TIÊN NGẠO

Giữa tiếng thét chói tai, một đạo thần quang ngũ sắc phát ra, bất quá đòn này Bích Lạc Chân Quân không đánh về phía Dư Tắc Thành, mà là vào người mình. Chỉ trong thoáng chốc, nàng tự hại thân mình, hoàn toàn luyện hóa.

Trong khoảnh khắc đạo hào quang cuối cùng bùng lên, có lẽ là nhờ hồi quang phản chiếu, Bích Lạc Chân Quân khôi phục lại dung mạo như xưa. Thân hình thon thả tuyệt đẹp, cổ dài trắng nõn, da mặt trở lại mịn màng tươi trẻ, ngũ quan như tranh vẽ, hết sức động lòng người.

Nhờ có thủy kính của Dư Tắc Thành, Bích Lạc Chân Quân nhìn được dung mạo đẹp xinh của mình lần cuối. Nàng khẽ mỉm cười, nháy mắt hóa thành tro bụi, không lưu lại chút gì.

Bích Lạc Chân Quân tự hại thân mình, nguyên khí còn sót trong tro bụi của nàng tiết ra ngoài, khiến cho lôi điện tan đi, bão tuyết tiêu tan, không trung trở nên sáng sủa. Chỉ có dưới mặt băng vẫn còn dấu vết, mới có thể nhìn ra vừa có một trường đại chiến diễn ra.

Dư Tắc Thành đứng yên nhìn Bích Lạc Chân Quân hóa thành tro bụi, không hề tỏ ra cao hứng tươi cười. Trải qua trận chiến kịch liệt cùng cường địch như vậy, cảm giác sung sướng chỉ tiềm ẩn tận đáy lòng.

Trong trận chiến này, chẳng những Dư Tắc Thành phát hiện ra nhược điểm của mình, hắn cũng bắt đầu sửa chữa. Tuy rằng mình đã kết thành Nguyên Anh, nhưng bất kể là thuật ngự kiếm hay phương pháp chiến đấu của mình vẫn còn là chiến pháp của Kim Đan Chân Nhân, cho nên dần dần không theo kịp với thực tại. Bởi vì địch nhân hiện tại của mình toàn là Nguyên Anh Chân Quân, mà lực lượng mình có thể điều khiển cũng đã nhiều hơn trước gấp mười lần.

Bất quá chuyện này cũng không thành vấn đề, đệ tử Hiên Viên vì chiến mà sinh, dần dần Dư Tắc Thành tìm được cảm giác trong chiến đấu, tìm được lộ kiếm thuật riêng cho mình, tìm được phương pháp chiến đấu của mình.

Chiến đấu dốc hết toàn lực như vậy, giành được thắng lợi, sử dụng Cưu Kiếm thuật liều mạng đánh chết cường địch, chính là cảm giác hưởng thụ vô cùng, là khoái cảm vượt xa hết thảy. Vì khoái cảm này, thậm chí có thể bỏ qua tất cả. May là hắn còn có thể khống chế bản thân, có lẽ đây cũng là nguyên nhân của cái tên Kiếm Phong tử.

Thiên địa lúc này vô cùng yên tĩnh, giống như sự yên tĩnh ngắn ngủi sau cơn bão tuyết. Linh khí bay tán loạn giữa không trung, có sự tồn tại của đủ loại linh khí: tuyết, băng, quang…

Tới cảnh giới Nguyên Anh, đánh chết cường địch, nhìn thấy các loại linh khí khác nhau giữa không trung, Dư Tắc Thành mới chân chính ngộ ra sự khác nhau giữa các loại linh khí. Trong lòng vừa có cảm ngộ, lập tức linh khí Ngũ Hành nơi đây nhanh chóng tụ tập lại, linh khí trong phạm vi trăm dặm bị thu hút, hình thành cơn lốc xoáy linh khí, nhanh chóng rót vào thân thể Dư Tắc Thành.

Cảm giác linh khí nhập thể, thiên địa chỉ có mình ta, nắm trong tay vạn vật khiến cho người ta vô cùng thoải mái. Giống như nhịn khát bao năm bỗng dưng uống được một ngụm nước suối trong lành, giống như tìm thân nhân đã bao năm, chợt thấy xuất hiện ngay trước mắt, khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái cả thân thể lẫn tâm hồn.

Cảm giác sảng khoái, cảm ngộ này xuất hiện, trong nháy mắt khắc chế cảm giác thích thú do vừa đánh chết cường địch. Sau đó hai cảm giác này Hỏa lẫn vào nhau, khiến cho Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài.

Hắn ngự kiếm bay về phía Băng Tuyết Thần Cung, hắn muốn chiến, chỉ muốn chiến. Không nhịn được chiến ý bốc cao, hắn vừa phi hành vừa cao giọng ngâm nga:

- Thỏa chí bay cao giữa đất trời, nước sông cuồn cuộn chảy về đâu, mây vàng vạn dặm bay theo gió, từng cụm bay bay trên non cao.

Dư Tắc Thành ngự kiếm xông vào Băng Tuyết Thần Cung, hai phe đang chiến đấu với nhau vô cùng kịch liệt. Đệ tử của Băng Tuyết Thần Cung liên tiếp bại lui, để lại vô số thi thể dưới đất. Cũng có không ít thi thể bị đóng băng mà chết, chính là thi thể đệ tử Bắc Minh Bất Dạ thành.

Tuy rằng đệ tử Băng Tuyết Thần Cung ra sức chống cự, tử chiến không lùi, nhưng lần tập kích này, Bắc Minh Bất Dạ thành đã chuẩn bị ngàn năm, do mấy trăm đệ tử tới đón Ám Quang Thần Quân làm nội ứng, nội ứng ngoại hợp, lập tức đánh tan tác tất cả trận pháp cấm chế phòng ngự của Băng Tuyết Thần Cung, mở rộng sơn môn xông vào chiếm cứ Băng Tuyết Thần Cung.

Nếu không có chuyện Huyền Võ Đại Đế thức tỉnh, sông băng vạn dặm sụp đổ, vô số pháp trận cấm chế do Băng Tuyết Thần Cung bố trí ở Bắc Cực Thiên vẫn còn, cũng không tới nỗi như hiện tại.

Lần này tới tập kích không chỉ có đệ tử Bắc Minh Bất Dạ thành, mà còn có tu sĩ của ba mươi sáu đảo, hải yêu của bảy mươi hai mạch ở Bắc Minh hải.

Băng Tuyết Thần Cung khống chế Bắc Cực Thiên đã vạn năm, trong ba ngàn năm qua đệ tử gia tăng vô số, tài nguyên cần thiết cũng gia tăng theo. Bọn họ không biết kiềm chế, vơ vét ngang ngược, áp bức các thế lực trong phạm vi môn phái không ngừng, xem những chuyện này như lẽ đương nhiên. Bị Băng Tuyết Thần Cung áp bức như vậy, tất cả mọi người đều nổi giận mà không dám nói gì. Lửa giận tích lũy đã hàng ngàn năm, hôm nay bùng nổ, coi như tập hợp đủ thiên thời, địa lợi, nhân Hỏa.

Bên trong Băng Tuyết Thần Cung tiếng hô giết vang trời. Lần tập kích này của Bắc Minh Bất Dạ thành đã chuẩn bị ngàn năm, có thể nói tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.

Vốn đệ tử Băng Tuyết Thần Cung không hề e ngại quần chiến, trong quần chiến, chân nguyên của họ trùng trùng điệp điệp, có thể tạo ra Lĩnh Vực Băng Hải Vô Ngân, Phong Tuyết Phong Bạo và Pháp Thuật Lực Trường. Có thể nói đệ tử càng nhiều càng hỗn loạn, Băng Tuyết Thần Cung lại càng hùng mạnh.

Nhưng không biết lần này Bắc Minh Bất Dạ thành tìm đâu ra lực Nguyên Từ chuyên môn quấy nhiễu vận chuyển chân nguyên. Ưu thế quần chiến hùng mạnh của Băng Tuyết Thần Cung dưới Lĩnh Vực lực Nguyên Từ này, còn chưa kịp hình thành đã lập tức bị phá giải. Lúc này nhân số càng nhiều lại càng sinh loạn, chỉ có hại mà không có lợi, chỗ dựa của Băng Tuyết Thần Cung lập tức bị phá giải trong âm thầm lặng lẽ.

Đệ tử Băng Tuyết Thần Cung lấy hàn khí của băng tuyết làm chân nguyên, nhưng tu sĩ và yêu ma của ba mươi sáu đảo, bảy mươi hai mạch đều sinh trưởng ở xứ lạnh, bọn chúng không hề sợ lạnh chút nào.

Hơn nữa hải yêu của bảy mươi hai mạch lại có sở trường cận chiến, thêm vào chân nguyên của đệ tử Bắc Minh Bất Dạ thành quấy nhiễu, hai bên phối hợp trong ngoài, lập tức vô số đệ tử Băng Tuyết Thần Cung chết trong trận chiến này.

Dư Tắc Thành vừa xông vào Băng Tuyết Thần Cung, đã có hai yêu ma xông tới. Bọn chúng là Bắc Cực Hùng, Hùng yêu trong Bắc Minh hải, sắc mặt tỏ ra hết sức tham lam. Một tên trong đó còn vác trên vai thi thể của một nữ tu sĩ Băng Tuyết Thần Cung, nạn nhân xấu số này đã bị y ăn hết một đùi.

Thấy cảnh tượng thê thảm này, sắc mặt Dư Tắc Thành lập tức sa sầm:

- Dám cấu kết yêu ma Dị tộc, lại ăn thịt người, thật là đáng giết!

Lập tức một đạo kiếm quang dâng lên, hai Bắc Cực Hùng bị chém tan xác. Sau đó hắn nhanh chóng gia nhập vào vòng chiến bên trong Băng Tuyết Thần Cung, gặp ai giết nấy, kiếm quang nhanh như điện chớp.

Bất kể là đệ tử Bắc Minh Bất Dạ thành hay tu sĩ ba mươi sáu đảo, yêu ma bảy mươi hai thủy mạch, cứ xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành, cũng chỉ là một kiếm. Bất kể Kim Đan Chân Nhân hay tu sĩ Trúc Cơ, cũng là một kiếm.

Giết giết giết, Dư Tắc Thành đi tới đâu, sương máu bắn ra tung tóe tới đó, kẻ nào bị hắn giết chết lập tức hình thần câu diệt.

Hắn xông vào một nơi chiêu đãi tân khách của Băng Tuyết Thần Cung. Nơi đây vốn trước kia vô cùng lộng lẫy xa hoa, cây cối sum suê, hoa cỏ đua nở. Tuy rằng nằm trên sông băng quanh năm suốt tháng giá lạnh, nhưng nhờ vào địa thế tự nhiên của sơn cốc, cùng với một con suối nước nóng thiên nhiên, cho nên ngăn cách được khí lạnh, có được vô số kỳ hoa dị thảo, sức sống tràn trề.

Dư Tắc Thành từng tới đây chơi một lần, nơi này có rượu ngon gái đẹp, vui vẻ vô cùng, nhiệt tình chiêu đãi tân khách. Nhưng hiện tại nơi này đã trở thành địa ngục trần gian, khắp nơi toàn là thi thể của người hầu tôi tớ, có những người chỉ là phàm nhân, ai nấy đều bị giết chết vô cùng thảm khốc. Có người bị phân thây ăn thịt, có nữ tu sĩ thân không mảnh vải, sắc mặt còn lộ vẻ thống khoái, có thể thấy trước khi chết đã phải chịu cực hình.

Nhìn thấy cảnh tương thê thảm như vậy, Dư Tắc Thành buông tiếng than dài. Cô cô à, người đã sai rồi, đúng ra không nên như vậy…

Sát tâm Dư Tắc Thành đã nổi lên cao, hắn gia tăng tốc độ chém giết tu sĩ đối phương, ngày càng tỏ ra vô tình, hạ thủ không chút nương tay, giết, giết, giết…

Dư Tắc Thành giết tới nỗi nhìn thấy hắn xuất hiện, tu sĩ đối phương lập tức cuốn vó chạy dài. Rốt cục có một tên Nguyên Anh Chân Quân xuất hiện, chặn trước mặt Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành sử Phi Dực kiếm, hóa ra Kim Dực kiếm, múa tít quanh người bay thẳng về phía tên Nguyên Anh Chân Quân đối phương.

Tên Nguyên Anh Chân Quân thấy Dư Tắc Thành tỏ ra vô cùng sửng sốt:

- Bích Lạc sư tỷ đâu? Không có khả năng, làm sao ngươi có thể thoát khỏi Bích Lạc sư tỷ đuổi giết?

Dư Tắc Thành đáp:

- Cái gì mà Bích Lạc sư tỷ, nhiều lời vô ích, xem kiếm của ta!

Phi Dực kiếm hóa thành vô số kiếm quang công về phía đối phương, y chỉ mỉm cười, thoáng động lực Nguyên Từ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chuyện này nằm trong tính toán của Dư Tắc Thành, vốn hắn muốn làm cho đối phương phát ra lực Nguyên Từ. Lực Nguyên Từ vừa phát, thần quang ngũ sắc không thể khởi động, Dư Tắc Thành dùng chiêu Nguyên Thần Hóa Kiếm chém ra một kiếm âm thầm lặng lẽ, trúng vào đối phương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi