Thế giới Bàn cổ của Băng Tuyết lão tổ đã hấp thu được tổng cộng ba loại bảo vật Tiên Thiên. Một loại chính là một món Tiên Thiên Linh Bảo loại Thái Cực Đồ, Càn Khôn Kính thế giới Âm Dương... như lời Lão Thất đã nói.
Loại thứ hai là bản nguyên của Băng Tuyết Ấn, một trong chín mươi chín Thiên Địa Pháp Ấn mà Dư Tắc Thành đang giữ trong tay. Băng Tuyết lão tổ hấp thu bản nguyên của ấn này, có được đặc tính Băng Tuyết, vì vậy ấn này bị vỡ ra làm bốn mảnh không phải là do Đặng Bát Cô gây ra.
Chính là vì lão có được đặc tính Băng Tuyết của Băng Tuyết Ấn cho nên lão không hấp thu những loại Tiên Thiên Linh Bảo như Tuyết Hồn Châu, Băng Tuyết Thần Giáp, Băng Tinh Chùy, Thanh Âm Khánh... Những bảo bối này không chứa nhiều linh khí Tiên Thiên, không thể sử dụng như lực Bản nguyên, không có ý nghĩa đối với thế giới Bàn Cổ.
Bảo vật cuối cùng có lực lượng hết sức thần kỳ, cây cối trên thế giới này đều do lực lượng kia biến thành.
Hình thức tồn tại của ba đạo lực Bản nguyên trong thế giới Bàn cổ này hết sức đặc thù. Bản nguyên Băng Tuyết dung hợp với bản nguyên phong ấn hấp thu, hai thứ này phong ấn bản nguyên của lực lượng thần bí kia. Thật ra phải nói đây không hẳn là thế giới Bàn Cổ hay thế giới thần bí gì cả, mà chính xác là một nhà giam phong ấn.
Cảm nhận lực lượng thần bí kia, thình lình Lão Thất lên tiếng nói:
- Thống Lĩnh Đại nhân, lực lượng này là lực Thần Uy của Dị tộc Ma Già Bà.
Dư Tắc Thành ngơ ngác hỏi lại:
- Dị tộc Ma Già Bà ư?
Lão Thất nói:
- Đúng vậy, nhìn thấy lực Thần Uy này, đột nhiên trí nhớ của ta khôi phục lại được một chút. Năm xưa Đại Liên Minh Dị tộc có tất cả tám mươi mốt Dị tộc, lúc Hiên Viên Hoàng đế chấn hưng Nhân tộc, chỉ đánh bại được bảy mươi hai tộc.
- Khi đó Tiên tộc đã rời bỏ thế giới Thương Khung, di cư toàn bộ lên Tiên Giới. Ngoại trừ bọn chúng, còn có tám Dị tộc khác là Á Mỹ Ni Gia. Thích Đề Hoàn Nhân. Phú Lan Đà La. Ma Già La Bà. Kiêu Thi Già. Sát Đế Lợi, Diêm Ma, Thiên Nhãn, mạnh ai nấy tìm thiên địa khác, rời khỏi thế giới Thương Khung.
- Lực lượng này chính là lực Thần Uy của Dị tộc Ma Già La Bà.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Vì sao Dị tộc Ma Già La Bà lại có được lực Thần Uy, chẳng lẽ chúng cũng có được Thần Uy Sĩ hay sao?
Lão Thất đáp:
- Ma Già La Bà còn có tên là Ma Già Bà, nền văn minh của bọn chúng chính là văn minh Thần Uy, sở trường tạo ra Thần Uy Sĩ. Hết thảy của Nhân tộc chúng ta là bắt chước theo bọn chúng, cái gọi là Thần Uy Sĩ, Đại Thần Uy Sĩ, lực Thần Uy, toàn là Nhân tộc chúng ta bắt chước theo Dị tộc Ma Già Bà.
- Cái gọi là Thần Uy Sĩ chính là những kẻ hùng mạnh vượt qua pháp tắc Thiên Đạo. Đúng ra bọn họ cũng là Phản Hư Chân Nhất, nhưng thực lực vượt qua Phản Hư Chân Nhất rất xa. Bọn họ có thể lãnh ngộ mười, thậm chí là trăm loại lực Thiên Đạo, thậm chí có thể biến hóa, hoán đổi lực Thiên Đạo mà mình nắm giữ.
- Nếu đạt tới trình độ sáng tạo ra pháp tắc Thiên Đạo, đó chính là Đại Thần Uy Sĩ, là kẻ hùng mạnh nhất trong quá khứ, có uy lực của thần, là chủ nhân của thiên địa, có năng lực sáng lập thế giới.
- Đại Thần Uy Sĩ có số lượng rất ít, vào thời Nhân tộc còn hưng thịnh, thời của Hiên Viên Hoàng đế, bất quá chỉ có mười hai Đại Thần Uy Sĩ mà thôi.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Thì ra là như vậy, xem ra chuyện này nhất định có liên quan với chuyện Bắc Minh Bất Dạ thành tiêu vong vào năm ngàn năm trước. Lần trước ngươi nói Bắc Minh Bất Dạ thành chính là pháo đài quân sự cấp Thiên Khuynh của Tiên Tần, giữa bọn chúng nhất định có mối liên hệ nào đó, ôn dịch gì đó chỉ là gạt người mà thôi.
Lão Thất gật gật đầu:
- Được rồi, đã phát hiện được bản nguyên, xin hỏi Thống Lĩnh Đại nhân, chúng ta có lập tức rời khỏi thế giới Bàn Cổ này không?
Dư Tắc Thành nói:
- Không, chậm đã, thế giới Bàn cổ này, người khác muốn tới một lần không phải là chuyện dễ dàng. Ngươi hãy cảm ứng cho ta để xem có bảo bối gì không, không thể tới đây rồi ra về tay trắng như vậy được...
Lão Thất nói:
- Dạ, lập tức cảm ứng.
Lập tức Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của Dư Tắc Thành bắt đầu khởi động, chỉ trong thoáng chốc, Lão Thất lên tiếng nói:
- Phát hiện đặc sản của thế giới Bàn cổ này.
Chỉ trong thoáng chốc, vị trí của Dư Tắc Thành được di chuyển, tiến vào một không gian mờ ảo. Chỉ thấy trong này có vô số điểm sáng tụ tập, ngưng kết thành một loại vật chất thần kỳ, chính là Băng Hồn Tinh.
Tam Băng Chân Nhân cũng bị Dư Tắc Thành mang tới nơi này, hắn sẽ mang y rời khỏi cùng với mình. Hai người cùng chung hoạn nạn, mình phải nhờ có y mới phát hiện ra điểm huyền bí nơi đây, làm người không thể ăn ở không có hậu, qua cầu rút ván như vậy được. Bất quá hiện tại Tam Băng Chân Nhân không thể thấy nghe, không biết được chuyện gì đang xảy ra.
Dư Tắc Thành nhìn Băng Hồn Tinh:
- Thì ra Băng Hồn Tinh này lại là đặc sản trong thế giới Bàn cổ của Băng Tuyết lão tổ.
Nhìn số Băng Hồn Tinh này, Dư Tắc Thành buông tiếng than dài:
- Tuy rằng thế giới Bàn cổ của người ta chỉ có một loại đặc sản, nhưng chỉ cần hai viên Băng Hồn Tinh đã có thể mời Chân Nhất Thần Quân ra tay, ba viên đã có thể bồi thường cho Chân Nhất Thần Quân bị thương, năm viên đã có thể đền mạng cho Chân Nhất Thần Quân. Chỉ một viên Băng Hồn Tinh này đã bằng một nửa đặc sản trong thế giới Bàn cổ của ta, thật sự là thiên lý bất công...
Sau đó hắn hỏi:
- Lão Thất, chúng ta có thể chế tạo ra Băng Hồn Tinh này không?
Lão Thất lắc lắc đầu:
- Không thể được, đây là đặc sản chỉ Băng Tuyết lão tổ mới chế tạo được. Nó sinh ra nhờ kết hợp bản nguyên Băng Tuyết cùng lực Thần Uy của Dị tộc Ma Già Bà, cho nên chúng ta không có cách nào chế tạo. Bất quá nơi đây có hai mươi tám viên, chúng ta có thể thu lấy. Ta có thể tạo ra Băng Hồn Tinh giả thay vào trong vòng ba năm, trong thời gian này, lão ta sẽ không phát hiện ra chân giả.
Dư Tắc Thành nói:
- Còn chần chờ gì nữa, mau động thủ đi.
Lập tức hai mươi tám viên Băng Hồn Tinh lọt vào tay hắn.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được rồi, có thể rời đi.
Đột nhiên Lão Thất nói:
- Chậm đã, phát hiện Tiên Thiên Linh Bảo!
Nháy mắt Dư Tắc Thành cùng Tam Băng Chân Nhân lại bị di chuyển tới một không gian khác. Trong không gian này, có một viên châu nằm lơ lửng giữa không trung. Viên châu này to bằng nắm tay, tròn xoe trong suốt, óng ánh hào quang, bên trong viên châu còn có vài đạo điện quang thật nhỏ màu bạc lưu chuyển không ngừng.
Đây chính là Tuyết Hồn Châu, không ngờ châu này lại ở nơi đây. Nhìn thấy Tuyết Hồn Châu, Dư Tắc Thành cảm thấy không nỡ rời đi:
- Lão Thất, mau nghĩ biện pháp, ta muốn lấy châu này.
Lão Thất nói:
- Thống Lĩnh Đại nhân, châu này chứa đựng thế giới này, được tất cả pháp tắc Thiên Đạo của thế giới Bàn Cổ bảo vệ. Trừ phi thế giới này xảy ra đại biến, bằng không chúng ta không có cơ hội ăn cắp châu này ra khỏi đây.
Thế giới đại biến ư... Dư Tắc Thành sửng sốt:
- Đúng rồi, hiện tại Băng Tuyết lão tổ đang làm gì vậy?
Lão Thất thoáng động, lập tức một hình ảnh xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành. Băng Tuyết lão tổ đang ở trong đó.
Đó là cảnh một vách đá đứng thẳng sừng sững, trên vách đá có ba người đang ngồi.
Hai người ngồi cùng một bên, đối diện với người còn lại. Phe một người chính là Băng Tuyết lão tổ, lão vẫn giữ bộ dạng như xưa, từ đầu tới chân trắng như băng tuyết, râu tóc trắng xóa, khoác áo bào trắng, óng ánh sáng ngời. Lão ngồi ở đó tuy rằng bất động, nhưng chẳng khác gì một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất.
Hai người đối diện lão, một người là Ám Quang Thần Quân. Y nắm chắc chiếc quạt trong tay, viên ngọc đeo lủng lẳng gần như bị y bóp nát. Lúc này y không còn vẻ bình thản ung dung như trước nữa, mà là trong mắt toát ra đầy vẻ oán hận.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnBên cạnh Ám Quang Thần Quân là một nữ tu sĩ, ắt là Thiên Kỷ Thần Quân. Ngũ quan của nàng vô cùng ngay ngắn như tranh vẽ, ánh mắt như nước hồ thu, trong suốt dịu dàng, chưa nói đã cười, khiến cho người ta cảm thấy như có một làn gió mát thổi qua. Đầu mày cuối mắt lộ vẻ đoan trang tao nhã, vô cùng hấp dẫn.
Ba người ngồi giằng co với nhau không nói nửa lời. Bọn họ ngồi như vậy chừng ba canh giờ, vẫn là bất động.
Đúng lúc này...
Một vầng dương đỏ chói thình lình vọt lên khỏi mặt biển, chỉ thấy vạn dặm không trung dương quang rạng rỡ.
Mặt trời vừa xuất hiện, thình lình Ám Quang Thần Quân mở miệng nói trước:
- Phụ thân Đại nhân, chuyện đã như vậy, người còn không chịu thả mẫu thân ra, chẳng lẽ người thật sự không để ý tới vạn năm cơ nghiệp của Băng Tuyết Thần Cung, thật sự muốn cho ngọc đá cùng ra tro cả hay sao?
Băng Tuyết lão tổ nói:
- Quang nhi, hết thảy những gì con đã làm là vì mẫu thân ư? Nhưng mẫu thân con đã chết từ lâu, hiện tại con còn có mẫu thân gì nữa? Đó là yêu nhân của Ma Già Bà nhất tộc khiến cho con mê lầm, khiến cho phụ tử chúng ta phải xảy cuộc binh đao.
Nghe nói như thế, Dư Tắc Thành lập tức ngẩn người, thì ra Ám Quang Thần Quân không phải là đồ đệ của Băng Tuyết lão tổ, mà là con riêng của lão. Xem ra Băng Tuyết lão tổ này rất thích có con riêng...
Ám Quang Thần Quân cả giận:
- Trên đời này không có ai không có mẹ mà sinh, Băng Huyền Thiên, lão đừng cho là ta không biết! Lão vì thế giới Bàn Cổ này cho nên cướp đoạt bản nguyên của mẫu thân ta, nhốt người vĩnh viễn bên trong thế giới Bàn cổ! Lão vì lợi riêng của bản thân mà giết vợ bỏ con, lão không xứng đáng làm phụ thân ta!