TIÊN NGẠO

Thích Đề Hoàn Nhân tộc hoàn toàn ngược lại với Kiêu Thi Già tộc, mỗi một tộc nhân đều là thể năng lượng tạo thành, vô số cá thể tụ tập lại hình thành một tộc nhân, thật sự là một chúng tộc kỳ dị.

Thần Quang Thạch này là pháp thể hoàn mỹ nhất của người Thích Đề Hoàn Nhân, đá này ẩn chứa thần quang vô tận, rất khó phá hủy. Nếu thanh quang này không bị Dư Tắc Thành tiêu diệt, lại chiếm cứ Thần Quang Thạch, kích hoạt vô số pháp trận trong đó, vậy chiến lực của nó sẽ gia tăng gấp trăm lần. Lúc ấy phạm vi vạn dặm sẽ bị thanh quang này phong bế, cho dù là Phàn Hư Chân Nhất cũng không tiêu diệt được nó.

Dư Tắc Thành nghiên cứu một lúc, hoàn toàn gạt bó ý nghĩ khống chế thanh quang, khống chế Thần Quang Thạch này. Thật ra đá này đã có một phần bị người tu tiên phá giải, vận dụng một số năng lực. Lão điên đã nói Đông Hoa Thần Quân của Hạo Nhiên Chính Khí tông là chủ nhân trước đây của Thần Quang Thạch, lão nhất định có bí pháp khống chế một phần năng lực của nó.

Nhưng chuyện này không có ý nghĩa gì với Dư Tắc Thành. Dù cho bảo vật này tốt đến mức nào cũng không quan trọng bằng tính mạng của mình, ngoài ra cho dù mình có thê khống chế bảo vật này một cách hoàn mỹ, tương lai gặp phải cường già Thích Đề Hoàn Nhân, nếu chăng may còn có bí pháp khống chế nào khác mà mình không biết, lúc ấy chính là hai tay dâng đao cho người ta. Cho nên tác dụng Thần Quang Thạch này trong tay mình chỉ là phân giải thành ba món Tiên Thiên Linh Bảo, đối lấy bảo vật kéo dài dương thọ ngàn năm.

Dư Tắc Thành bất đầu phân giải Thần Quang Thạch, thanh quang kia đã được Thần Quang Thạch thừa nhận, cho nên phân giải hết sức dễ dàng. Chỉ cần Dư Tắc Thành rót chân nguyên vào, chân nguyên biến thành thần quang đạt tới một mức độ nhất định, lúc ấy có thể lợi dụng thần quang truyền mệnh lệnh cho nó tự động phân giải.

Chân nguyên thì trong thế giới Bàn cổ không hề thiếu, Dư Tắc Thành điều khiển chân nguyên Ngũ Hành rót vào Thần Quang Thạch. Được chân nguyên rót vào, Thần Quang Thạch dần dần khuếch đại, sau đó phân ra một Thần Quang Thạch khác.

Dư Tắc Thành thay đổi hình dáng Thần Quang Thạch vừa mói phân ra, mờ Tạo Hóa tiên nhãn. Dưới lực lượng của tiên nhãn. Thần Quang Thạch to bằng nắm tay hình tròn dần dần biến thành một tinh thể lục lăng dài chừng nửa thước, góc cạnh rõ ràng, trông vô cùng đẹp mất.

Đáng tiếc Thần Quang Thạch đã được phân áài này không có năng lực phân giải nữa, bằng không thế giới Bàn cổ của mình sẽ biến thành nhà xướng chế tạo Tiên Thiên Linh Bảo.

Dư Tắc Thành tiếp tục rót chân nguyên vào viên Thần Quang Thạch nguyên thủy, sau khi nuôi dưỡng chừng một tháng lại phân áải ra được một viên Thần Quang Thạch nữa. Lần này Dư Tắc Thành biến nó thành hình kim cương to chừng nắm tay, rực rỡ mỹ lệ.

Dư Tắc Thành định thử tiếp tục phân giải, đáng tiếc viên Thần Quang Thạch nguyên thủy sau hai lần phân giải vừa rồi, đã không thể nào phân giải được nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Được rồi, phân giãi Thần Quang Thạch chấm dứt, bất đầu bước tiếp theo là thay đổi thuộc tính của chúng. Hai viên Thần Quang Thạch vừa phân giải phải thay đối thuộc tính, bằng không để người khác biết mình có năng lực phân giải Tiên Thiên Linh Bảo, đúng là thất phu có ngọc mà mang tội, ất sinh tai họa không nhô, cho nên phải thay đổi thuộc tính của chúng.

Thay đổi thuộc tính của tinh thể lục lăng kia vô cùng đơn giản, Dư Tắc Thành quyết định biến nó thành Tiên Thiên Linh Bảo có thuộc tính Tam Muội Chân Hỏa.

Pháp thuật thay đổi thuộc tính này có tên là Thần Năng Tương Dung pháp, là pháp môn ghi lại trong Ngũ Hành Thiên Diễn quyết, do Đại Thần Uy Sĩ Đại Hồng chế ra trong thời Hiên Viên Hoàng đế. Đáng tiếc Pháp Ân tông không có Nguyên Anh Chân Quân, không thê sử dụng pháp thuật thay đổi thuộc tính Tiên Thiên Linh Bảo này. Bọn họ chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất là luyện hóa thế giới, mấy trăm năm mới có thê thay đối thuộc tính của một món Tiên Thiên Linh Bảo.

Dư Tắc Thành sử dụng Tam Muội Chân Hỏa, dựa theo Thần Năng Tương Dung pháp bất đầu chuyển hóa viên Thần Quang Thạch này. Dưới pháp chú vận chuyển, Tam Muội Chân Hỏa dần dần chuyển hóa, giống như dầu thấm vào thớ gỗ, dần dần thấm vào Thần Quang Thạch.

Sau khi Tam Muội Chân Hỏa thấm vào trong, tiếp tục dung hợp cùng thần quang trong đó. Lúc này không còn thần quang rõ ràng như trước, vì quang hỏa đã dung hợp cho nên biến thành một ngọn lửa màu trắng sáng rực.

Sau đó ngưng kết ngọn lửa này trong Thần Quang Thạch, dần dần Thần Quang Thạch vốn vô cùng cứng rắn bất đầu biến hóa, trở thành một loại vật chất phát quang như ngọc lưu ly. Cuối cùng cả Thần Quang Thạch lục lăng này biến thành một thanh lưu ly lục lăng, ở giữa là một ngọn lửa sáng rực có thê hủy diệt hết thày. Ngọn lửa phát ra ánh sáng màu trắng, đẹp đẽ mười phần.

Bắt đầu luyện chế sang viên Thần Quang Thạch thứ hai, Dư Tắc Thành lấy Thần Quang Thạch hình kim cương ra, bất đầu rót Cửu Thiên Nhất Khí Huyễn Hỏa thần lôi của mình vào đó. Sau đó cũng sử dụng Thần Năng Tương Dung pháp, dần dần Cửu Thiên Nhất Khí Huyễn Hỏa thần lôi thấm vào trong Thần Quang Thạch, thần lôi dung hợp cùng thần quang trong đó hình thành một loại lôi quang kỳ dị. Dần dần lôi quang này bay lên không, phát ra hào quang rực rỡ, đẹp mất tới nỗi khiến cho người ta ngạt thở.

Tính cả viên Thần Quang Thạch nguyên thủy, rốt cục Dư Tắc Thành đã chế tạo xong ba món Tiên Thiên Linh Bảo, đáng tiếc vì phân giải ra cho nên ánh kim ngọc bên trong bị hủy, so ra kém Tiên Thiên Linh Bảo chân chính vô số.

Dư Tắc Thành vẫn không nôn nóng trao đổi, mà cho chúng vào trung tâm thế giới Bàn cổ của mình, nhờ linh khí Ngũ Hành nuôi dưỡng, tẩm bổ cho ba món Tiên Thiên Linh Bảo này.

Nuôi dưỡng như vậy trong nửa năm trời, cuối cùng trong ngoài như nhau, đẹp mất tự nhiên, mới trở thành Tiên Thiên Linh Bảo chân chính.

Thời gian nửa năm. Dư Tắc Thành ở lại nơi này. ở đây phong cảnh tuyệt đẹp, có năm vị hồng nhan tri kỷ, thinh thoảng nhàn rỗi chơi đàn đọc sách, quà thật là một chốn thần tiên.

Trong thời gian này, Dư Tắc Thành tiếp tục truyền thụ pháp thuật cho năm nàng, đồng thời lắng nghe tâm đắc của các nàng, từ đó nghiên cứu kiếm thuật cho chính mình.

Quãng thời gian này Dư Tắc Thành hết sức nhàn nhã. nhưng lại có tác dụng quyết định với hắn. Dư Tắc Thành chậm rãi khổ luyện kiếm pháp, có cảm giác hốt nhiên đại ngộ, bất đầu tổng kết tất cả kiếm pháp mình đã biết, tiếp tục tu luyện.

Sau khi cảm nhận được con đường tu luyện kiếm pháp của mình ở Băng Tuyết Thần Cung, Dư Tắc Thành sáng tạo ra Kiếm Đạo của mình, có được Nguyên Thần Kiếm và Thanh Minh Kiếm.

Hôm nay trong Bạch Liên biệt phủ này, Dư Tắc Thành luyện kiếm lại một lần nữa, đào sâu nghiên cứu hai loại Kiếm Đạo của mình.

Đặc điểm của Nguyên Thần Kiếm là đối phương không thể nào phòng tránh, nhanh như điện chớp, ở đâu cũng có thể xuất kiếm. Khuyết điểm của nó là lực công kích không mạnh, hơn nữa sau khi xuất ra một kiếm, cần một lúc lâu nguyên thần mới có thê hồi phục, mới có thể xuất ra một kiếm nữa.

Thanh Minh Kiếm lấy ý chỉ thẳng Thanh Minh, kiếm này là minh xem Thiên Chỉ thượng nhân giết địch mà ngộ ra, có nguồn gốc từ Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến. Mau, chuẩn, độc, có thể công kích tầm xa, nhưng cũng có khuyết điểm của nó.

Kiếm này thật ra vẫn chưa đạt tới cực hạn của mình, hoàn toàn có thể cho rằng kiếm này là phiên bàn của Xạ Nhan kiếm thăng cấp, nhưng không cần dùng phi kiếm tự bạo như trước, lại thêm tầm công kích xa hơn mấy lần, hung mãnh hơn nhiều.

Khi đó dù Dư Tắc Thành khổ tâm tu luyện tới mức nào, cũng không thể thoát ra khuôn sáo kiếm pháp cũ của mình.

Hôm nay ở Bạch Liên biệt phủ. rốt cục Dư Tắc Thành bước ra một bước đầu tiên của mình, thoát khôi khuôn sáo cũ trước kia, tu luyện thành công Kiếm Đạo của riêng mình.

Kiếm là gì. có tác dụng thế nào?

Kiếm là hung khí. dùng để hủy diệt, đối địch bất lưu tình. Với kiếm pháp xào diệu nhưng lại không thể giết chết hay đánh bại đối phương, vậy có tác dụng gì?

Cho nên kiếm của mình không lưu tình, vừa xuất kiếm sẽ tiêu diệt đối phương, khiến đối phương tử vong. Kiếm đến chỗ nào, không có gì có thể ngăn càn được.

Nhưng làm sao có thể đạt được chuyện này? Trước kia mình ở cảnh giới Kim Đan. tu luyện Lục Kiếm tới mức tinh thông, đạt được lực Kiếm Cưu, một kiếm đánh ra tương đương một đòn của Nguyên Anh Chân Quân, là kiếm lực mạnh nhất lúc đó.

Sau mình đạt tới cảnh giới Già Anh. luyện hóa sáu loại lực Thiên Đạo. mỗi một lực Thiên Đạo tương đương với lực Kiếm Cưu Kim Đan kỳ, tập hợp sáu lực Thiên Đạo sinh ra lực Kiếm Cưu Hồng Hoang, mạnh gấp hơn mười lần lực Kiếm Cưu trước kia, đánh đâu thắng đó.

Hiện tại mình đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh. lại vẫn sử dụng kiếm pháp ở cảnh giới Già Anh. Tuy rằng đã thay đổi nhiều lần, nhưng vẫn còn sử dụng sáu lực Thiên Đạo hóa sinh kiếm cưu. Có thể nói rằng mấy năm nay mình không tiến bộ, vẫn không thoát khôi khuôn sáo trước kia.

Hôm nay đã đến lúc sáng chế ra lực lượng của riêng mình. Nếu lực Kiếm Cưu Hồng Hoang do sáu lực Thiên Đạo hóa thành là lực lượng hùng mạnh nhất của mình, vậy mình chỉ sử dụng mình nó, không cần sử dụng lực Thiên Đạo khác, không cần dung hợp Lục Kiếm, phải gạt bỏ chúng sang bên. Bời vì chúng đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình, đã đến lúc rút lui ra sau màn quá khứ.

Từ hôm nay trở đi, mỗi một kiếm của mình sẽ là lực Kiếm Cưu mạnh nhất. Đúng rồi, làm gì có cưu. làm gì có kiếm, là lực lượng là đủ, có kiếm hồn, có kiếm ý là đù để hủy diệt hết thày.

Nhưng làm sao có thể làm được chuyện này, trước kia mình không hợp nhất sáu loại lực Thiên Đạo, vậy không thể sử dụng lực Kiếm Cưu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi