TIÊN NGẠO

Đây cũng là uy lực của Tâm Ma tông, Tâm Ma đại pháp, hoàn toàn có thể khống chế nội tâm người đối diện, dùng thứ mà kẻ đó cần để thu hút, làm cho y động lòng, trong lúc không hay không biết lấy được lòng tin của y. Cho dù y biết có vấn đề, cũng không muốn rời khỏi, vẫn muốn tiếp tục, càng lún càng sâu.

Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, lại có một vị Chân Nhất Thần Quân tới. Bất quá Chân Nhất Thần Quân này khác với bề ngoài của bọn Hồng Phát lão tổ, Vô Tâm Đại trưởng lão, Băng Tuyết lão tổ. Lão chính là một người lửa, do liệt hỏa vô tận tạo thành, khí thế bừng bừng.

Có người này tới, sau đó không ngừng có Chân Nhất Thần Quân lục tục tới. Có người dường như do lôi điện tụ tập mà thành, có người như một phiến hư không, không trông rõ tướng mạo, có người giống như cây cối, toàn thân xanh biếc, có người dường như do vạn khí ngưng kết mà thành.

Các Chân Nhất Thần Quân này tới đây đều được Nam Vân Chân Quân dẫn vào trong điện. Dư Tắc Thành thấy bề ngoài của bọn họ như vậy, cảm thấy hết sức tò mò, vì sao đám Chân Nhất Thần Quân này lại có hình dáng kỳ lạ như vậy? Trước kia mình cũng từng gặp qua mười mấy vị Chân Nhất Thần Quân, nhưng không có ai giống như bọn họ.

Dư Tắc Thành phụ trách rót nước châm trà cho bọn họ, cứ mỗi người tới đây, lập tức châm cho người đó một chung trà. Lúc đầu Dư Tắc Thành không để ý, sau mới phát hiện mỗi Chân Nhất Thần Quân tới đây đều tỏ ra vô cùng quý trọng trà này, uống sạch không lãng phí một giọt. Đột nhiên Dư Tắc Thành hiểu ra, trà này nhất định không phải tầm thường.

Bộ ấm chén phục vụ trà cho khách nhân tuy rằng trân quý, nhưng cũng không phải là vật khó tìm, xem ra nhất định là nước trà này có vấn đề.

Tranh thủ lúc rảnh, Dư Tắc Thành lén rót cho mình một chung. Trà này chỉ là loại... thông thường, không hề nhìn ra có điểm nào đặc biệt.

Dư Tắc Thành hớp thử một ngụm, trà này vào bụng cũng không có cảm giác gì khác thường, chỉ là nước trà bình thường. Nhưng vì sao đám Chân Nhất Thần Quân kia lại thích uống tới mức như vậy?

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang mơ hồ khó hiểu. Vô Tâm Đại trưởng lão đi tới cạnh hắn nói:

- Ngạc nhiên lắm phải không, có biết vì sao hay không?

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Xin tiền bối chỉ giáo.

Vô Tâm Đại trưởng lão nói:

- Chuyện trong thiên hạ rốt cục không ngoài một chữ Lợi, ngươi hãy nhìn xem những Chân Nhất Thần Quân tới đây hỗ trợ có điểm gì đặc biệt.

Dư Tắc Thành nhìn qua, hiện tại đã có ba mươi mốt Chân Nhất Thần Quân tới đây, những Chân Nhất Thần Quân này rõ ràng chia làm hai loại. Một loại có bề ngoài giống như bọn Hồng Phát lão tổ, Vô Tâm Đại trưởng lão, có khoảng bảy người như vậy, hết sức bình phàm, không hề nhìn ra bọn họ có vẻ gì của người tu tiên, giống như dân chúng bình thường trên nhân thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Loại thứ hai có hai mươi bốn người, bọn họ có người thân đầy lửa ngọn, hoặc như lôi điện tạo thành, hoặc tinh quang tụ tập, toàn là Chân Nhất Thần Quân thân thể toát ra dị tượng.

Vô Tâm Đại trưởng lão nói tiếp:

- Nhìn ra rồi phải không, những kẻ tới đây trợ giúp Băng Tuyết thần cung toàn là những Chân Nhất Thần Quân sắp sửa bị lực Thiên Đạo dung hợp.

Dư Tắc Thành sửng sốt vô cùng, hỏi lại:

- Bị lực Thiên Đạo dung hợp ư?

Vô Tâm Đại trưởng lão nói tiếp:

- Lực pháp tắc Thiên Đạo có thần uy cao thâm khôn lường, bọn tu sĩ như chúng ta sao thể dễ dàng dòm ngó. Tuy rằng có rất nhiều Nguyên Anh Chân Quân ngộ ra lực pháp tắc Thiên Đạo, cuối cùng trở thành Chân Nhất Thần Quần, nhưng đây cũng là sinh nghề tử nghiệp.

- Thời gian trôi qua, dần dần bọn họ không khống chế được lực Thiên Đạo mà mình đã ngộ, trái lại còn bị pháp tắc Thiên Đạo dung hợp đồng hóa, cuối cùng trở thành một phần tử của pháp tắc Thiên Đạo. Đây chính là nguy cơ Hóa Đạo của Chân Nhất Thân Quân.

Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng kinh ngạc, hỏi lại:

- Vì sao từ trước tới nay vãn bối chưa từng nghe qua chuyện này?

Vô Tâm Đại trưởng lão nói:

- Trước kia cảnh giới tu vi của ngươi không đủ, cho nên chưa từng nghe qua cũng là bình thường. Những kẻ trở thành Chân Nhất Thân Quân không phải ai cũng giống như chúng ta, có thể nắm giữ lực Thiên Đạo của mình một cách hoàn hảo.

- Trước kia ngươi nghe nói Phản Hư Chân Nhất e ngại nhất chính là Thiên kiếp, cho nên không dám khinh suất ra tay. Thật ra ngoại trừ Thiên kiếp, còn có nguy cơ Hóa Đạo này tồn tại, khiến cho bọn họ không dám khinh suất ra tay.

- Bởi vì lúc ra tay sử dụng lực lượng càng nhiều, càng dễ bị lực Thiên Đạo mà mình nắm giữ xâm nhập dung hợp. Phàm là Phản Hư Chân Nhất không khống chế lực Thiên Đạo hoàn hảo, vậy chỉ còn cách nguy cơ Hóa Đạo kia không xa.

Dư Tắc Thành nói:

- Không thể ngờ rằng còn có nguy cơ như vậy... Không đúng, nếu là như vậy, vì sao bọn họ lại tới nơi này tham gia hành động phong ấn Vô Địch Quy Long như vậy?

Vô Tâm Đại trưởng lão đáp:

- Đây gọi là không có lợi thì không tới. Băng Tuyết thần cung này có một loại quả thần kỳ có tên là Băng Hồn Tinh, nếu dùng quả này, có thể làm suy yếu kết nối cảm ứng giữa mình và thiên địa.

- Mỗi ấm trà kia được ngâm một viên Băng Hồn Tinh trong đó, ngươi uống vào sẽ không có cảm giác gì. Thế nhưng bọn họ uống vào sẽ làm giảm đi cảm ứng cơ thể, lực Thiên Đạo tiêu tan, chính là linh dược tốt nhất cho bọn họ. Nó có thể giúp cho bọn họ kéo dài thời gian bị lực Thiên Đạo nuốt lấy dung hợp, bọn họ có thể tranh thủ khoảng thời gian này để tìm bí quyết khống chế lực Thiên Đạo, trở về trạng thái bình thường. Cho nên Băng Tuyết thần cung chỉ cần kêu lên một tiếng, lập tức có rất nhiều Chân Nhất Thần Quân vắt giò lên cổ chạy tới hỗ trợ.

Dư Tắc Thành nhìn các Chân Nhất Thần Quân trước mặt mình, thì ra là như vậy, thì ra bọn họ tới đây là vị Băng Hồn Tinh kia.

Vô Tâm Đại trưởng lão nói tiếp:

- Cho dù ngươi nói dễ nghe tới mức nào, vì Bắc Cực Thiên, vì sự yên ổn phồn vinh của Nhân tộc, vì gì gì đi nữa, thật ra bọn họ tới đây cũng chỉ vì Băng Hồn Tinh của Băng Tuyết thần cung.

- Những kẻ có thể trở thành Chân Nhất Thần Quân, không ai không phải là lão hồ ly, chỉ vì chút hư danh chạy tới đây liều mạng. Đây gọi là thiên hạ đông vui, kẻ vì lợi đến, thiên hạ trống vắng, kẻ vì lợi đi.

Dứt lời, Vô Tâm Đại trưởng lão bỏ đi nơi khác, để lại Dư Tắc Thành một mình trầm tư. Dư Tắc Thành nhìn qua đám Chân Nhất Thần Quân một lượt, trong lòng hắn chợt sinh ra áp lực khó tả bằng lời.

Trong mắt hắn hiện tại, đám Chân Nhất Thần Quân này không còn oai phong như trước, mà chỉ là những kẻ hết sức đáng thương. Cho dù trở thành Chân Nhất Thần Quân cũng sẽ bị Thiên Đạo dung hợp, cuối cùng không còn lại chút gì, trở thành một phần tử của Thiên Đạo.

Thậm chí bọn họ còn không bằng cả Nguyên Anh Chân Quân, Nguyên Anh Chân Quân còn có cơ hội đoạt xá chuyển thế, nhưng nếu bọn họ bị Thiên Đạo dung hợp, vậy từ đó về sau không còn cơ hội, hoàn toàn tiêu vong. Không, cũng có thể nói là vĩnh viễn trường tồn, vì trở thành một phần tử của pháp tắc Thiên Đạo, cho nên vĩnh viễn trường tồn theo Thiên Đạo.

Thình mình một ý niệm khác lạ sinh ra trong đầu Dư Tắc Thành. Thật ra là Nguyên Anh Chân Quân cũng tốt, không gặp phải nguy cơ Hóa Đạo này, không cần phải sợ Thiên kiếp, xem ra còn tốt hơn Chân Nhất Thần Quân rất nhiều. Có lẽ mình nên kiềm chế bản thân, không nên trở thành Phản Hư Chân Nhất...

Ý niệm này vừa nổi lên, nháy mắt bị Dư Tắc Thành chế ngự chặt chẽ, lộ hẳn ra không thể nào ẩn nấp. Ý niệm này thình lình biến hóa, trở thành một Ma Long kinh khủng, dường như muốn giãy ra khỏi sự khống chế của Dư Tắc Thành. Nhưng lúc này Dư Tắc Thành thoáng động niệm, lập tức ý niệm hóa Ma Long này bị đánh cho tan tác, hóa thành tro bụi.

Vô Tâm Đại trưởng lão ở xa xa mỉm cười, nhìn Dư Tắc Thành nâng chén ra hiệu, không hề có vẻ thẹn quá hóa giận vì hạt giống tâm ma của mình bị Dư Tắc Thành phá hủy, xem chuyện này là hết sức bình thường.

Đây là Tâm Ma tông. Ma tông chính là Ma tông, từ đầu chí cuối. Vô Tâm Đại trưởng lão vẫn một mực dẫn dắt Dư Tắc Thành. Trong lúc không hay không biết, lão bèn xuất thủ với Dư Tắc Thành, nếu niệm này sinh ra, vậy cả đời này Dư Tắc Thành sẽ không thể nào trở thành Phản Hư Chân Nhất. Cho dù hắn trở thành Phản Hư Chân Nhất, tương lai cũng khó lòng thoát khỏi nguy cơ Hóa Đạo này.

Nhưng thủ pháp này Già Lam đã nói cho Dư Tắc Thành biết năm xưa, lúc hai người chung sống với nhau. Dư Tắc Thành đã có đề phòng, cố ý chờ đợi những lời dụ hoặc của Vô Tâm Đại trưởng lão, gieo hạt giống tâm ma vào lòng mình.

Hạt giống tâm ma này vừa hình thành, lập tức bị Dư Tắc Thành đánh vỡ nát. Từ nay về sau các loại bí pháp của Tâm Ma tông không còn hiệu quả với Dư Tắc Thành nữa, một hồi so tài trong lặng lẽ vừa mới kết thúc.

Về phần nguy cơ Hóa Đạo của Chân Nhất Thần Quân, Dư Tắc Thành không hề e ngại, hắn hết sức tin tưởng vào bản thân mình. Chỉ cần có thể trở thành Chân Nhất Thần Quân, hắn sẽ có thể khống chế được pháp tắc Thiên Đạo của mình. Đây là lòng tin, cũng là đạo của hắn. Chỉ chút tâm ma nho nhỏ đã muốn mê hoặc ta, đúng là không biết tự lượng sức mình, đạo của ta há dung cho người khác càn rỡ thao túng?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi