TIÊN NGẠO

Mười hai Nguyên Anh Chân Quân của ba liên minh biến sắc nhìn nhau, thật là hùng mạnh! Bảy Nguyên Anh Chân Quân này vô cùng hung mãnh, không thể chống lại bọn họ. Thủy Vân tông có cường viện như vậy, chuyện thăng môn ắt thành.

Có người dần dần nhận ra Phá Bại Chân Quân giữa không trung. Năm xưa Phá Bại Chân Quân nổi danh cao nhân cái thế, cướp lấy Hoàn Chân Đạo Thập Đại Tiên Điển trong tay hàng chục Nguyên Anh Chân Quân khác, ở Hoa Đô đánh chết ngàn tên Kim Đan Chân Nhân, danh hung ác nổi trong thiên hạ, lập tức cảm thấy kinh hồn khiếp vía, sợ hãi vô cùng.

Bạch Hà Tích nhìn bảy người bọn họ:

- Hà Tích đại diện Thủy Vân tông, đại diện Dư Tắc Thành cảm tạ bảy vị tiền bối tới chúc mừng, thinh các vị vào chỗ.

Dứt lời lập tức mang ra bảy chiếc kim ỷ trên đài chính, xem ra đã chuẩn bị từ trước.

Phá Bại Chân Quân gật gật đầu, quan sát Bạch Hà Tích. Kẻ này cũng là nhân tài hiếm có, chống lại uy áp của đám Nguyên Anh Chân Quân kia mà không hề biến sắc, không chút cau mày. Hơn nữa huyết mạch trong cơ thể y quay cuồng, ẩn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ, tương lai ắt tiền đồ vô hạn.

Lập tức bọn bảy người Phá Bại Chân Quân hiện thân, bao gồm Phá Bại Chân Quân, Cô Lam Chân Quân, Thính Bạch Chân Quân, Thủy Nhuận Chân Quân, Cửu Tiêu Chân Quân, Cốc Sơn Chân Quân, Thất Nguyên Chân Quân.

Tổng cộng bảy người ngồi vào chỗ, trong đó ba người Cửu Tiêu Chân Quân, Cốc Sơn Chân Quân, Thất Nguyên Chân Quân là Dư Tắc Thành chưa gặp qua, nhưng bọn họ có vẻ nổi danh hơn cả bọn Cô Lam Chân Quân.

Chỉ thấy bảy người bọn họ vừa ngồi xuống, trong số mười hai Nguyên Anh Chân Quân bên kia lập tức có hai người đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Cửu Tiêu Chân Quân, cung kính thi lễ:

- Bái kiến sư thúc.

Cửu Tiêu Chân Quân liếc bọn chúng một cái:

- Thì ra là Tiểu Tam, Tiểu Tứ đó sao, sao hả, các ngươi muốn chống đối với sư thúc à?

Hai người kia vội vàng nói:

- Tiểu diệt không dám, không dám...

Cửu Tiêu Chân Quân lại nói:

- Vậy thì cút về cho mau, gửi lời hỏi thăm của ta tới sư phụ các ngươi.

Hai người này lập tức vái dài sát đất, sau đó xoay người rời khỏi, không thèm nhìn tới đám bằng hữu của chúng.

Ngoài ra Cốc Sơn Chân Quân, Thất Nguyên Chân Quân cũng là cường giả, đám Nguyên Anh Chân Quân bên kia không dám đối mặt. Lập tức phe ba liên minh bị đè ép chặt chẽ, không còn chút lực phản kháng.

Dư Tắc Thành nhìn sang Phá Bại Chân Quân, lần này thật là may mắn, có bảy người bọn họ đứng ra, lập tức đè ép phe ba liên minh phải ngoan ngoãn phục tùng, trong lòng không dám này ra ý định phản kháng, đại lễ lần này coi như đã thành công.

Đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện ra bảy người bọn Phá Bại Chân Quân ai nấy đều nở nụ cười, là những nụ cười không kiềm được. Cho dù là Nguyên Anh Chân Quân lòng dạ thâm trầm, nhưng rõ ràng là nụ cười này vì không thể khống chế tâm thần mà phát ra.

Nụ cười như vậy rõ ràng là vì vô cùng vui sướng, hết sức hài lòng vì đã đạt thành nguyện vọng.

Chuyện có thể khiến cho bảy Nguyên Anh Chân Quân này vui mừng như vậy chính là... Thình lình Dư Tắc Thành nhớ tới dao động kỳ lạ vừa rồi trên Tây Lĩnh, dao động ấy giống hệt như dao động năm xưa lúc mình tiến vào Di tích Tiên Tần. Đột nhiên Dư Tắc Thành phỏng đoán, phải chăng bảy người bọn họ vừa vào Di tích Tiên Tần?

Nghi thức đại lễ thăng môn tiếp tục, Bạch Hà Tích đọc lại tuyên cáo thăng môn, lần này mười tên Nguyên Anh Chân Quân bên kia không dám hó hé nửa lời. Ba liên minh cũng biết lần này thực lực Thủy Vân tông đại tiến, có thể mời được cường viện như vậy tới, chuyện thăng môn nhất định thành công. Hiện tại thay vì đắc tội với Thủy Vân tông, chẳng bằng lôi kéo chút giao tình, tránh cho sau này xuất hiện thị phi.

Lần này Bạch Hà Tích đọc tuyên cáo xong, không còn ai lên tiếng, đại lễ tiếp tục. Phần sau đó trở nên đơn giản, bày ra yến tiệc, mời tân khách tới đây đánh chén một phen.

Mười Nguyên Anh Chân Quân của ba liên minh bắt đầu âm thầm lặng lẽ rời đi. Chuyện đã tới nước này, bọn chúng ở lại đây chỉ tổ thêm mất mặt.

Bất quá sau khi mười người bọn chúng rời khỏi, tâm trạng không sinh ra buồn bực, mà là lau mồ hôi trán thở phào. Lần này không phải giao thủ với đám ma đầu Phá Bại Chân Quân. Cửu Tiêu Chân Quân đã là vô cùng may mắn, đây là chốn thị phi, mau mau rời khỏi là hơn.

Mười người bọn chúng rời đi, nhưng các Kim Đan Chân Nhân cầm quyền của ba liên minh không đi, bọn chúng bắt đầu có ý muốn kết giao với Bạch Hà Tích. Nếu đã không thể ngăn cản Thủy Vân tông trở thành trung môn, vậy cũng nên đạt thành hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau với Thủy Vân tông, giữ được bình an lúc nào hay lúc đó.

Yến tiệc bắt đầu, đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện Phá Bại Chân Quân cùng một vài vị Nguyên Anh Chân Quân đi cùng thỉnh thoảng lại nhìn về phía mình, ánh mắt bọn họ lấp lóe không ngừng.

Dư Tắc Thành vô cùng buồn bực, không biết bọn họ nhìn mình là có ý đồ gì. Chợt hắn nhớ ra năm xưa trước khi mình rời khỏi Di tích Tiên Tần. từng viết tên lại trong đại điện động phủ Tiên Tần. Chẳng lẽ bọn họ nhìn thấy tên của mình ở đó, cho nên mới chú ý tới mình?

Ý niệm này vừa này ra, Dư Tắc Thành chợt rúng động trong lòng. Hết tám phần là như vậy, bọn họ là bằng hữu của Phá Bại Chân Quân, chưa chắc đã là bằng hữu của mình. Bảo vật trong di tích Tiên Tần làm động lòng người, lẽ nào bọn họ thấy tài bảo động lòng tham?

Dư Tắc Thành lập tức cảm thấy chấn động trong lòng, e rằng chính là như vậy, hắn còn đang khổ tâm nghiên cứu đối sách, đột ngột bên cạnh có một người ngồi xuống nhìn hắn mỉm cười.

Người kia ngồi xuống hết sức tự nhiên, bọn cốt Luân Tề Văn ngồi cùng bàn dường như không hề nhìn thấy sự hiện diện của nàng.

Dư Tắc Thành nhìn sang, lập tức sững sờ, người này là Thiên Ma Ma Chủ Già Lam. Dáng vẻ của nàng vẫn diễm kiều xinh đẹp như mọi khi, bất quá lần này mặc y phục giả trang nam nhân, đầu đội khăn thư sinh, tay cầm quạt xếp. Cách ăn mặc như vậy càng khiến vẻ ngoài của nàng thêm phần tuấn tú, lộ ra ba phần nhan sắc, khiến cho người ta phải thèm nhỏ dãi.

Thần sắc yêu kiều, làn da trắng mịn, ngũ quan tinh xảo. Nhất là đôi mày như vẽ, mỗi lúc nàng nở nụ cười tỏ ra hết sức ung dung, toát ra nét đoan trang nghiêm nghị của kẻ bề trên.

Nàng mỉm cười nhìn Dư Tắc Thành:

- Có nhớ ước định giữa chúng ta ngày trước chăng, ta đã sắp xếp xong xuôi, chúng ta đi thôi.

Dư Tắc Thành nhìn Ma Chủ Già Lam, hỏi lại:

- Nàng muốn đi đâu, vì sao lại bắt ta dẫn đường, thiên hạ này nàng muốn đi đâu mà không được, vì sao lại cần tới ta?

Ma Chủ Già Lam đáp:

- Ta muốn tới Tự Tại Thiên, trong năm ngàn năm qua có thể cũng có người từng tới đó, tuy nhiên chỉ có mình ngươi còn sống trở về.

Tự Tại Thiên ư? Lập tức Dư Tắc Thành nhớ tới A Bà Cụ La Ma Thần, nhớ tới thế giới hình trứng, nhớ tới biết bao ảo cảnh. Hắn lắc đầu quầy quậy, thật sự không muốn trở lại nơi đó chút nào.

Ma Chủ Già Lam chậm rãi nói tiếp:

- Ta đạt tới địa vị Thiên Ma Ma Chủ như ngày này, năm xưa phải nhập ma bảy năm, trầm luân trong Lục Đạo Luân Hồi ngàn năm, trải qua hàng ngàn hàng vạn trận chiến kinh thiên, đánh bại vô số Thiên Ma mới có thể trở thành Thiên Ma Ma Chủ, trở lại nhân gian.

- Thiên Ma Ma Chủ ở thế giới Thương Khung này nếu muốn phi thăng Tiên Giới, hoặc trở lại Ma Giới làm Ma Hoàng, chỉ có lấy được một trong ba môn pháp thuật mới có thể phi thăng.

- Pháp thuật thứ nhất chính là Vô Tướng Thiên Ma thuật, hóa thân vô ảnh vô tướng, đồng hóa dung hợp cùng thiên địa. Ta là thiên địa, thiên địa là ta, phá trước sau lại lập, thai sinh thiên địa, tìm đường sống trong chỗ chết để phi thăng.

- Pháp thuật thứ hai là Vực Ngoại Thiên Ma thuật, không ngừng dẫn dụ Vực Ngoại Thiên Ma tới đây, nuốt lấy chúng, hấp thu lực lượng của chúng, tích lũy lực Thiên Ma từng chút một. Từ đó khiến cho thiên địa này chán ghét, dùng nguyên lực bài trừ, nhờ đó mới có thể phi thăng.

- Pháp thuật thứ ba chính là Tự Tại Thiên Ma thuật, phải tìm tới Tự Tại Thiên, dung nhập vào đó, thoát ra khỏi đó, đạt thành Tự Vô Thượng Tại Thiên Ma, phi thăng rời đi.

- Trong ba loại pháp thuật này, loại thứ nhất phải dung hợp với thiên địa thành một thể, rất dễ dàng đánh mất bản ngã, quên hết tất cả, cuối cùng bị thiên địa đồng hóa, ngàn tên Thiên Ma mới sống được một.

- Pháp thuật thứ hai phải nuốt lấy Vực Ngoại Thiên Ma, tuy rằng tâm pháp này mười phần thành công hết tám, chín, nhưng vì phải nuốt Vực Ngoại Thiên Ma cho nên thể xác và tinh thần hoàn toàn thay đổi, trở thành Vực Ngoại Thiên Ma kia, bề ngoài xấu xí, trong lòng điên cuồng, ta cũng không muốn.

- Chỉ còn pháp thuật thứ ba là thuận lợi nhất, nhưng đường dành cho Thiên Ma tiến vào Tự Tại Thiên đã bị phong bế, rất khó tiến vào, ngược lại trở thành khó khăn nhất.

- Không ngờ ngươi có thể tiến vào Tự Tại Thiên, còn có thể trở về an toàn. Cho nên lúc ngửi được mùi vị Tự Tại Thiên trên người ngươi, suýt chút nữa ta đã phát điên. Cho nên ngươi là của ta, ngươi phải đưa ta tới Tự Tại Thiên.

Ma Chủ Già Lam chậm rãi nói rất rõ ràng tất cả phương pháp phi thăng với Dư Tắc Thành. Nàng nói tỉ mỉ như vậy, có thể thấy được việc này quan trọng với nàng tới mức nào. Nói cách khác, chuyện này đối với nàng cũng là bất đắc dĩ, nàng không còn đường nào khác cho nên mới phải tìm tới Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành hít sâu một hơi:

- Được, không thành vấn đề, ta sẽ đưa nàng tới Tự Tại Thiên, bất quá ta có được lợi gì?

Ma Chủ Già Lam đáp:

- Ngươi muốn lợi gì? Ta phải rời khỏi giới này, tới Tự Tại Thiên nếu thành công, ta sẽ phi thăng, nếu thất bại, ta cũng sẽ vĩnh viễn không thể trở về. Cho nên ngươi muốn bất cứ thứ gì, ta cũng có thể cho ngươi.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Nàng đi rồi, vậy muội muội của ta phải làm sao?

Ma Chủ Già Lam nói:

- Chuyện này ngươi không cần lo, hết thảy những gì của ta đều để lại cho nó. Thuật khống chế người khác của nó còn hùng mạnh hơn ngươi nhiều, tuyệt đối không có gì nguy hiểm. Bất quá muội muội ngươi tâm cao khí ngạo, chỉ cầu đường tắt, e rằng nó không thể kiên trì khổ tu. Rất có thể nó sẽ đi theo con đường cũ của ta, tiến nhập Lục Đạo Luân Hồi, quyết thành Thiên Ma Ma Chủ.

Dư Tắc Thành nghe vậy cả kinh:

- Không được, không thể để nó...

Thiên Ma Ma Chủ nói:

- Muội muội của ngươi tự do, ta không hề ràng buộc nó, nó cũng sẽ không để ngươi chi phối, không chịu làm con rối của cả hai ta. Cuộc đời của nó sẽ do bản thân nó lựa chọn, chúng ta chỉ có thể giúp đỡ cho nó hết sức mình, chuyện còn lại phải trông vào bản thân nó.

Từ "con rối" này, Dư Tắc Thành nghe quen thuộc vô cùng. Năm xưa mình cũng từng nói với gia gia những lời này, năm xưa phụ thân mình cũng không muốn bị gia gia thao túng đời mình, nổi giận rời nhà. Mình cũng không muốn bị gia gia an bày, vậy muội muội cũng sẽ như vậy, nó sẽ không chịu nghe theo mình an bày, nó có cuộc đời của nó, có lý tưởng của nó... Nguồn truyện: Truyện FULL

Dư Tắc Thành ngồi thừ ra, rất lâu không nói, Ma Chủ Già Lam lại nói:

- Ngươi đó, khoan hãy nghĩ tới chuyện của muội muội mình, hãy lo cho thân mình trước đã. Bằng hữu của Phá Bại Đại ca của ngươi sắp sửa trở mặt rồi, đây gọi là có thể cùng chung hoạn nạn nhưng không thể cùng nhau hưởng phúc. Bọn chúng cùng nhau tiến vào Di tích Tiên Tần, hiện tại bắt đầu tranh chấp về việc phân chia bảo vật, còn có người muốn bắt ngươi.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Vì sao nàng biết bọn họ tiến vào Di tích Tiên Tần?

Ma Chủ Già Lam đáp:

- Lúc nào ta cũng đi theo ngươi, bảo vệ cho ngươi, tránh cho chìa khóa tiến vào Tự Tại Thiên của ta mất đi.

- Lúc dao động kỳ dị kia truyền ra, ta bèn na di tới đó, kịp thời nhìn thấy bảy người bọn chúng đang hợp lực thu lấy Tiên Tần Linh Dẫn. Bảy tên Nguyên Anh Chân Quân đồng loạt ra tay, cho nên chỉ làm dẫn phát một lần thiên địa dị tượng, tính toán rất khéo, phối hợp đúng lúc, không hề để xảy ra dấu hiệu đáng ngờ.

- Ta biết Phá Bại Chân Quân là do ngươi mời tới, cho nên ta không ra tay cướp lấy Tiên Tần Linh Dẫn, để cho bọn chúng tới trợ quyền cho ngươi. Ta âm thầm nghe bọn chúng nói chuyện với nhau, mới biết thì ra ngươi cũng từng tiến vào Tiên Tần Linh Dẫn.

- Ba tên Cửu Tiêu Chân Quân, Cốc Sơn Chân Quân, Thất Nguyên Chân Quân định bắt ngươi giao ra bảo vật từng lấy được trong di tích Tiên Tần. Bốn tên Phá Bại Chân Quân, Cô Lam Chân Quân, Thính Bạch Chân Quân, Thủy Nhuận Chân Quân không đồng ý, bọn chúng đang tranh cãi, sắp sửa trở mặt với nhau.

- Thật ra bọn chúng cũng không phải vì bảo vật Tiên Tần của ngươi, chủ yếu là vì Tiên Tần Linh Dẫn trong tay Cửu Tiêu Chân Quân kia chính là Trí Tuệ Pháp Ấn, có thể nói là Tiên Thiên pháp bảo tốt nhất. Lần này bọn chúng chiếm được phương pháp tế luyện, không thể cùng hưởng phú quý, chia chác không đều, muốn chia rẽ, đường ai nấy đi, cho nên mượn ngươi làm cái cớ.

- Phá Bại Đại ca của ngươi vô cùng trọng nghĩa, bọn chúng lấy ngươi làm cớ như vậy buộc y phải trở mặt thành thù, như vậy sẽ phá bỏ lời thề bọn chúng lập ra khi trước, lúc ấy Cửu Tiêu Chân Quân không cần đưa Tiên Tần Linh Dẫn ra nữa.

Trong lòng Dư Tắc Thành dần dần thừa nhận lời nói của Ma Chủ Già Lam là đúng. Nghe giọng nói hiền hòa của Ma Chủ Già Lam, nhìn gương mặt mềm mại của nàng cách mình không tới nửa thước, đột nhiên Dư Tắc Thành cảm thấy kích động trong lòng, thình lình hắn chồm tới hôn vào mặt Ma Chủ Già Lam một cái.

Sau khi hôn xong, Dư Tắc Thành lập tức sững sờ, không ngờ mình không kềm chế được bản thân... Không đúng, đây không phải là mình không tự chủ được, mà là có một cảm giác mê hoặc, là Thiên Ma mê hoặc.

Ma Chủ Già Lam nhìn Dư Tắc Thành cười, nụ cười của nàng vô cùng tươi tắn:

- Ngươi thật sự thích ta ư, bất quá không quan trọng, lúc Hữu Hùng sư tổ phi thăng, ta từng nói sẽ sinh con cho ngươi, còn nhớ chăng?

Dư Tắc Thành gật gật đầu như gà mổ thóc, Ma Chủ Già Lam nói tiếp:

- Nếu như Thiên Ma Ma Chủ ta phi thăng, vậy phải chấm dứt mọi ân oán ở thế giới này. Ngươi giết chết giọt máu cuối cùng của Lý gia ta là Lý đại quan nhân, cho nên ngươi phải trả nợ máu này. Nhưng ta lại có chuyện cầu ngươi, ngươi lại có ân với ta, ta không thể lấy oán trả ân, cho nên ta nghĩ ra một phương pháp vẹn toàn để chấm dứt mọi ân oán ở thế giới này.

- Ta sinh cho ngươi một đứa con, như vậy ngươi sẽ đền lại chuyện năm xưa từng làm. Giết một người lại sinh một người, như vậy huyết mạch Lý gia ta sẽ có thể tiếp tục, ta cũng không còn nợ ngươi.

Vừa nghe hết lời, Dư Tắc Thành ngây người ra như phỗng, đây là chuyện gì vậy, thật là khó lòng tin được.

Đột nhiên Ma Chủ Già Lam cau mày nhìn về phương xa:

- Có chuyện lớn rồi, có rất nhiều người tới đây.

Dư Tắc Thành vừa định hỏi chuyện gì, thình lình trên đài nổ ầm một tiếng, một đạo hào quang lóe lên. Phá Bại Chân Quân cùng Cửu Tiêu Chân Quân đã hoàn toàn trở mặt, hai bên bắt đầu ra tay động thủ.

Ba tên Cửu Tiêu Chân Quân. Cốc Sơn Chân Quân. Thất Nguyên Chân Quân ở vào một phe. Bốn người Phá Bại Chân Quân. Cô Lam Chân Quân. Thính Bạch Chân Quân. Thủy Nhuận Chân Quân ở một phe, hai bên đối lập với nhau, khí thế vô cùng hung hãn.

Cửu Tiêu Chân Quân quát lớn:

- Phá Bại Đại ca, huynh thật sự vì tên tiểu tử kia mà không để ý tới cảm tình giữa chúng ta bao nhiêu năm qua ư? Chỉ kẻ có đức mới giữ được bảo vật...

Phá Bại Chân Quân buông lời thóa mạ:

- Hừ, không hiểu vì sao ta lại kết giao với một kẻ lòng lang dạ sói như ngươi, trong lòng ngươi nghĩ gì, tưởng ta không biết hay sao? Ngươi muốn độc chiếm thứ kia, bày đặt mượn cớ.

Cửu Tiêu Chân Quân nói:

- Phá Bại Đại ca, phá lời thề như vậy thật là khó chịu, bất quá huynh chớ trách huynh đệ chúng ta. Bằng vào cái gì bắt ta giao ra thứ này, đây là ta tìm được, ta là kẻ mở cửa, các người bất quá nhờ vào phần phúc của ta mới tới đây được, bằng vào cái gì phải chia cho các ngươi?

Thủy Nhuận Chân Quân nói:

- Cửu Tiêu, người sáng mắt không nói lời hồ đồ. Trước khi tiến vào, mọi người đã lập lời thề khế ước, thứ kia thuộc về mọi người, chúng ta thay phiên nhau giữ. Ngươi chọc giận Phá Bại Đại ca như vậy, chính là muốn huynh ấy phá bỏ lời thề.

Cửu Tiêu Chân Quân nói:

- Đúng, đúng là như vậy. Ta muốn bức Phá Bại phá bỏ lời thề, đừng tưởng rằng y trọng nghĩa, thật ra y bị công pháp của mình làm khó. Hiện tại tốt rồi, lời thề khế ước là y vi phạm trước, thứ này trở thành của ta. Chẳng những vậy, ta còn muốn lấy bảo vật trên người tên tiểu tử kia. Kẻ có đức mới giữ được bảo vật, tất cả đều là của ta.

Dứt lời, y nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, trong mắt toát ra đầy dục vọng.

Nhìn thấy dục vọng không thể khống chế trong ánh mắt Cửu Tiêu Chân Quân. Ma Chủ Già Lam nói với Dư Tắc Thành:

- Ta không thích ánh mắt y, ngươi móc hai mắt y ra cho ta. Ngươi đánh bại được Cửu Diệt Lôi Thần kia, hẳn là có thể đánh bại tên này.

Dư Tắc Thành nhìn ba tên Cửu Tiêu Chân Quân. Cốc Sơn Chân Quân. Thất Nguyên Chân Quân đang ở trên không, nói:

- Không có khả năng, ta chỉ có thể chống lại một tên, thắng bại khó mà biết trước. Hiện tại ba tên liên thủ, ta tuyệt đối không có chút phần thắng.

Ma Chủ Già Lam nói:

- Vì sao lại không có lòng tin như vậy, để ta giúp cho, cho ngươi hưởng chút mùi vị thiên hạ vô địch. Ngươi có biết ban đầu, các Thiên Ma Ma Chủ như ta tồn tại là có tác dụng gì không, có ý nghĩa gì không?

Ma Chủ Già Lam chậm rãi nói tới đây, không hề coi ba Nguyên Anh Chân Quân trên không, tất cả mọi người trên bình đài ra gì. Mà trong mắt của mọi người, nàng cũng không hề tồn tại. Nàng vừa dứt lời, trong lòng Dư Tắc Thành đột ngột có cảm giác kỳ lạ.

Hắn cảm thấy trong khoảnh khắc này, Ma Chủ Già Lam thân giữa hàng ngàn hàng vạn người, nhưng chẳng khác nào chỉ có một người cô độc trong một thế giới, bên cạnh nàng không còn ai khác. Cũng giống như một đóa thủy tiên chậm rãi nở ra, thủy tiên là loài hoa cô độc mà đơn sơ đạm bạc.

Một đóa hoa tự thành một giới, lặng lẽ nở ra, chỉ nở một đóa, cô độc mà cao ngạo.

- Thiên Ma Ma Chủ đầu tiên là do một trong mười hai Đại Thần Uy Sĩ Lực Mục sáng chế vào thời Hiên Viên Hoàng đế. Tới thời Tiên Tần, úy Liễu hệ thống hóa lại, phát triển tới mức đại thành, được xếp vào hàng chín mươi chín bí pháp Tiên Tần.

Trong lúc Ma Chủ Già Lam đang nói, dường như thời gian đang tạm dừng, hoặc có thể nói rằng nàng nói nhanh tới cực điểm. Dư Tắc Thành chỉ thấy miệng Cửu Tiêu Chân Quân trên không còn chưa kịp ngậm lại, một con ruồi bay ngang gần đó đang ra sức đập cánh, tất cả dường như đang trôi qua vô cùng chậm chạp.

Dư Tắc Thành rất tò mò về cảm giác này, hắn muốn tiếp tục được ở trong cảm giác này, cho nên kiếm chuyện hỏi tiếp, hy vọng Ma Chủ Già Lam nói tiếp.

Hắn bèn hỏi:

- Đại Thần Uy Sĩ ư, vì sao ta nghe thấy cách xưng hô này vô cùng quen thuộc như vậy? Mười hai Đại Thần Uy Sĩ vào thời Hiên Viên Hoàng đế có Hình Thiên, Hậu Nghệ, Thương Hiệt, Đại Hồng, hiện tại lại có thêm Lực Mục, rốt cục Đại Thần Uy Sĩ là thứ gì vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi