TIÊN NGẠO

Cửu Diệt Lôi Thần trên không tựa như Lôi Thần chân chính, phóng ra vô số lôi điện oanh kích thiên địa, hủy diệt vạn vật. Năm người Dư Tắc Thành giống như tinh linh trong bão táp cuồng phong, bay lượn tránh né không ngớt giữa mưa lôi điện. Chỉ cần sơ ý một chút rất có khả năng bị lôi điện này đánh chết, nhưng bọn họ vẫn chiến đấu kiên cường.

Trên trời sấm vang cuồn cuộn, dưới đất tiếng nổ ầm ầm. thỉnh thoảng hào quang bùng lên chói mắt. Sau đó từng trụ khí xông tận trời cao, mặt đất hoàn toàn sụp đổ. Lấy nơi đây làm trung tâm, phạm vi trăm dặm xung quanh bắt đầu sụp đổ, Bắc Hải nổ ầm ầm tạo ra những cuộn sóng cao ngất. Cả một vùng trời đất trăm dặm nháy mắt bể cả hóa ruộng dâu, từ vùng núi cao bắt đầu dần dần chìm xuống, biến thành một phần của Bắc Hải.

Chiến, chiến, chiến, điên cuồng chiến một trận, ngã xuống rồi đứng dậy chiến tiếp, quyết không chùn bước, chỉ có một trận chiến này, chỉ cần chưa chết vẫn chiến. Kiếm quang như nước, kiếm khí như triều, một kiếm chém không chết ngươi, vậy chém trăm kiếm, trăm kiếm vẫn không giết được ngươi, vậy chém ngàn kiếm.

Dư Tắc Thành anh dũng tiến lên, quyết không bỏ cuộc, múa tít phi kiếm đại chiến Cửu Diệt Lôi Thần.

Rốt cục Dư Tắc Thành chém ra một kiếm, cự thuẫn lôi vân của Cửu Diệt Lôi Thần lại xuất hiện ngăn cản kiếm chí mạng này. Nhưng cự thuẫn lôi vân cũng không thể thu hồi được nữa, bởi vì sau hàng ngàn hàng vạn kiếm, dưới sự kiên trì của Dư Tắc Thành, cự thuẫn của y đã bị Dư Tắc Thành chém vỡ.

Cự thuẫn lôi vân này vốn được hình thành từ lực Thiên Đạo, vĩnh hằng bất diệt, nhưng lòng tin của chủ nhân đang điều khiến nó đã bị chém vỡ trước tiên. Dưới công kích điên cuồng mạnh mẽ của Dư Tắc Thành. Cửu Diệt Lôi Thần đã dùng hết bản lãnh của mình vẫn không giết chết được hắn, lập tức trong lòng sinh ra nghi ngờ.

Nghi ngờ vừa sinh. Thiên Đạo không còn kiên cường, cho nên cự thuẫn lôi vân mới bị chém vỡ.

Chém vỡ được cự thuẫn lôi vân, Dư Tắc Thành không tỏ ra mừng vui, giống như Cửu Diệt Lôi Thần chỉ có vậy mà thôi, sau đó tiếp tục chém ra một kiếm.

Kiếm quang lần này giống như một vầng dương dâng cao chói lọi, càng ngày càng bành trướng lớn lên, sau đó bất thình lình bạo phát thành một đạo kiếm quang xông tận trời cao.

Kiếm quang màu bạch kim hơi dừng một chút, sau đó đột ngột nổ tung, từng mảng kiếm quang như vậy mở ra vô cùng ảo diệu, rốt cục tạo thành một đóa kiếm liên màu bạch kim khổng lồ rực rỡ giữa thiên địa. Chính là kiếm pháp Kiếm Chuyển Liên Hoa.

Đóa kiếm liên này trải rộng trong phạm vi trăm trượng, Dư Tắc Thành điều khiển nó, muốn cuốn Cửu Diệt Lôi Thần vào trong. Nếu đã lọt vào, dù ngươi bất tử tới mức nào, cũng sẽ bị nghiền thành tro bụi.

Ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, trong khoảnh khắc cự thuẫn lôi vân của Cửu Diệt Lôi Thần bị chém vỡ, thân thể y thình lình bạo phát một đạo thiểm điện. Đạo thiểm điện này giống như lôi quang giáng xuống, nháy mắt độn ra xa ngàn dặm. Không ngờ Cửu Diệt Lôi Thần lại chạy trốn, trước khi đóa kiếm liên của Dư Tắc Thành cuốn y vào trong.

Cửu Diệt Lôi Thần độn xa ngàn dặm như vậy, khiến cho người ta không thể nào tin được. Cửu Diệt Lôi Thần giống như Ma Thần bất tử, bất cứ công kích kiểu nào cũng không giết được y. Nhưng vào giờ phút này, sau khi cự thuẫn lôi vân bị chém nát, không ngờ y lại bỏ

chạy tháo thân, hoàn toàn ra ngoài dự liệu của mọi người.

Hai tên Kim Đan Chân Nhân đệ tử của Cửu Diệt Lôi Thần nãy giờ vẫn đang quan chiến từ xa, ngoại trừ bọn chúng còn có mấy trăm tu sĩ bị họa trời xảy ra thu hút chạy tới. Mọi người đứng bên cạnh chiến trường quan chiến say sưa.

Tất cả cũng không thể tin được vào cảnh tượng xảy ra trước mắt, Nguyên Anh Chân Quân Cửu Diệt Lôi Thần tạo ra họa trời, khiến cho mấy trăm dặm lục địa sụp xuống thành một phần của Bắc Hải, oai phong như vậy, không ngờ bị năm Kim Đan Chân Nhân đánh cho phải cuốn vó chạy dài.

Hai tên Kim Đan Chân Nhân kia thấy vậy sắc mặt đại biến. Sư phụ mình đã tháo chạy, y là Nguyên Anh Chân Quân, sắp sửa trở thành Chân Nhất Thần Quân, đòn báo phục của minh hữu Hiên Viên kiếm phái ắt sẽ không đánh lên người y, cùng lắm là bắt y bế quan trăm năm. Nhưng hai người mình nhất định là thê thảm, ắt sẽ trở thành vật chịu tội thay cho sư phụ.

Trong lúc bọn chúng còn đang sững sờ, đã không còn kịp chạy trốn nữa. Bốn người Dư Tắc Thành đã ngự kiếm vọt tới, trong mắt ai nấy toát ra vẻ kỳ dị vô cùng. Dư Tắc Thành chỉ vào hai người bọn chúng:

- Tề Văn, Băng Vân, hai người bọn chúng thuộc về các người.

Bên cạnh đó còn vài tu sĩ quen biết chúng, Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua sau đó lập tức nói:

- Các ngươi cũng là đồng lõa, phải giết!

Dứt lời bèn ngự kiếm xông tới, bắt đầu chém giết những tu sĩ "đồng lõa" này.

Sau đại chiến vừa rồi, bốn người Dư Tắc Thành, cốt Luân Tề Văn, Thành Lam. Lôi Băng Vân sử dụng vô số Linh Cưu Dẫn Sinh quyết, mượn rất nhiều lực lượng tương lai. Nếu đại chiến kết thúc không thể dựa vào Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết hấp thu lực bản nguyên của địch nhân, vậy không bao lâu sau bốn người bọn họ ắt sẽ bị nổ tan xác mà chết.

Trong đó Lôi Băng Vân và cốt Luân Tề Văn tiêu hao nhiều nhất, cho nên Dư Tắc Thành giao hai tên Kim Đan Chân Nhân kia cho bọn họ. Mà hắn và Thành Lam chỉ còn nước chọn những tu sĩ quen biết với hai tên kia giết chết. Phùng Liên Liên từ đầu chí cuối chưa hề sử dụng Hiên Viên kiếm pháp, cho nên không có nguy cơ lâm vào họa mê muội, không cần hấp thu lực bản nguyên.

Lúc này không thể lo được quá nhiều, cho dù đám tu sĩ đứng quan chiến bên cạnh hai tên Kim Đan Chân Nhân này vô tội, bọn Dư Tắc Thành cũng không thể buông tha. Lúc này cả bọn tựa như đã hóa điên, ai nấy mắt đỏ ngầu điên cuồng tàn sát, gặp ai chém nấy, đây là nguyên do của cái tên Kiếm Phong tử Hiên Viên kiếm phái.

Hai bên đại chiến một lúc, hai tên Kim Đan Chân Nhân không còn chút đấu chí, chỉ muốn tháo chạy giữ mạng, nhưng rốt cục cũng bị giết chết, kể cả bảy tên Kim Đan Chân Nhân quen biết đứng gần bọn chúng. Mấy trăm tu sĩ ham náo nhiệt còn lại lập tức bỏ chạy tán loạn, không dám chường mặt ra trước mắt bọn Dư Tắc Thành.

Sau khi bọn Dư Tắc Thành hấp thu chân nguyên khôi phục lại bình thường, lúc này mới ngừng tay tụ tập lại.

Lần đại chiến này ai cũng mang thương tích, cốt Luân Tề Văn là nặng nề nhất, thân hình y chỉ còn lại một nửa. Toàn thân Lôi Băng Vân đẫm máu, vết thương vô số, chỉ có Thành Lam bị thương nhẹ nhất.

Trận chiến cuối cùng, hoàn toàn do Dư Tắc Thành lực chiến Cửu Diệt Lôi Thần, tất cả chiêu số của đối phương đều công kích về phía Dư Tắc Thành, hoàn toàn không quan tâm tới bốn người kia.

Ngoài ra Phùng Liên Liên cũng là mấu chốt của trận chiến lần này. Mỗi khi Cửu Diệt Lôi Thần đại phát thần uy, khiến cho mọi người có nguy cơ tử vong, nàng kịp thời xuất thủ cứu mọi người, cho nên đánh đến cuối cùng chỉ bị thương mà không chết.

Năm người ngồi xếp bằng đả tọa, nghỉ ngơi dưỡng thần.

Đột nhiên Thành Lam bật cười ha ha:

- Cửu Diệt Lôi Thần là cái thá gì, cũng bị chúng ta đánh cho bỏ chạy vắt giò lên cổ. Muốn báo thù cho con y ư, nằm mơ, hừ...

Thình lình Dư Tắc Thành xông tới tát cho Thành Lam một cái, khiến cho y cảm thấy trời đất quay cuồng. Dư Tắc Thành chộp vào cổ Thành Lam, đè y sát xuống đất, quát lớn:

- Thành Lam, không được vì sở thích cá nhân của đệ mà hại chết mọi người. Đệ lâm vào họa mê muội không tìm thấy phương hướng, không được làm liên lụy người khác! Đệ có biết rằng suýt chút nữa đệ đã hại chết Lôi Băng Vân, hại chết Tề Văn, hại chết đám huynh đệ bằng hữu từng sát cánh bên cạnh đệ hay không? Mau tỉnh lại đi!

Sau đó hắn lại tát thêm hai cái nghe bốp bốp thật kêu, vốn đệ tử Hiên Viên kiếm phái không được tranh đấu với nhau, không được kiếm chỉ đồng môn. Nhưng lúc này Dư Tắc Thành không kềm chế được mình, ra tay đánh Thành Lam như vậy, ngộ nhỡ Thành Lam xuất kiếm, vậy cả hai người bọn họ đều trái với môn quy.

Sau khi Thành Lam bị đánh, vẫn không cử động, ngơ ngác dại ra. Sau một lúc lâu y mới tỉnh táo lại, ánh mắt đã hoàn toàn trong sáng. Sau cơn tức giận đánh mắng của Dư Tắc Thành, rốt cục y đã phát hiện ra mình đã lâm vào họa mê muội, rốt cục thoát khỏi nguy cơ lần này.

Thành Lam lồm cồm bò dậy, vái mọi người một vái dài sát đất:

- Thật là có lỗi, là ta đã hại mọi người, xin lỗi!

Sau đó y lại đi tới vái Dư Tắc Thành, lại nói:

- Cảm tạ sư huynh, cảm tạ huynh đã đánh cho đệ thức tỉnh, thì ra đệ đã vô tình mê muội mà không hay không biết, đa tạ!

Dư Tắc Thành vỗ vỗ vai Thành Lam:

- Tỉnh là tốt rồi, ta đánh đệ có đau không?

Thành Lam lắc lắc đầu:

- Đau nhưng nếu không đau, coi như đệ xong đời. Nguy cơ mê muội là vô hình vô ảnh, không biết bao giờ đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta mới thoát khỏi sự uy hiếp của nó...

Dư Tắc Thành nói:

- Buông kiếm trong tay xuống, chúng ta sẽ không còn nguy cơ mê muội. Nhưng đệ cũng không nên sợ nó, thật ra nó không thể mê hoặc được chúng ta, dù là trong tay chúng ta có kiếm, gặp bất cứ cường địch gì, gặp nguy cơ mê muội, chúng ta chỉ cần cố gắng giữ cho lòng mình thanh tĩnh, vững chãi kiên cường, ắt có thể vượt qua hết thảy.

Mọi người cùng nhau gật gật đầu, đột nhiên Thành Lam truyền âm nói: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Tên Ngô Thiên Hạo kia là đệ giết, nhưng không phải vì sở thích cá nhân, mà đó là nhiệm vụ thí luyện của môn phái!

Nghe vậy Dư Tắc Thành chưng hửng, nhiệm vụ thí luyện của môn phái ư, đây là mệnh lệnh trong môn truyền ra, nói như vậy mình đã nghĩ oan cho Thành Lam sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi