra mở toang. Hiện tại Dư Tắc Thành tiến vào một cánh rừng rậm thật lớn, xung quanh toàn là kỳ hoa dị thảo của hậu hoa viên.
Kiếm Lão Nhân nói:
- Xem ra chúng ta còn kịp, nơi này chính là Thanh Khư cốc, tuy gọi là cốc nhưng thật ra là một thế giới không gian khác, rộng chừng vạn dặm. Bọn chúng còn chưa đánh hạ lối vào, xông tới nơi này, cho nên chúng ta vẫn còn cơ hội.
- Thanh Long nhất tộc chính là hậu duệ của một trong chín Long tộc vào thời viễn cổ. Lúc trước chín Long tộc đại chiến Tiên tộc, cuối cùng thảm bại, đại đa số chín Long tộc đều rời khỏi thế giới Thương Khung, nhưng có một phần Long tộc đầu hàng Tiên tộc, để có thể được tiếp tục sống ở Thương Khung hải này.
- Bất quá bọn chúng bị chín Long tộc coi là phản đồ, không thể trở về mộ huyệt Long tộc, đành phải tìm kiếm chỗ táng thân ngay trong nhà mình.
- Đời sống Thanh Long trải qua Ấu Long kỳ ba ngàn năm. Thành Long kỳ ba ngàn năm. Lão Long kỳ ba ngàn năm. Trong hai ngàn năm cuối của Lão Long kỳ, bọn chúng sẽ ngủ càng ngày càng say, thậm chí cuối cùng đến mức ngủ một giấc không tỉnh mà chết.
- Cho nên Thanh Long nhất tộc bèn xây dựng một Long lăng phía sau, tất cả Thanh Long đạt tới Lão Long kỳ đều ngủ sâu trong Long lăng này. Trong Long lăng sẽ chìm vào trạng thái kỳ dị, thời gian lưu chuyển vô cùng chậm chạp, như vậy tương đương với kéo dài thời gian còn sống của lão Long, thậm chí có thể ngủ ở đó mấy vạn năm vẫn chưa tới nỗi ngủ một giấc cuối cùng mà chết.
- Đám lão Long này sống càng lâu lại càng hùng mạnh, mà tim Thanh Long có hai trạng thái ăn ngon nhất. Thứ nhất là trong trạng thái chiến đấu cuồng nhiệt, móc tim ra, thứ hai là tim của lão Long này, móc ra trong lúc không hay không biết, sẽ có hương vị ngon nhất.
Dưới sự chỉ huy của Kiếm Lão Nhân. Dư Tắc Thành tiến sâu vào trong mảnh rừng rậm. Trong lòng hắn đang cười thầm, cái gì là tim rồng ngon nhất, Kiếm Lão Nhân miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, rõ ràng là lão đang trợ giúp Thiên Địa minh tấn công nơi này.
Nếu Thiên Địa minh tấn công quá mạnh mẽ, chiến thuật cuối cùng của Thanh Long nhất tộc chính là cung thỉnh đám lão Long này tham gia chiến đấu. Đám lão Long này ngủ say trong Long lăng đã vô số vạn năm, thực lực càng ngày càng trở nên hùng mạnh. Tuy rằng sau khi ra tay, rất có thể vì vậy mà chúng phải chết đi, nhưng muốn đẩy lui Thiên Địa minh tấn công là không thành vấn đề. Cho nên Kiếm Lão Nhân đang tiến hành kế sách rút củi dưới nồi, phá vỡ hoàn toàn chiêu thức cuối cùng này của Thanh Long nhất tộc, làm như vậy khiến cho bọn chúng không thể sử dụng lão Long chi viện, còn tim rồng chẳng qua là thuận tiện mà thôi.
Tính cách Kiếm Lão Nhân chính là như vậy, dạy mình Súc Địa Thành Thốn để chạy tới đây tập kích Long lăng của Thanh Long nhất tộc. Từ đầu chí cuối miệng lão nói khác, trong lòng nghĩ khác, quả thật là một lão nhân hết sức đáng yêu.
Dư Tắc Thành tiến tới lối vào Long lăng, nơi đây là một vách đá màu đen cao ngất, trên vách có hai cánh cửa đá màu đen rất nặng nề, đúng là cửa vào Long lăng. Trên đất lót bằng những phiến đá cũng màu đen, toát ra hàn khí nhè nhẹ, khiến cho người ta cảm thấy mát mẻ vô cùng.
Bên ngoài cửa đá có hai tên Hồng Hoang Vệ hắc giáp, bọn chúng tử thủ nơi này, cho dù bên ngoài xảy ra chiến đấu kịch liệt tới mức nào, bọn chúng cũng sẽ không rời khỏi. Sau lưng chúng là hai con Thanh Long rất lớn đang nằm dưới đất. Thanh Long này to chừng trăm trượng, có ba chiếc Long trảo, cả người phủ đầy vảy màu xanh, trông vô cùng uy vũ.
Kiếm Lão Nhân nói:
- Thanh Long nhất tộc sinh sống đã vô số vạn năm, đã không còn thuần chủng, sinh ra vô số chủng loại lai tạp, vì vậy huyết mạch Thanh Long của chúng cũng ngày càng loãng. Hiện tại e rằng trong toàn Thanh Khư cốc cũng chỉ còn lại mười tám Thanh Long chân chính, bọn chúng chính là mười tám vị Cung chủ.
- Sau khi Tiên tộc quật khởi, Thanh Long nhất tộc thiệt hại nặng nề, dần dần bỏ đi phương thức tác chiến bằng thân thể của Long tộc, ngược lại biến ra hình dáng của Tiên tộc, dùng tiên thuật Long tộc khắc chế địch hoặc dùng nhục thân chiến đấu phá địch.
- Bởi vì bản thể chúng vẫn là rồng, cho nên bọn chúng nắm được tiên thuật hùng mạnh, thân thể lại hết sức cường mãnh, không hề kém hơn người tu tiên tu luyện theo tiên thuật
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnNhục Thân Sinh Thánh. Hơn nữa tới thời điểm mấu chốt, chúng còn có thể khôi phục Long thân, biến thân chiến đấu. Cho dù là Thanh Long còn ở Ấu Long kỳ cũng có thực lực tương đương với Chân Nhất Thần Quân Phản Hư kỳ, quả thật là đại địch.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Vậy hai tên Hồng Hoang Vệ và hai con Thanh Long trước mặt này là thứ gì? Đệ tử gặp phải một tên Hồng Hoang Vệ lam giáp, tuy giết chết y, nhưng cảm giác rằng thực lực đối phương hết sức kỳ quái, nói cao không cao, nói thấp không thấp, vì sao vậy?
Kiếm Lão Nhân đáp:
- Hai Thanh Long này chính là Ly Long, có vảy gọi là Giao Long, có cánh gọi là ứng Long, có sừng gọi là Ly Long, không có sừng gọi là cầu Long. Chân Long trong thiên hạ có chín loại, ngoại trừ chín loại này, những loại khác như cầu, Ly, Quỳ, Giao, ứng, Bàn... không được tính là Chân Long, chỉ xem như là phân chi có được huyết mạch Chân Long, toàn là tạp long huyết mạch lai tạp. Hồng Hoang Vệ là do những tạp long này hóa thành, huyết mạch của chúng không còn, chỉ còn chủng loại, cho nên chỉ có thể hóa thân thành Hồng Hoang Vệ, tương đương cảnh giới Nguyên Anh.
- Bất quá bọn chúng có thể trải qua khổ luyện tinh luyện huyết thống, tiến từ lam giáp lên hắc giáp, thanh giáp, cuối cùng có thể hóa thân Chân Long, trở thành Cung chủ Long cung.
- Bất quá cũng không được coi thường đám Hồng Hoang Vệ này, bọn chúng có được một ít bản mệnh thần thông, không kém hơn thực lực Phản Hư Chân Nhất bao nhiêu. Được rồi, không nói nữa, hiện tại ta phải giết chết hai tên Hồng Hoang Vệ và hai con Ly Long này. Ngươi phải quan sát cẩn thận, hiện tại ta sẽ thao túng thân thể ngươi, sử dụng kiếm thuật mà ngươi biết cùng lực Thiên Đạo của ngươi giết chết hai Hồng Hoang Vệ, hai Ly Long này, hơn nữa còn không để cho bọn chúng kinh động tới người khác.
Dư Tắc Thành nghe vậy lập tức sững sờ kinh ngạc, lắp bắp nói:
- Chuyện này... chuyện này sao có thể?
Kiếm Lão Nhân nói:
- Hết thảy đều có thể. Hãy học cho kỹ, ta sẽ cho ngươi xem kiếm pháp chân chính, lực Thiên Đạo chân chính là thế nào.
Dứt lời, thình lình Dư Tắc Thành cảm thấy không còn khống chế thân thể mình được nữa, hiện tại là do Kiếm Lão Nhân khống chế. Lão khẽ phất tay áo, dáng vẻ ung dung lưu loát như nước chảy mây trôi. Tử quang chợt lóe, tiến về phía hai Hồng Hoang Vệ và hai Ly Long kia.
Dư Tắc Thành lưng cõng Kiếm Lão Nhân chậm rãi tiến tới. Hiện tại thân thể hắn đã hoàn toàn bị Kiếm Lão Nhân khống chế, hắn như người đang đứng một bên quan chiến, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chân nguyên vận chuyển trong cơ thể, nhìn Kiếm Lão Nhân chậm rãi tiến tới.
Thật ra nói là chậm nhưng lại không chậm chút nào, tốc độ mơ hồ bất định, như nhanh như chớp, lại như chậm như sên, khó thể tả bằng lời. Chuyện này khiến Dư Tắc Thành không nhìn được muốn quan sát cẩn thận, nhưng lại không thể nhìn ra manh mối, khiến cho hắn tức gần hộc máu.